Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến Thạch Thiết huynh đệ

Tiểu thuyết gốc · 1912 chữ

- Thanh Y thiếu gia, ngươi … ngươi cũng không thể ngang ngược như vậy được. Chúng ta cũng không có làm trái quy tắc, tại sao không thể ở đây buôn bán chứ?

Lúc này Lâm đang ngồi trên tựa lưng trên ghế, hai chân vắt chéo trên ghế mà ngủ. Hắn đưa tay lên lấy chiếc mũ vành đang che mặt xuống, ngáp một cái, một bộ lười biếng mà nói:

-Đám tiểu tử, đừng ở đây náo loạn ảnh hưởng chúng ta kinh doanh nữa. Mau mau rời đi thôi, có chuyện gì gọi đại nhân nhà các ngươi đến đây rồi hẵng nói.

Hắn mở mắt ra nhìn đội ngũ đối diện, đảo qua một lượt thấy hai đại hán râu quai nón đứng sau cùng thì trong lòng chấn kinh, đồng tử khẽ co rút lại nhưng hắn rất nhanh bình tĩnh trở lại, tỏ ra như không có gì vậy. Tầm mắt hắn kín đáo đảo một vòng lớn xung quanh, thấy một chỗ bán rau bên phải thì hắn mới thu lại ánh mắt của mình.

-Hắc hắc, Lâm thúc, không phải ta khinh thường ngươi nhưng chuyện này không phải ngươi nói là được. Chắc ngươi cũng đã thấy rồi, lần này cùng chúng ta đến còn có Thạch thúc và Thiết thúc đi cùng.

Hai trung niên nam tử kia đều vô cùng cao lớn, khắp người không chỗ nào không phải là cơ bắp, dáng đứng thẳng tắp, hai tay khoanh vào nhau. Bọn hắn cũng thuộc cấp bậc đại dũng sĩ trong thôn, là một cặp song sinh huynh đệ, không cần nói cũng biết diện mạo chẳng khác gì nhau, thực lực đều hơn xa Lâm, theo hắn được biết thì lực lượng của bọn hắn đạt đến gần bốn trăm cân.

-Ha ha ha. Ta nói ai lại có uy phong lớn vậy chứ, đến cả chỗ chúng ta làm ăn để phá phách, ra là Bạch Miêu huynh.

Hải Long từ đằng xa biết được mục đích của đám người đối phương cũng không chờ đợi nữa, tiến lại gần lên tiếng cười lớn mà nói. Hắn vừa dứt lời, lập tức thấy Hắc Hổ phía đối diện một đầu hắc tuyến (sầm mặt) nhìn hắn chằm chằm.

-Ai nha! Ngươi xem, ta dạo này có chút đãng trí, là Hắc Hổ huynh mới đúng, thất lễ rồi.

Vừa nói hắn vừa chắp tay lại có vẻ thành khẩn, nhưng trong mắt đối phương thì như là đang khiêu khích mình vậy. Hắn vẫn còn ghi hận chuyện mình bị Hải Long ám toán lần trước, chỉ là ở đây đông người, thực lực của hắn lại không bằng đối phương nên cũng không dám vọng động. Cố tỏ vẻ không có chuyện gì, hắn bình tĩnh mà nói:

-Ra là Hải Long huynh đệ, không biết lần trước tỉ thí với cha ta thương thế của ngươi sao rồi?

-Hắc Hổ huynh nhọc lòng rồi. Ta rất khỏe. Trái lại là huynh thương thế chắc chưa hoàn toàn bình phục đâu nhỉ? Ta nghe nói con hổ đó đã cào trúng vị trí khá nhạy cảm, chỉ sợ có những thứ đã tổn thương thì cả đời cũng khó khôi phục nha.

Những người qua đường đang vây xung quanh nghe hắn nói vậy thì châu đầu ghé tai thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng còn kín đáo liếc qua Hắc Hổ. Vốn dĩ còn muốn châm chọc đối phương, hắn nghe thấy thế thân thể run lên, nộ hỏa công tâm.

-Ta không tính toán chuyện cũ với ngươi, các huynh đệ, mau lên đập phá cái tiệm này cho ta.

