Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tin tức của thần mộc

Tiểu thuyết gốc · 2129 chữ

- Đúng vậy, từ bây giờ nơi này sẽ đổi tên thành Long Vân tông.

Lạc Long vừa đáp vừa chỉ tay về phía sơn môn, ở đó có một lối đi lên trên sơn phong, phía ngoài cùng có đề ba chữ lớn: “Long Vân Tông”. Đoàn người men theo đường núi đi lên trên cao, càng lên cao thì bọn họ càng kinh ngạc trước quanh cảnh hùng vĩ của núi non, của những tòa đình đài lầu các khắp nơi trên núi. Những thứ này đều do Lạc Long mời một đám công tượng về gấp rút thi công trong mấy ngày liền tạo nên, trên mỗi một ngọn núi đều bố trí mấy ngàn căn sương phòng lớn nhỏ, hơn nữa các công trình như nghị sự đường, luyện đan đường, luyện khí đường và diễn võ tràng cũng không ít. Sau khi dẫn mọi người tham quan một vòng thì Lạc Long để cho bọn họ về nơi ở của mình, theo đó Nhân Trung gia và Long Vân tông ở trên hai sơn phong tách biệt với nhau. Tuy rằng bởi vì có Nhân Trung Long nên quan hệ của hai nhà rất tốt nhưng cũng không phải là một, nên không thể tùy tiện ở chung, hơn nữa người của bên này muốn sang bên kia đều phải có thông báo trước, được sự cho phép của đối phương thì mới có thể đi vào ngọn núi của đối phương. Người của Nhân Trung gia vẫn có chút khó xử đối với sự chiếu cố của Lạc Long, cho dù là trước kia thì Nhân Trung gia cũng chỉ là một thế lực bất nhập lưu, căn bản không có nổi một tòa sơn phong để ở tại đế đô của Vân Phong đế quốc. Có điều đây cũng là sự chiếu cố lớn nhất của Lạc Long đối với bọn họ rồi, những công trình như tụ linh trận hay các loại công pháp võ kỹ và bí tịch của Long Vân tông thì bọn họ vẫn không được sử dụng.

-Lão Lạc, qua mấy ngày nữa ta muốn rời đi nơi này một chuyến, không biết bao giờ mới trở về.

Nhân Trung Long đứng trên đỉnh núi nhìn ngắm phong cảnh bên dưới, lòng đầy cảm khái mà nói ra.

-Ngươi muốn đi sao? Đi đâu?

Lạc Long có chút ngạc nhiên với lời này của đối phương. Nhân Trung Long bây giờ đã đạt tới khí động cảnh hậu kỳ, tốc độ tiến cảnh như vậy có thể nói là nhanh đến khủng bố. Tất cả những thứ này đều nhờ có tài nguyên tu luyện do Long Vân tông cung cấp, vậy mà đối phương lại nói muốn rời đi, Lạc Long thật không hiểu được tại sao hắn phải làm vậy.

-Ba ngày nữa là đến ngày tuyển chọn đệ tử của Thiên Nam học viện, ta tính tới đó ghi danh, cũng coi như mở mang kiến thức một chút. Nếu như cứ ở mãi trong một góc của đế đô thì tầm nhìn không thể rộng mở được.

-Vậy sao?

Lạc Long có chút gật gù, tên tiểu tử này đặt tầm mắt vào toàn bộ đại lục, căn bản sẽ không nguyện ý lưu lại một nơi nhỏ bé ở Nam vực. Thực ra nếu như lưu lại phụ tá ở bên cạnh Lạc Long thì hắn sẽ nhận được chỗ tốt còn hơn bôn ba khắp Nam vực, thậm chí là cả đại lục, điều này lão sư Đan Dương của hắn cũng đã nói rất rõ ràng rồi, có điều khi hắn hỏi tại sao lại như vậy thì người kia lại không chịu nói. Nhân Trung Long nói rằng hắn muốn đi tìm kiếm cơ duyên thuộc về bản thân mình nên mới phải rời đi, Lạc Long cũng không có níu kéo hắn mà còn ủng hộ hoài bão của hắn, thậm chí còn vì hắn mà tổ chức một bữa tiệc chia tay vô cùng long trọng.

