Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Về Tử Dương thành

Tiểu thuyết gốc · 1936 chữ

Nhân Long lên tiếng trước nói:

-Ta ra khỏi nhà đã lâu, chỉ sợ trong nhà phát sinh biến cố, bây giờ ta liền phải quay trở về rồi.

Hắn gật gật đầu mà nói:

-Cũng đúng, chi bằng ta và a Vân đi cùng ngươi một chuyến, coi như là bái phỏng người nhà của ngươi một chút, có gì cần đến chúng ta cũng có thể giúp đỡ một chút.

Nghe hắn nói vậy thì Nhân Long có chút ngạc nhiên, hắn chỉ tay vào mình nói:

-Hai người muốn cùng đi đến nhà của ta ở Hắc Thạch thành sao?

-Sao nào? Nhân huynh ngươi đây là đang không muốn tiếp đãi hai huynh muội chúng ta hay sao?

-Không phải, ta không có ý đó, hai người đến nhà ta thì chính là thượng khách, lý nào lại không tiếp đón chứ, chỉ là hai người không cần về Long Vân thương hội hay sao?

-Ha ha, kỳ thực Tử Dương Thành cũng không phải nơi để Long Vân thương hội của ta đặt chân, ta đang có ý định di chuyển thương hội của mình đến một trung ương thành trì nào đó, hi vọng chuyến đi đến Hắc Thạch thành này có thể giúp ta tìm được một nơi để phát triển.

Nhân Long ồ lên một tiếng, Hắc Thạch thành cũng chỉ là cao đẳng thành trì giống với Đông Lâm thành mà thôi, so sánh với trung ương thành trì thì còn kém một cấp bậc.

-Như vậy thì ta sẽ làm chủ mời hai vị tới làm khách tại nhà của ta.

-Ha ha, vậy chúng ta không khách sáo rồi.

Tử Y Lưu Ly ở bên cạnh bĩu môi mà nói:

-Lão Long, ngươi không tính cả ta nữa hay sao? Lý nào lại có thể bên trọng bên khinh như vậy?

Ba người thấy nàng nói vậy thì đều bật cười, Nhân Long nhìn nàng mà nói:

-Tử Y, ngươi không phải còn có Vạn Dược trai cần phải về hay sao?

Nghe đến Vạn Dược trai, sắc mặt của Tử Y Lưu Ly đột nhiên phát lạnh, trong ánh mắt có sát khí nhàn nhạt khiến cho ba người Lạc Long kinh ngạc một hồi. Nàng ta do dự một lát rồi cắn cắn môi nói:

-Lần này đi Hắc Thạch thành cũng coi như tiện đường đi qua Đông Lâm thành một chuyến, các ngươi có thể dừng lại một chuyến đợi ta được hay không? Ta muốn diệt toàn bộ Vạn Dược trai.

Nghe nàng nói vậy thì ba người bọn họ đều giật mình, trong chuyện này nhất định có ẩn tình không nhỏ. Lạc Vân và Nhân Long có chút e ngại không dám hỏi, nhưng Lạc Long thì không như vậy, với kinh nghiệm của hắn thì Tử Y Lưu Ly đã nói như vậy rồi chứng tỏ nàng muốn có người chia sẻ cùng mình, hắn liền nhẹ giọng hỏi:

-Có thể hỏi một chút Tử Y cô nương tại sao lại muốn làm như vậy hay không?

Tử Y Lưu Ly trầm giọng đáp:

-Vạn Dược trai kia căn bản không phải là một nơi tốt đẹp gì, bên ngoài thì là nơi buôn bán dược liệu, nhưng bên trong lại là một đám vô lại, giết người cướp của không việc nào là không làm. Khi ta mới lên mười thì cả nhà ta bị người sát hại, sau đó được người của Vạn Dược trai nhận về nuôi. Bọn hắn đối với ta rất tốt, không để ta phải chịu đói chịu rét, sau này còn dạy cho ta cách tu luyện, còn cung cấp không ít tài nguyên cho ta. Thế nhưng rồi ta cũng đã điều tra ra kẻ năm đó sát hại cả nhà ta lại chính là người của Vạn Dược trai, hơn nữa hành vi này của bọn hắn còn được cao tầng ngấm ngầm đồng ý. Càng điều tra thì ta lại càng phát hiện ra nhiều bí mật ghê tởm của bọn hắn, thậm chí có kẻ còn làm ra việc lấy hài đồng ra để luyện duyên thọ đan, chỉ là nếu ta đi tố giác bọn hắn thì sẽ không một ai tin tưởng, vì vậy nên ta chỉ có thể lẳng lặng tu luyện chờ có một ngày ta có đủ thực lực sẽ san bằng cái ổ cường đạo đó. Những năm này tuy rằng ta bày ra thiên phú không tệ, cũng được bọn hắn bảo vệ nhưng vẫn luôn có những kẻ thèm muốn nhan sắc của ta, không màng tới quy củ tìm đủ mọi thủ đoạn để bắt được ta. Lý do lần này ta đi cùng dong binh đoàn hái dược liệu cũng là vì muốn tạm lánh một thời gian.

Ba người Lạc Long nghe vậy thì có chứt phẫn nộ, Nhân Long là người phản ứng lại đầu tiên, hắn nắm nắm đấm kêu răng rắc, có chút gằn giọng mà nói:

-Mấy tên này đúng là không bằng cả cầm thú mà. Tử Y cô nương, lần này về Đông Lâm thành ta sẽ cùng ngươi đi diệt sạch bọn hắn.

Lạc Long mỉm cười nhìn hắn mà nói:

-Nhân huynh, đây là sinh tử chi cừu, phải tự tay báo đấy, nếu như Tử Y cô nương không có đủ thực lực thì cũng thôi, nhưng nàng ta bây giờ đã là khí động cảnh rồi, một mình diệt Vạn Dược trai hình như không thích hợp lắm thì phải.

Lạc Vân nghe vậy thì cũng rất phối hợp tiếp lời:

-Ca, huynh không biết sao, người ta đi báo sinh tử chi cừu vẫn có thể mang theo người nha, tỉ như là huynh đệ tỷ muội, hay phu thê cái gì đó nha.

Nàng này bình thường lúc nào cũng một bộ lạnh như băng cũng chỉ vì trên vai gánh mối thù diệt tông quá lớn, thực ra sâu bên trong thì nàng là một thiếu nữ hoạt bát đáng yêu, đôi khi cũng sẽ không nhịn được mà cùng với Lạc Long trêu đùa mấy người bằng hữu đấy. Tử Y Lưu Ly về chuyện nam nữ có chút đơn thuần, nghe nàng ta nói như vậy thì hai má liền đỏ ửng lên, Nhân Long cũng gãi gãi đầu lắp bắp đáp:

-Lạc cô nương nói cái gì vậy chứ, chúng ta … chúng ta không phải là … là … hảo bằng hữu của nhau hay sao.

Hai huynh muội Lạc Long nghe vậy thì đều không nhịn được mà bật cười. Thực ra tình cảm của hai người Nhân Long và Tử Y Lưu Ly rất tốt, mặc dù mới gặp nhau chưa lâu nhưng đã có cảm tình với nhau rồi, trải qua mấy lần sinh tử đại nạn thì phần cảm tình đó cũng ngày càng phát triển tốt hơn. Có điều kể từ khi hai huynh muội Lạc Long xuất hiện thì cả hai người bọn họ đều có chút bối rối, bởi lẽ xét về tướng mạo, nhân phẩm hay mị lực thì cả Lạc Long và Lạc Vân đều vô cùng xuất chúng. Điểm này đối với một người lão luyện như Lạc Long mà nói không khó để nhìn ra, vì vậy nên hắn thường cố tác hợp hai người bọn họ với nhau, dù sao bọn họ cũng rất xứng đôi với nhau. Đột nhiên lỗ tai của Lạc Long có chút giật giật, hắn mỉm cười chậm rãi nói:

-Đã đến rồi còn quỷ quỷ túy túy như vậy, ngươi đây là không muốn ăn thịt nướng nữa rồi?