-Đợi đã, các người dựa vào cái gì mà đập phá chỗ này của chúng ta?

-Hừ, các người làm trái quy định, không cần giải thích nhiều, lên cho ta.

-Ta xem tên nào dám lên.

Hải Long quát lạnh một tiếng.

-Mặc kệ hắn, các người mau lên cho ta.

Nghe thấy Hắc Hổ ra lệnh, đám tiểu đệ ở phía sau muốn xông lên nhưng lại có phần khiếp hãi thực lực của Hải Long, tên nào cũng do dự đứng nguyên tại chỗ.

-Hừ, một đám tiểu tử nhát gan, mau tránh ra để chúng ta lên.

Tiếng nói của hai huynh đệ Thạch Thiết vang lên cùng lúc, bọn hắn không kiêng nể hất mấy tiên thiếu niên trước mặt sang hai bên, chỉ tránh Hắc Hổ và Thanh Y ra, lao thẳng về phía Hải Long. Người kia không hề run sợ mà nói:

-Hừ, chỉ sợ các người không dám xông lên. Tới đi!

Hắn cũng lao thẳng về phía hai tên kia mà đánh tới. Chỉ trong chớp mắt trước mặt hắn đã xuất hiện hai quyền đầu từ hai hướng trái phải, nếu đón đỡ thì không nghi ngờ gì hắn sẽ bại chỉ trong một chiêu.

-Cẩn thận …

Ba người phía bên hắn không nghĩ rằng đám người Hắc Hổ sẽ thực sự động thủ, đến lúc hắn và hai huynh đệ kia lao vào nhau thì đã muộn. Lâm thất kinh định hô lên một tiếng cảnh báo nhưng chưa kịp nói hết câu thì hắn đã phải nuốt lời nói của mình trở lại. Chỉ thấy Hải Long không cứng đối cứng với hai tên kia mà thân đang lao về phía trước vội dùng một góc độ quỷ dị uốn mình thấp xuống mà tránh qua giữa bọn hắn. Song bào huynh đệ kia cũng cảm thấy choáng ngợp trước động tác kỳ dị của đối phương. Nhưng bọn hắn dù sao cũng thuộc cấp bậc đại dũng sĩ, ngay lập tức quay lại tung hai cước song song hướng về phía hắn. Hắn lại giả vờ lao lên cứng đối cứng nhưng khi sắp va chạm thì hắn lại uốn thân sang bên phải, đồng thời tung một cước vào đầu gối của một tên khiến cước bộ của hắn chuyển hướng đạp trúng ngay mông của tên còn lại. Một thân cơ bắp tráng kiện của hắn nhưng thân thể lại vô cùng uyển chuyển đã đủ kinh dị rồi, vậy mà hắn tăng tốc lên thậm chí còn nhanh gấp đôi đối thủ của hắn, thật đúng là không tưởng tượng nổi.

-Hự, ngươi đá vào mông ta làm gì?

Tên bị đá trúng lập tức đỏ mặt lên quay sang nhìn đồng bọn mà hỏi?

-Không phải ta, là tên kia tác động khiến cước bộ của ta …

Không cho đệ đệ giải thích, hắn cắt ngang lời của đối phương

-Phí lời, ngươi nghĩ ta mù chắc. Ta là hỏi tại sao ngươi lại chậm như vậy, ngươi không thể né được sao?

-Đừng nói nữa, bây giờ không phải lúc tranh cãi, địch nhân còn ở kia.

-Hừ, không cần ngươi phải nhắc, tiếp tục lên. Đừng cùng lúc xuất kích, sẽ bị hắn bắt thóp.

