Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thi Thể Mất Đầu

Tiểu thuyết gốc · 1145 chữ

Người bên kia là Chú Lưu là bên sở cảnh sát thành phố là người hay liên hệ với bọn họ, bên kia ồn ào một lúc mới trở nên yên ắng.

Chú Lưu:" Thi thể không biết tại sao lại bị mất đầu, rõ ràng lúc chiều bọn họ vừa giải phẩu xong vẫn còn đầu, đẩy vào nhà xác chưa đến sáu tiếng."

Tiểu Tảo:" Thi thể mất đầu?"

Nghe câu này mọi người đang tập trung nhìn tấm ảnh liền ngẩn đầu lên, Tần Nhân đứng dậy đi đến nhận lấy điện thoại.

- Chỉ có thi thể chết đuối mất đầu? Chú kiểm tra xung quanh một chút có phát hiện ra điểm nào bất thường không?

Chú Lưu:" Đã xem qua, trên cơ thể ngoại trừ mất đầu thì không có thứ gì khác, chẳng qua sàn nhà có điểm bất thường."

Tần Nhân mân mê qua lại tấm ảnh trong tay.

- Chú đợi một lát, bọn con liền tới xem một chút, đừng lau dọn đừng chạm đến cái xác.

Nói xong liền ngắt máy.

Nếu là bình thường chết đuối, bọn họ chỉ giữ lại khám nghiệm hoặc giải phẩu xong sẽ xác nhận danh tính trả về cho người nhà ngay trong ngày, chẳng qua có điểm bắt thường bọn họ mới giữ lại qua đêm, không nghĩ đến lại phát sinh ra chuyện này.

Quan trọng là thứ trên sàn nhà không phải máu.

Chú Lý lái chiếc xe bảo mẫu bên trong bốn người ngồi ngay ngắn, Tiểu Tảo ngồi ở ghế phụ lái không tham gia thảo luận cùng bọn họ.

Mạn Mạn bật đèn trong xe lên nhưng vẫn không thấy rõ liền dùng đèn điện thoại gọi vào bức ảnh.

Người nằm trong bức ảnh thấy rất rõ mặt, trên cơ thể ngoài vết loang lỗ do thứ không rõ thứ gì tạo nên ngoài ra thì không có dấu vết nào khác, một mảnh da đầu bong tróc.

Mạn Mạn tắt đèn điện thoại ấn ấn vài cái liền bỏ lại vào túi áo.

- Lần này tớ cảm thấy tiền không dễ cầm như vậy.

Hàn Duy nghe thì gật đầu đồng tình.

- Nếu dễ thì cũng không đến lượt chúng ta.

Tần Nhân không nói câu nào, tay chỉ cầm bức ảnh chụp những vết loang lỗ mà mân mê qua lại như có điều suy nghĩ.

Đồn cảnh sát thành phố cách nơi này chỉ mất mười phút lái xe.

Bọn họ vừa đến đã thấy ba bốn người đứng xung quanh chiếc xe cảnh sát có cả chú Lưu, thấy người tới bọn họ đều đi về phía này.

Xe dừng trước đồn cảnh sát bọn họ lần lượt đi xuống.

Chú Lưu nhìn chú Lý một cái, cũng không còn tâm tình mà nói bóng nói gió liền nói thẳng.

- Đi vào rồi nói, nhà xác tôi vẫn cho người canh chừng bên ngoài, đề phòng vạn nhất cái xác bật dậy chạy mất.

Nếu là lúc trước chú Lưu mới không tin những chuyện quái quỷ này nhưng vào nghề này đủ lâu rồi, những chuyện tưởng chừng không thể, đều xảy ra hết lần này đến lần khác, đến mức chú Lưu nghi ngờ nhân sinh.

