Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cửu Kiếm môn

Tiểu thuyết gốc · 1992 chữ

Trong phủ đệ, trước cửa tu luyện tháp là mấy người Trần Nhất Bác, Lý An và mấy nữ tử đang không ngừng truyền chân khí của bản thân vào một trận bàn chống đỡ lại công kích của một trung niên nam tử, trên mặt của bọn họ đều có vết máu nhàn nhạt lưu lại, hình như đang bị thương. Đám người này gần một năm trôi qua đều đã đột phá đến luyện khí cảnh sơ kỳ, chỉ có Trần Nhất Bác đã đạt tới luyện khí trung kỳ, thế nhưng bọn họ cũng rất khó có thể chống lại công kích của trung niên nam tử kia bởi lẽ hắn là một cường giả luyện khí hậu kỳ. Trung niên nam tử này khoảng hơn bốn mươi, tướng mạo tầm thường, thân mặc một bộ trường bào màu trắng, bên trên có hoa văn đồ án một thanh trường kiếm. Phía sau hắn cũng có khoảng mười người mặc y phục giống hệt với hắn, thực lực đều là tụ khí sơ kỳ và trung kỳ, đáng chú ý là ở trong đó còn có một nữ tử linh tu linh hồn đạt tới xuất linh cảnh sơ kỳ, tất cả bọn họ đều đeo một thanh bảo kiếm sau lưng. Lạc Long cũng không quan tâm đến tu vi của bọn họ nhưng khi vừa nhìn thấy đồ án hình kiếm trên bạch bào của bọn họ thì Vạn Sát Chi Luân chợt hiện lên trong hai mắt hắn, bánh xe quay tròn mãnh liệt, từ trong đó giật tán ra vô tận sát ý, thế nhưng trong nháy mắt liền bị hắn áp chế trở lại. Lúc này trung niên nam tử đang vừa tấn công trận pháp phòng ngự trước mặt vừa phải chịu sự phản công từ phía của một nữ tử, chính là Hồ Linh Nhi hơn nửa năm trước còn là một phế nhân. Thật không ngờ mới qua đi thời gian không lâu mà nàng ta đã đột phá đến luyện khí trung kỳ, ngang bằng với Trần Nhất Bác. Tuy rằng sau khi khôi phục được kinh mạch trong cơ thể kim linh căn của nàng bị phế nhưng thân thể lại giống như đạt được tân sinh, thiên phú tu luyện đột nhiên còn trở nên cường đại hơn trước, cộng thêm việc nàng ta là người chăm chỉ tu luyện nhất trong Long Vân tông nên hiện tại mới có tu vi bực này. Có điều cho dù nàng là luyện khí trung kỳ nhưng vẫn không phải là đối thủ của trung niên nam tử kia, liên tục bị hắn đánh lui. Trước kia Hồ Linh Nhi đã tu luyện đến khí động cảnh đỉnh phong, lấy lý giải võ đạo của nàng thì cũng có thể chống lại được với một tên luyện khí hậu kỳ, có điều nàng ta hình như đang bị thương nên thực lực chỉ còn không đến bảy thành, vì vậy mới bị nam tử kia một đường áp chế. Nàng ta có ấn ký Lạc Long để lại trên người nên có thể tùy ý ra vào trận pháp phòng ngự, mỗi khi trung niên nam tử kia công kích phòng ngự trận pháp thì nàng sẽ chạy ra đánh hắn, khi hắn một chiến đấu với nàng thì nàng sẽ lại đi vào trong trận pháp, như vậy tuy rằng không thể chiến thắng được tên này nhưng ít ra cũng có thể kéo dài được chút thời gian. Chiến đấu như vậy một hồi thì Hồ Linh Nhi cũng dần cạn kiệt chân khí trong người, lại thêm thương thế ngày càng trở nên nặng hơn, trong lúc không để ý đã bị trung niên nam tử kia đánh trúng một quyền liền ngã ra đất. Trung niên nam tử kia cũng vô cùng tàn nhẫn, không biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc, trực tiếp rút ra bảo kiếm sau lưng đâm thẳng về phía mi tâm của nàng.

-Linh Nhi coi chừng!