Bọn hắn lại tiếp tục lao lên. Lần này không phải là cùng tung một chiêu giống nhau nữa, hai người bọn hắn người trước nhanh hơn người sau một nhịp, lần lượt công kích đối thủ. Không thể không nói hai tên này phối hợp rất ăn ý, dù sao cũng là thân huynh đệ, lại còn là song sinh. Thế công của bọn hắn liên miên không dứt, mỗi đòn đều chỉ có thể dùng ba từ nhanh, mạnh, chuẩn để hình dung. Lúc này Hải Long tốc độ kinh người cũng khó mà tìm ra được sơ hở của đối thủ, chỉ biết tay đỡ chân tránh, nhìn qua có chút chật vật. Thế nhưng điểm làm bọn hắn buồn bực chính là tên này trơn trượt y như con cá trạch vậy. Mỗi khi bọn hắn tưởng mình đã đắc thủ thì tên kia lại may mắn tránh thoát được. Tên kia căn bản không bao giờ cùng bọn hắn cứng đối cứng, cho dù có va chạm thì cũng là bằng các góc độ xảo diệu mà đánh bay quyền cước của bọn hắn. Sau mấy mươi chiêu liên tục công kích nhưng không đem lại bất kỳ tác dụng gì, lúc này hai huynh đệ hắn đã có chút thấm mệt rồi. Phải biết đối phương không hề yếu, để thương tổn được hắn thì mỗi quyền mỗi cước tung ra đều phải dùng ít nhất bảy phần lực lượng, tiêu hao mà nói cũng không hề nhỏ. Hải Long thì lại hoàn toàn đối lập, hắn từ đầu đến cuối chỉ có tránh né, đón đỡ công kích của đối thủ đều là dùng thủ pháp tá lực đả lực (lấy lực của người để đánh người), căn bản không có tiêu hao thể lực gì đáng nói. Lúc này hai tên kia đầu đầy mồ hôi vẫn đang cố gắng công kích, bỗng một trong hai tên không cẩn thận để mồ hôi chảy vào mắt, cũng không biết tên này là tên nào nữa vì căn bản từ đầu tóc đến y phục của bọn hắn đều chẳng có gì khác nhau. Cặp mắt của hắn cay xè khiến hắn vội nhắm hai mắt lại, chợt trên quyền đầu lại có cảm giác đánh trúng thịt mềm. Hắn vui mừng mở mắt ra nhìn chỉ thấy tên còn lại đang ôm mặt đau đớn chằm chằm nhìn hắn. Hắn luống cuống quơ quơ hai tay, miệng lắp bắp giải thích:

-Không … không phải ta cố ý, là do hắn!

Tên kia quay sang Hải Long, đối phương lại nhún vai cười cười, một bộ ta vô tội. Hắn trợn mắt quay lại nhìn ca ca của mình mà nói:

-Ngươi có tin ta đánh cả ngươi hay không?

-Không phải ta mà. Vừa rồi không phải ngươi cũng đá ta một cước đó sao? Đều là do tên kia ly gián, cùng ta xử lý hắn đi.

Hắn biết lời đối phương nói không sai, chỉ là trong lòng vẫn thấy khó chịu. Chỉ dừng một nhịp cả hai lại tiếp tục lao lên, chỉ là lúc này bọn hắn đã chẳng còn phối hợp ăn ý nữa rồi, thậm chí đôi khi còn làm vướng tay chân của nhau. Hải Long nào chịu buông tha cho cơ hội này, hắn lại dùng chiêu cũ, liên tiếp khiến đối phương tự tổn hại lẫn nhau.

-Bốp, bịch, chát!

Những tiếng va chạm liên tiếp vang lên, đều là hai tên kia trúng đòn của nhau. Lúc này bọn hắn đã lửa giận ngút trời, trực tiếp bỏ qua địch thủ, đứng tại một chỗ mà đấu võ mồm với nhau.

-Rốt cuộc ngươi muốn gì hả? Ngươi đánh ta đến mức nổi đom đóm luôn rồi, là ngứa đòn rồi có phải không?

-Hừ, ngươi nghĩ ta sợ chắc, tới đây đi.

Hải Long cũng không hứng thú gì với hai tên IQ thấp này, hắn lên tiếng nói:

-Hai vị, chi bằng các người về nhà tự giải quyết với nhau đi, ta không có thời gian rảnh ở đây nghe các ngươi cãi nhau đâu.

-Ngươi im miệng! Ranh con láo toét.

Cả hai tên đồng thời quay lại quát thẳng vào mặt hắn rồi lại tiếp tục đấu võ mồm.

-Có giỏi thì ngươi lại đây.

-Ngươi lại đây!

Hải Long hừ lạnh một tiếng:

-Hừ, muốn chết thì để ta thành toàn cho các ngươi.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.