Bọn họ lần lượt theo sau chú Lưu đến nơi để xác, căn phòng không lớn chỉ đủ đến bốn cái giường, vừa mở cửa ra hơi lạnh liền thừa cơ hội mà bay ra ngoài như chạy trốn, len lỏi vào xương cốt người đứng bên ngoài, chú Lý đi sau cùng, đi đầu là chú Lưu đến Tần Nhân, Mạn Mạn, Hàn Duy mới đến Tiểu Tảo.

Tiểu Tảo không muốn nhìn thấy những thứ không nên thấy.

Giường ở cuối là xác của người tên Tần Hàn là người bị chết đuối kia, vải trắng che khuất chẳng qua ở phía trên đột nhiên bị lỗm xuống.

Ở phòng này không có đèn trắng chỉ có đèn xanh nên nhìn qua có chút quỷ dị, ánh đèn chỉ tờ mờ đủ nhìn đường đi, muốn nhìn kĩ phải lấy đèn điện thoại chiếu vào, khói xung quanh lượn lờ vừa nhìn liền biết trong này so với bên ngoài âm mấy chục độ để bảo quản xác người.

Chú Lưu lấy đèn điện thoại chiếu vào cái xác đang nằm, vải trắng xốc lên kéo hết xuống.

Bọn họ nhìn qua ảnh hiện tại nhìn trực tiếp Tiểu Tào vừa thấy liền rụt người lại sau lưng Hàn Duy.

Trên cơ thể Tần Hàn đúng thật là có dấu vết loang lỗ nhưng không sâu, cũng không giống dấu răng của con nào cắn mà chính là dùng tay đâm vào, lỗ lớn hơn nhìn qua có chút giống người nào dùng tay móc ra, như đồ nạo kem lấy để nạo thịt trên người hắn, nông chứ không sâu.

Đầu bị mất nhưng lại không có máu chảy ra, như đầu với thân thể là hai cá thể riêng biệt mất một trong hai sẽ không khiến máu chảy.

Mạn Mạn lấy đèn trong điện thoại chiếu sáng xung quanh nhìn thấy gần chỗ nắp thoát nước có một vết nhầy màu đen kéo dài đến chỗ giường của thi thể.

Mạn Mạn ngồi xuống mùi tanh hôi như mùi chuột chết liền xộc lên mũi, cô ôm cổ ho khan.

- Mẹ nó, cái mùi này giống mùi chuột chết vậy, Tần đại ca mau nhìn xem một chút, tốt nhất nên đeo khẩu trang vào.

Chú Lưu cũng chiếu đèn xuống dưới.

- Chỗ này lúc trước định làm phòng tắm nên mới xây nắp cống để thoát nước, Ai, không nghĩ đến vừa xây xong đã có người bị trượt chân ngã đập đầu.

Nếu không ngồi xổm xuống mùi cũng không bay đến mũi bọn họ, Tần Nhân với chú Lý ngồi xổm xuống, Hàn Duy vừa ngồi xuống bị mùi hung cho loạng choạng đứng dậy.

Cái mùi này so với chuột chết thì hôi hơn nhiều, giống mùi thi thể đang trong hoá trình phân huỷ hơn.

Tiểu Tảo không ngồi xuống, không nhịn được lấy đèn điện thoại kéo lấy tay Hàn Duy đi lại xem xét một chút.

- Cậu thấy có điểm lạ không? Rõ ràng mất đầu lại không chảy máu, cơ thể lại ngấm nước đến phù to đến không thực.

Hàn Duy lấy bao tay mang y tế mang vào, trong túi bọn họ lúc nào cũng có bao tay y tế đề phòng muốn chạm vào cái xác bằng tay không sẽ làm khó quá trình điều tra.

Hàn Duy nâng bàn tay của thi thể lên.

Không có dấu vết chống cự, thịt trên ngón tay hơi nhũn chỉ cần rút nhẹ móng tay của người này phỏng chừng sẽ rút được ra ngoài luôn.

Bạn đang đọc Ấn Mộ sáng tác bởi yy65568489
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy65568489
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.