Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tử Hòa sơn trại không dễ đụng (1)

Tiểu thuyết gốc · 1891 chữ

"Ngươi không nhớ, thật hay đùa đấy?"

Song Tử mím môi, y có nên nói là mình vốn còn chẳng biết đến dung mạo của Trấn Bắc Hầu không?

Ma Kết hơi nghi ngờ, không biết thật giả thế nào, nhưng thân thế của Trấn Bắc Hầu cũng chẳng phải là bí mật gì, lại còn là một đề tài bất hủ của bất cứ người nào trong kinh thành, nói ra cũng chẳng mất miếng thịt nào. Liền gấp sách đặt sang một bên.

Phụ thân của Trấn Bắc Hầu là một hoàng thân có họ hàng xa với tiên đế, giữ một chức quan nhị phẩm, là một người lập dị, tuy lập không ít công trạng nhưng không giao thiệp với ai, cả đời chỉ mong một cuộc sống an nhàn.

Trấn Bắc Hầu từ nhỏ theo mẫu thân là một y nữ giang hồ lang bạt khắp nơi, đến năm mười hai tuổi mới về lại phủ đệ của phụ thân. Y lại không như phụ thân, ngược lại tinh thông võ nghệ, có chí tiến thủ. Năm mười bảy tuổi phía Bắc dấy lên loạn quân, cả triều đình đều không ai muốn nhúng tay. Khi ấy chỉ có y xung phong ra Bắc dẹp loạn. Song Tử khi đó vừa hay cùng một vị huynh trưởng ra Bắc tìm người, bất cẩn một mình đi lạc vào vùng chiến, gặp được Trấn Bắc Hầu đang lẩn vào xem xét tình hình.

Hai người nội ứng ngoài hợp, chưa đầy nửa tháng đã dẹp yên loạn quân, lập công lớn đầu tiên.

Về sau y liên tiếp lập công, lại có lần Hoàng Thượng mở hội săn bắn gặp phải thú dữ, y có công cứu giá, được phong Trấn Bắc Hầu. Chức vị này cũng là đến triều đại này mới có.

Có điều không nhiều người biết mặt Trấn Bắc Hầu. Y không thượng triều, nếu có cũng đeo mặt nạ, Hoàng thượng cũng không ý kiến gì. Dần dần có người truyền tai nhau một nghi hoặc rằng Trấn Bắc Hầu không lộ mặt có phải là do dung mạo xấu không dám để người khác nhìn thấy? Chỉ có Song Tử là huynh đệ thân thiết của y mới biết lý do, có người từng tìm Song Tử dò hỏi, y chỉ cười đến là quái đản bảo: 'các vị nghĩ nhiều rồi'.

Song Tử nghe xong có phần cảm thán, thật sự có một người như vậy sao? Vậy y cũng xui xẻo quá đi, không được nhìn thấy dung mạo của Trấn Bắc Hầu huyền thoại rồi.

Ma Kết nói xong còn định hỏi Song Tử mấy câu thì liền có một binh sĩ bước vào, hành lễ xong liền tiến lại ghé tai Ma Kết nói gì đó. Y nghe xong vẻ mặt hơi khó dò, kêu hắn ra ngoài rồi ngồi im bất động, chân mày hơi nhăn.

Song Tử nhìn y, đánh tiếng

"Điện hạ?..."

Ma Kết liếc mắt nhìn lên, đưa tay đánh lên bàn một cái rồi không nói không rằng đứng dậy ra ngoài

Song Tử nhìn từ đầu đến đuôi những hành động đó, nhún vai một cái rồi cũng thu dọn đồ trên bàn rời đi.

------

Bạch Dương mang một bụng hăng hái ngồi trên lưng ngựa thả từng bước chậm chạp. Quay mặt lại nhìn mấy mươi thủ hạ theo sau đang trưng bản mặt như sắp sửa ra trận. Nàng âm thầm cảm thán, người của Tử Hòa sơn trại vốn từ những kẻ lang bạt không nơi nương tựa, không người thân thích, tập hợp từ một đám tạp nham mà thành, nhưng sự trung thành của họ là thứ mà nàng không thể nào phủ nhận. Xét theo tình hình này, nàng ở Cửu Tuyết sơn trang nếu xảy ra chuyện gì, Cửu Tuyết sơn trang dù muốn hay không cũng chắc chắn không tránh khỏi sự đụng độ với Tử Hòa sơn trại.