Lời của hắn khiến cho ba người Lạc Vân vô cùng ngạc nhiên, tuy nhiên giọng điệu đó của hắn cũng không khiến bọn họ cảnh giác mà chỉ là có chút tò mò. Chỉ thấy từ trên một cành cây cao phía xa có một thân ảnh hạ xuống, là một đầu hầu thú cao chừng một thước bảy, lông toàn thân một màu trắng nhưng riêng trên đầu lại là kim sắc. Ba người Lạc Vân lập tức nhận ra yêu hầu này, nó chính là kẻ đã đánh lén Mộc Trường Hồng lúc trước.

-Ca, yêu hầu này là như thế nào vậy?

Lạc Vân nhìn Lạc Long kỳ quái mà hỏi.

-Ta tình cờ gặp nó khi bị đám yêu thú đuổi giết, thấy nó thông linh có thể hiểu được tiếng người nên nhận nó đi theo, mọi người có thể gọi nó là Mao Hoàng.

Lạc Long đáp lại nàng rồi lại lớn tiếng nói với Mao Hoàng.

-Ngươi có thể mặc y phục vào được hay không? Không thấy ở đây còn có nữ tử hay sao?

Mao hoàng một bộ đáng thương lấy từ trong không gian giới chỉ ra một bộ lam bào mặc lên trên người, tuy nó hiểu tiếng người nhưng cũng không phải là nhân loại, làm sao mà hiểu được mặc y phục và nữ tử thì có liên quan gì đến nhau. Nhìn bộ dạng đáng thương của nó khiến cho hai nữ tử nhịn không được cười khanh khách. Sau khi mấy người bọn họ làm quen với Mao Hoàng thì liền cùng nhau lên đường đi về Tử Dương thành, Lạc Long cũng cần thu thập một ít đồ vật ở đó và mang theo người của tông môn đi cùng. Lần này trở về Lạc Long cũng không có ý định trì hoãn nên một đường đi ra khỏi sâm lâm hắn trực tiếp thả ra uy áp linh hồn khiến cho đám yêu thú xung quanh chạy mất mật.

Với cường độ linh hồn hiện tại của hắn thì cho dù là yêu thú tôn cấp sơ kỳ thậm chí là trung kỳ cũng sẽ bị dọa sợ. Một đoàn bốn người và một thú chỉ mất hai canh giờ liền đã trở về đến Tử Dương thành, so với lúc đi mất hơn nửa năm thì quả thực chênh lệch lớn đến không tưởng. Đến trước cửa thành, mấy tên thủ vệ lập tức liền nhận ra hai huynh muội Lạc Long, vội vàng cho hai người bọn họ vào. Lạc Long cũng không rảnh đi dẫn mấy người Nhân Long đi tham quan xung quanh Tử Dương thành mà trực tiếp quay về Long Vân phách mại tràng. Tuy nhiên khi đến nơi thì Lạc Long có chút sững sờ khi phát hiện bên trong phòng đấu giá không có một nhân viên nào của thương hội, thần niệm của hắn đảo qua cũng không thấy được mấy tên hộ vệ luyện khí cảnh.

Theo hắn tính toán thì ngày hôm qua là ngày tổ chức đấu giá hội thường kỳ ba tháng một lần, theo lý mà nói thì đáng lẽ đến ngày hôm nay ở đây vẫn sẽ có rất nhiều người ở lại bên trong phòng đấu giá mua bán đồ vật mới đúng. Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng, Lạc Long vội vàng chạy ra phía sau phòng đấu giá, hướng về Long Vân phủ.

Lúc này phía trước cửa phủ đệ có rất nhiều võ giả đứng túm năm tụm ba châu đầu ghé tai bàn tán gì đó, phía bên trong thì cửa của phủ đệ cũng đã bị người đánh sập. Lạc Long thấy vậy thì trong lòng dâng lên nộ hỏa, hắn phi thân nhanh như điện vọt vào trong phủ, mấy người Lạc Vân cũng vội vã đuổi theo.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.