Sau khi Nhân Trung Long đi rồi thì Lạc Long cũng có một cảm giác xúc động trong lòng. Hắn không phải xúc động vì luyến tiếc gì tên tiểu tử kia mà dường như hắn có một cảm giác muốn được đi xa giống như Nhân Trung Long, hắn muốn được một lần đi thật xa, quên hết đi trách nhiệm của bản thân với tông môn, được một lần rời đi lịch lãm thế giới. Kỳ thực hắn đã đi qua hầu hết mọi địa phương trên thế giới này, cũng đã chứng kiến hầu hết mọi loại sự tình trên đời, có điều kể từ khi ra khỏi tiểu thôn kia thì hắn giống như được tái sinh, bắt đầu có thể dùng trái tim đầy nhiệt huyết mà cảm thụ thế giới một lần nữa. Ánh mắt hắn nhìn xuống đại địa dưới chân Long Vân tông mang theo vẻ mê man, một lúc lâu sau cũng không có hồi thần lại.

-Tông chủ! Thuộc hạ có chuyện rất quan trọng cần bẩm báo.

Bỗng một tiếng nói khiến hắn tỉnh lại từ trong lơ đãng, Lý An đang đứng chắp tay ở bên cạnh hắn.

-Tiểu Lý, có chuyện gì vậy?

Đây là lần đầu tiên Lý An nói với hắn có chuyện rất quan trọng, ngay cả lần trước ở chủ thế giới khi người của Cửu Kiếm môn tìm tới thì đối phương cũng không có vẻ nghiêm trọng như vậy.

-Phía Thiên Chân thành có tin tình báo truyền tới, đấu giá hội của Tử Nguyệt thương hội vào tháng sau sẽ có đồ vật áp trục là một loại thần mộc.

-Cái gì? Chuyện này là thật sao?

Lạc Long giật mình, hai mắt hắn bắn ra tinh quang mang theo vẻ kích động rõ ràng. Lý An vội vàng gật đầu xác nhận.

-Tin tức này đã lan ra khắp các thành trì lân cận rồi, tuyệt đối có thể tin được.

-Làm tốt lắm, mau gọi phó tông chủ và Trần tổng quản tới gặp ta.

Một nén nhang sau, Lạc Long ngồi trong phòng khách bàn giao lại từng hạng mục công việc cho Trần Nhất Bác, bởi vì hắn muốn khởi hành đi tới Thiên Chân thành. Sau khi bàn giao toàn bộ công việc của tông môn cho Trần Nhất Bác thì Lạc Long liền cho đối phương lui xuống, trong phòng cũng chỉ còn một mình hắn và Lạc Vân.

-Ca, lần này huynh muốn đi bao lâu?

-Ta cũng không rõ nữa, ta muốn đột phá tới khí động cảnh rồi mới quay lại tông môn, có thể sẽ mất vài tháng. Hiện tại muội là người mạnh nhất trong tông môn, nếu như có chuyện thì phải trông cậy hết vào muội rồi.

-Muội đi cùng huynh.

Lạc Vân dùng ngữ khí kiên định mà nói ra nhưng Lạc Long lại chỉ lắc đầu đáp:

-Không được, hiện tại tông môn còn nhỏ yếu, không thể không có người bảo hộ. Vả lại đẳng cấp tu vi của ta còn quá thấp, muội đi theo ta cũng không có lợi cho việc tu luyện của bản thân.

Lạc Vân gật đầu, kỳ thực bây giờ nàng đang tu luyện rất tốt, tu vi cũng thăng tiến nhanh chóng, căn bản cũng không muốn đi ra ngoài, chỉ là nàng sớm đã quen với việc lúc nào cũng có ca ca ở bên cạnh, nên khi hắn nói muốn đi thì nàng ta có chút không nỡ mà thôi.

-Vậy được, muội sẽ ở đây chờ huynh.

Thấy nàng nghe lời như vậy thì Lạc Long lại có một cảm giác tương đối phức tạp. Một mặt hắn muốn được ra ngoài hành tẩu một mình, có điều khi thấy đối phương không níu kéo mình thì trong lòng của hắn lại có một nỗi buồn khó nói ra.