Mắt thấy đã gần tới nơi, Bạch Dương cũng không tiện cảm thán than thở nữa, trưng ra bản mặt ta đây không thẹn với đời, dẫn cả đoàn bước qu cửa lớn Cửu Tuyết sơn trang.

Lão tổng quản của sơn trang phụ trách tiếp đón khách thấy vị khách 'con ông trời' xuống ngựa, chân suýt vấp phải hàm, dẫn thêm hai người mau mải chạy ra đón.

"Bạch trại chủ, Bạch trại chủ đại giá quang lâm, vinh hạnh, vinh hạnh"

"Có nước không?" Bạch Dương chẳng có tí kiên nhẫn nào với mấy lời xáo rỗng đó, không màng chào hỏi, vừa vuốt bờm con ngựa mình cưỡi vừa hỏi.

Con ngựa này cũng thuộc loại chiến mã ngày đi ngàn dặm, nghe nói đợt trước 'Bạch trại chủ' bị người khác đả thương, xỉu trên lưng ngựa rồi được nó đưa về. Tuy không cứu được 'Bạch trại chủ' nhưng cũng coi như giúp kẻ xuyên không như nàng có chỗ dung thân, liền một mực yêu quý nó.

Bị coi như không khí đã quen, lão tổng quản liền không lấy làm giận, ngược lại còn tươi cười

"Bạch trại chủ chê cười rồi. Bạch trại chủ đi đường vất vả, hãy vào trong nghỉ ngơi, tôi sẽ cho người mang trà lên ngay"

Bạch Dương khẽ nhướng mày như thể nghe không lọt tai

"Trà? Lấy trà làm gì? Không phải ta uống, là nó uống"

Nụ cười xã giao trên mặt lão tổng quản trông đến là cứng ngắc, hỏi lại

"Ý của Bạch trại chủ là lấy nước cho ngựa uống?"

"Nó từ lúc lên đường đến giờ còn chưa được uống nước, các người chẳng phải là thần y sao, định để nó chết khát chắc?"

Lão tổng quản liên tục nói "không dám", sai người mang nước cho con 'thú cưng của Bạch trại chủ' uống, xong lạ sai nhốt riêng chuồng, cho ăn cỏ tươi. Cuối cùng mới thấy cái ngữ 'quái thai mang tên Bạch Dương' kia tạm gật đầu cho qua.

Trước khi vào trong, Bạch Dương còn không quên dọa bọn họ một trận

"Chăm sóc nó cho tốt, nếu không... hừ"

------

Những bang chủ khác gần như đã đến đông đủ, hiện đang ngồi tại sảnh chính. Có người từ sớm đã nghe tin Bạch Dương sẽ đến, liền túm tụm lại bàn tán.

"Nghe nói lần này Bạch Dương cũng đến"

"Trại chủ Tử Hòa sơn trại? Người chưa từng qua lại với các bang phái như cô ta lần này đến đây làm gì?"

"Có lẽ không phải việc gì xấu, cô ta và chúng ta lúc trước cũng coi như có ngồi chung một thuyền, không quy thuận triều đình, khi trước không phải cũng phải nhờ cô ta giúp đỡ hay sao"

"Giúp đỡ? Chắc huynh không để ý, khi đó triều đình muốn dẹp yên các bang phái, Cửu Tuyết sơn trang vốn hành y cứu người cũng bị liên lụy, sơn trại của họ tại sao lại không bị ngó đến. Hơn nữa, vị trí của chúng ta không những bị tra ra dễ dàng, còn nhanh chóng thất bại. Chưa biết chừng là có kẻ đứng sau."