Đám người Trần Nhất Bác kinh hô một tiếng, muốn chạy ra ngăn cản một kiếm kia nhưng tốc độ của trung niên nam tử kia quá nhanh, căn bản là tới không kịp rồi. Hồ Linh Nhi ngã nằm dưới đất nhìn chằm chằm vào lưỡi kiếm kia, trong mắt của nàng không có một tia gợn sóng.

-Ken két!

Một tiếng rít rợn người vang lên, mũi kiếm còn cách mi tâm của Hồ Linh Nhi ba tấc thì đột nhiên dừng lại, không thể tiến thêm được nữa. Trung niên nam tử giật mình quát lớn:

-Kẻ nào?

Đột nhiên có một bóng người xuất hiện ngăn giữa hắn và Hồ Linh Nhi, tay phải của người này đeo quyền sáo đang nắm chặt vào thân kiếm của hắn, lực đạo lớn đến mức khiến một tên luyện khí hậu kỳ như hắn cũng không thể khiến cho bảo kiếm di động được một chút. Khi thấy đối phương chỉ là một thanh niên nam tử lạ mặt thì hắn vô cùng tức giận, một tên vô danh tiểu bối vậy mà lại dám cản đường hắn. Còn định lên tiếng quát lui đối phương chợt hắn thấy được ánh mắt trầm tĩnh nhưng lạnh như băng của đối phương thì không hiểu sao nội tâm của hắn lại run rẩy một trận, lời còn chưa nói ra thì đã vội nuốt trở lại.

-Ngươi vừa rồi muốn giết người của ta?

Thanh niên nam tử lạnh giọng mà hỏi một câu. Hồ Linh Nhi ngây ngẩn nhìn bóng lưng của nam tử kia, bộ dáng cao gầy, một thân lam sắc trường bào, dần dần thân ảnh đó cũng dung nhập vào với thân ảnh đã khắc sâu vào trong óc của nàng. Thân thể của nàng khẽ run rẩy, khuôn mặt tràn đầy vẻ khó tin, nhỏ giọng mà nói:

-Hội … hội trưởng?

Đám người Trần Nhất Bác khi thấy nam tử này xuất hiện thì kinh hỷ, nhao nhao hô:

-Hội trưởng, người trở về rồi.

-Hội trưởng!

Tuy nhiên bọn hắn rất nhanh liền nhận ra Lạc Long vẫn chỉ là một tên luyện thể đỉnh phong, Trần Nhất Bác đi đầu vội vàng lo lắng nói:

-Hội trưởng, mau …

Còn chưa nói được hết câu thì Lạc Long đã giơ tay lên cản lại nàng, chậm rãi nói:

-Bản hội trưởng đã về đây rồi, các ngươi không cần phải lo lắng, trời có sập xuống cũng có ta chống đỡ thay các ngươi.

Một lời tràn đầy bá khí, đi vào trong tai của đám người Trần Nhất Bác mà như có ma lực khiến cho bọn hắn an tâm trở lại. Trung niên nam tử tay cầm bảo kiếm kia để ý thấy tu vi của Lạc Long thì có chút khinh thường, muốn rút bảo kiếm của mình ra nhưng dù cho hắn dùng lực thế nào cũng không thể, chỉ đành nhìn Lạc Long lạnh lùng mà nói:

-Một tên luyện thể cảnh mà thôi, khôn hồn thì mau thả tay ra, ta có thể tha ngươi tội chết.

-Ha ha ha.

Lạc Long đột nhiên cười lên ha hả rồi lạnh lùng đáp:

-Ngươi nhân lúc bản hội trưởng không có nhà liền tới thương hội của ta giễu võ giương oai, tốt, rất tốt, người của Cửu Kiếm môn đúng thật là bá khí, ha ha ha.

Trung nhiên nam tử đột nhiên cảm nhận được chuôi kiếm của hắn lạnh như băng, cúi đầu xuống thì liền thấy từ chỗ bàn tay của thanh niên nam tử thanh niên kia có một tầng hàn băng lan tràn lên khắp bảo kiếm của hắn. Trung niên nam tử vội vàng bỏ tay ra khỏi chuôi kiếm, đạp lui về đằng sau mấy bước.

-Choang!