Ba ngày sau, Lạc Long bắt đầu lên đường rời đi. Trong ba ngày này hắn đã cùng với Lạc Vân tạo ra một hộ tông đại trận bao phủ toàn bộ Long Vân tông. Hộ tông đại trận này rất tinh vi, được cấu thành từ mười hai phòng trận, mười hai sát trận và hai đại mê trận, toàn bộ đều là tông cấp hạ đẳng. Với khả năng kết hợp trận pháp thượng thừa của Lạc Long thì hai mươi sáu toàn trận pháp kia có thể dung hợp với nhau một cách hoàn mỹ, nếu như có kẻ tự tiện xông vào thì cho dù có là cường giả khí tuyền cảnh trung kỳ cũng sẽ có đến mà không có về, ngay cả khí tuyền cảnh hậu kỳ cũng không phá được. Long Vân tông cũng có quan hệ không cạn với Tam Thiên thương minh và Tương Tư lâu, ngay cả khi gặp phải nguy hiểm thì cũng có thể cầu cứu bọn họ, ở Thiên Lung thành này sẽ không gặp phải nguy hiểm gì.

Lạc Long đi trên đường lớn, trên người cưỡi một đầu tuấn mã phi như bay đi ra khỏi Thiên Lung thành. Lúc này hắn đã thay một bộ dạng mới, tuy vẫn là thanh niên nam tử anh tuấn nhưng lại là một khuôn mặt khác, người thường gặp hắn sẽ không thể nào nhận ra, trừ khi đối phương có tu vi khí tuyền cảnh trở lên. Thiên Chân thành cách Thiên Lung thành hơn ba ngàn dặm, thuộc về Tây vực của đế đô, có điều lần này Lạc Long cũng không dùng không gian pháp trận mà cưỡi ngựa đi một mạch về phía Tây Nam. Loại ngựa mà hắn dùng là một loại yêu thú cấp thấp được sử dụng rộng rãi trong tu chân giới làm phương tiện di chuyển, tên gọi là thiên lý câu, một ngày có thể đi cả ngàn dặm. Có điều nói ngày đi ngàn dặm cũng chỉ là nói tới cực hạn của thiên lý câu mà thôi, nếu thực sự bắt nó đi xa như vậy trong một ngày thì chắc chắn nó sẽ kiệt sức mà chết. Lạc Long cũng không vội, mỗi ngày hắn chỉ cần đi hai trăm dặm đường thì chỉ hơn nửa tháng là đến được Thiên Chân thành, trong khi đấu giá hội của Tử Nguyệt thương hội còn gần một tháng nữa mới bắt đầu. Lạc Long ban ngày thì đi đường, buổi tối thì nghỉ chân, gặp được thành trì làm hắn cảm thấy hứng thú thì hắn sẽ dừng lại thăm thú một vòng, nếu gặp được nơi nào bán thi thể yêu thú thì hắn sẽ mua hết về để tu luyện Hỗn Độn Long Thần quyết, cường hóa nhục thể của bản thân.

Có điều hắn dong duổi hơn hai mươi ngày, đi qua mười mấy cái thành trì lớn nhỏ nhưng vẫn không thu hoạch được bao nhiêu thi thể yêu thú, so sánh với số lượng thi thể yêu thú mà Doãn Đàm mang đến cho hắn thì chẳng đáng để vào mắt, chẳng qua thịt muỗi cũng là thịt, Lạc Long sẽ không vì thu hoạch không được như mong muốn mà từ bỏ, đi qua thành trì nào hắn cũng sẽ mua hết thi thể yêu thú mà hắn có thể mua được. Đến ngày hôm nay thì hắn cũng đã có mặt trước đại môn của Thiên Chân thành. Nơi này có một bức tường thành cao đến cả trăm thước, tường thành bao quanh khuôn viên của Thiên Chân thành, kéo dài đến hết tầm mắt người nhìn cũng không thấy được điểm cuối. Thành trì này cũng có quy mô không kém gì Thiên Lung thành, cũng thuộc hàng ngũ những thành trì lớn nhất ở trung tâm đế đô. Lạc Long đi đến cửa thành thì thấy một sự kiện rất lạ, trước cửa thành đang có một hàng người rất dài đứng chờ được vào thành. Sở dĩ nói việc này rất lạ là vì đại môn của Thiên Chân thành khổng lồ vô cùng, cho dù có mấy chục người đứng sóng vai nhau cùng đi vào thì cũng không tỏ ra chật chội, chỉ là lúc này những người ra vào Thiên Chân thành đều phải đi theo một hàng rất nhỏ, sau khi nộp phí vào thành còn phải kiểm tra một lượt rồi mới được đi. Lạc Long thấy vậy thì lấy làm kỳ quái, hắn chạy đến bên cạnh một tên võ giả khí động cảnh mỉm cười hỏi:

-Vị bằng hữu kia, xin hỏi tại sao lại phải xếp hàng để đi vào thành như vậy?

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.