"Ta còn nghe nói trước đây mẫu thân cô ta có quan hệ với triều đình, sau không biết vì lý do gì mà lại vào núi làm sơn tặc. Ta cảm thấy nếu nói Tử Hòa sơn trại đối kháng triều đình, chi bằng nói là một vở kịch do triều đình lập lên"

Bạch Dương dựa người vào cửa nghe mấy lời này, càng nghe càng muốn cười lớn. Bảo sao 'hai vị trại chủ' này chưa từng qua lại với đám danh môn chánh phái kia, e là đã lường trước được mấy lời lẽ không mấy hay ho này. Cùng chung chí hướng nhưng lại không thể chung bước. Ai da, hai vị trại chủ đã để lại cho thân xác này, sao lại còn tốt tính để lại cho chúng tôi cái cục diện rối ren này chứ? Nhưng mà, Bạch Dương bây giờ làm sao có thể bỏ qua màn kịch hay này chứ.

Tiếc là Song Ngư không có ở đây, nếu không màn kịch này sẽ còn hay hơn nữa.

A Diên là tâm phúc đi theo Bạch Dương đã lâu, lúc này toàn thân tràn đầy lửa giận thay chủ nhân, tay cầm kiếm kề ngang cổ lão quản gia tránh cho ông ta có hành động nào thiếu sut nghĩ.

Lão tổng quản từ nhỏ hái thuốc bắt mạch, vơ vét sức lực toàn thân cũng chỉ ra được mấy chiêu mèo cào, bị kề kiếm trên cổ liền không dám ho he gì. Mấy lời của những bang chủ trong kia quả thực quá sức lật lọng. Ít nhiều gì cũng coi như nợ Tử Hòa sơn trại một lời đa tạ, bằng không giờ này có khi bọn họ đã kịp đầu thai thành mấy đứa trẻ lên ba rồi. Hơn nữa sau sự kiện đó Tử Hòa sơn trại cũng không qua lại gì với các bang phái, lần này đến chúc thọ liền bị nói xấu sau lưng, người ta có thể dễ dàng bỏ qua chuyện này sao?

Lão tổng quản nhìn sắc mặt Bạch Dương không trông ra vui giận, nơm nớp lo sợ. Lại thấy chân mày người kia cau lại, thân người khẽ động, âm thầm than khổ rồi. Nào ngờ ngay khoảnh khắc bước chân qua cửa, trên mặt người kia lạ xuất hiện ý cười nhẹ hết sức tự nhiên, như thể những lời vừa rồi nghe được chỉ là một chút nhầm lẫn.

"Các vị bang chủ, lâu rồi không gặp."

Đối với những người nói xấu sau lưng người khác, không gì đáng sợ bằng việc bị người ta bắt được tại trận, thật sự là chỉ muốn tìm cái khe nứt nào dưới sàn nhà mà chui xuống. Nhưng cả đám trang chủ này tung hoành ngang dọc đã lâu, sau khi giật mình chột liền không biết thẹn mà tươi cười chào hỏi những lời ba hoa, đại loại như "nghe danh đã lâu", "hân hạnh được gặp"...

Bạch Dương yên lặng nghe hết, mới âm thầm xỉ vả một phen, lời nói ra lại hết sức dễ chịu

"Bạch Dương tự biết bản thân năng lực thấp kém, lại đi ngược lại với phương châm hành thiện của các bang chủ đây, những lời này nghe vào quả thực lấy làm hổ thẹn..."

Thấy Bạch Dương sắc mặt bình ổn, lời nói khách khí, xem qua có lẽ là không có ý làm lớn chuyện, mọi người đều âm thầm thở phào. Nào ngờ những câu sau của Bạch Dương mới là trọng điểm, thiếu điều cầm đá ném thẳng vào mặt từng người, thểtrọng điểm, thiếu điều cầm đá ném thẳng vào mặt từng người.

"...Nhưng mà thật không ngờ Bạch Dương không những luôn được các vị coi trọng, để tâm đến, danh tiếng đồn xa, lại còn trước buổi tiệc mừng thọ của Hứa lão trang chủ đem ra bàn tán sôi nổi, quả là cảm kích. Không biết là trước màn 'chào đón' này của các vị, Bạch Dương nên báo đáp thế nào đây?"

Bạn đang đọc [12 chòm sao] Chiến sự Hồng An Quốc sáng tác bởi bách_hoa_ngạn_tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bách_hoa_ngạn_tử
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.