Đột nhiên một tiếng vỡ vụn giòn tan vang lên, trung niên nam tử trố cả mắt khi thấy Lạc Long một tay liền bóp nát thanh đồ cấp thượng phẩm bảo kiếm của hắn, phải biết thanh bảo kiếm này hắn đã sử dụng gần một trăm năm, cho dù trải qua nam chinh bắc chiến cũng hầu như không một vết xước, vậy mà trong tay của người trẻ tuổi kia thì chỉ trong nháy mắt liền bị bóp thành mấy mảnh, lập tức trong lòng của hắn dâng lên một cảm giác sợ hãi, tên tiểu tử này tuyệt đối không phải kẻ tầm thường. Lúc này hắn mới phản ứng lại với lời nói của Lạc Long vừa rồi, sắc mặt trầm xuống mà nói:

-Tiểu tử, nếu đã biết chúng ta là người của Cửu Kiếm môn thì tại sao còn dám …

Hắn đang nói thì đột nhiên cảm giác được cổ họng đau nhói, là Lạc Long không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh hắn đánh một trảo, lập tức khiến hắn nghẹn họng không nói được gì nữa. Còn chưa kịp phản ứng thì trên mặt của hắn truyền đến cảm giác đau đớn tột cùng, giống như bị một tòa cự sơn áp lên vậy. Lạc Long chỉ nhẹ nhàng đánh ra hai cái bạt tai như đuổi ruồi mà khiến cho hắn như chịu phải trọng kích, miệng phun máu tươi kèm theo cả mấy cái răng ra ngoài. Lạc Long đứng lên giẫm vào đầu hắn một cái khiến cho cả đầu hắn lún vào trong đất.

-Dương chấp sự.

-Tiểu tử, ngươi vậy mà lại dám ra tay nặng như vậy với Dương chấp sự?

Lạc Long cũng không thèm để ý tới bọn hắn, ngẩng đầu lên nhìn đám người Trần Nhất Bác, lại chỉ tay vào đám người của Cửu Kiếm môn mà nói:

-Bọn hắn có động thủ hay không?

Mấy người của Cửu Kiếm Môn nghe vậy thì trong lòng phát lạnh, tên tiểu tử kia cũng quá tà môn đi, chỉ là luyện thể cảnh mà trong nháy mắt đã đánh gục một luyện khí cảnh hậu kỳ, tuy nhiên khi đối phương ra tay thì bọn hắn đã bắt được một tia khí tức của chân khí lưu động, rất có thể tên này đang che giấu tu vi. Lạc Long cúi người xuống ôm lấy Hồ Linh Nhi vào lòng, đưa nàng tới chỗ đám người Trần Nhất Bác rồi mới quay qua đám người kia lạnh giọng nói:

-Ta cho các ngươi một cơ hội giải thích lý do tại sao các ngươi lại tấn công vào phủ đệ của thương hội ta.

Không một ai dám lên tiếng, chỉ có nữ tử duy nhất trong bọn họ lạnh giọng mà nói:

-Ta đối với trận pháp bảo hộ ở nơi này có chút hứng thú, tuy nhiên đám người không biết điều kia nhất quyết không cho chúng ta đi vào bên trong xem, vậy nên ta liền cho người công hạ nơi này.

Nàng này nói xong thì chợt cảm thấy có một đôi mắt mang theo sát ý đang chằm chằm nhìn lên người mình khiến trong lòng của nàng phát lạnh.

-Nói như vậy là các người vô duyên vô cớ gây sự với thương hội của ta?

Nữ tử cao ngạo nói:

-Thì đã làm sao? Đừng nói chúng ta là người của Cửu Kiếm môn, cho dù không phải thì vì với chút thực lực đó của ngươi có thể làm gì?

Lạc Long nghe vậy thì lại điên cuồng cười ha hả rồi đáp:

-Tốt, rất tốt, Cửu Kiếm môn những năm này đúng thật là uy phong bát diện, một con nhóc xuất linh cảnh cũng dám đi khắp nơi ra vẻ cao cao tại thượng, thật khiến người được mở rộng tầm mắt.

-Hừ, ngươi là cái thá gì, lại dám bình luận Cửu Kiếm môn chúng ta.

-Câm miệng!

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.