Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến Tào Dương

Tiểu thuyết gốc · 2058 chữ

Thái độ của Lạc Long rất kiên quyết, hắn không đôi co dài dòng với đối phương khiến cho Tào Dương rất đau đầu. Có điều thân là trưởng lão của một tổ chức sát thủ hàng đầu nên hắn cũng không thể nhượng bộ, đành chắp tay nói:

-Mặc dù ta là tam trưởng lão nhưng cũng không có quyền hạn tuyệt đối, Lạc huynh nếu không phiền thì xin chỉ giáo một chút, khi quay trở lại tổ chức ta cũng có thể dễ ăn nói hơn.

Nói rồi hắn không đợi Lạc Long đồng ý, lập tức rút ra một thanh đại đao xông thẳng về phía đối phương. Mấy tên hắc y nhân còn lại đồng loạt ném bảo thuẫn lên trên trời che chắn một khoảng không rộng lớn, toàn bộ lôi điện oanh kích xuống nơi này đều bị cản lại, tạo thành một đài giao đấu giữa Điện Quang sơn mạch cho trưởng lão của mình. Kỳ thực nơi này đã cách địa phận của huyền mãng tộc không xa, nơi đó không có lôi điện quấy nhiễu nhưng nếu như tiến đến đó giao đấu thì sẽ tạo ra nhiều bất tiện. Mấy người của Huyết Vũ lâu hành động rất nhanh, hẳn là đã bàn mưu tính kế từ trước rồi.

-Phá Không Nhất Đao!

Tào Dương tay cầm vào cán đao dài tới mét rưỡi, dùng lực bổ mạnh xuống người Lạc Long, công kích mang theo đao khí mãnh liệt như hải dương ập thẳng tới người đối phương. Lạc Long cũng không bị động tác bất ngờ kia làm cho ngạc nhiên, Vạn Hình Binh hóa thành trường kiếm đâm thẳng vào giữa đao khí kia.

-Tham Lang! Phá Quân!

Hư ảnh của hai viên tinh cầu hiện lên đâm vào đao khí khủng bố trước mặt tạo nên những tiếng nổ ầm ầm, khí lãng quét ngang bốn phía khiến mấy tên hắc y nhân xung quanh xém chút nữa là không giữ được vòng bảo hộ. Một kích qua đi, Lạc Long bị đánh lui mười mấy bước mới có thể ổn định thân hình, trái lại thì Tào Dương lại đứng tại chỗ, bộ dáng vững như thái sơn. Hắn nhíu nhíu mày nhìn Lạc Long mà hỏi:

-Lạc huynh tại sao còn lưu thủ?

Theo hắn nghĩ thì lấy thực lực lục hải cảnh của bản thân mà so với thất hải cảnh của đối phương thì còn kém xa, khiêu chiến Lạc Long cũng chỉ chờ bị đánh bại mà thôi, như vậy khi trở về Huyết Vũ lâu cũng sẽ không bị khiển trách là làm việc không tận chức. Lạc Long không trả lời Tào Dương, vừa rồi hắn cũng chỉ mới dùng một chiêu qua loa mà thôi, những thủ đoạn mạnh mẽ nhất vẫn không nên dùng ở đây thì hơn. Sau khi trầm ngâm trong giây lát thì hắn nhắm mắt lại đáp:

-Tào huynh hãy chuẩn bị đi!

Nói rồi linh hồn lực của hắn tập trung lại một chỗ, giữa hư không đột nhiên nổi lên một luồng kiếm khí sắc bén quỷ dị chém về sau gáy của Tào Dương. Tào Dương lạnh cả người, vung đại đao về phía sau lưng đón đỡ công kích kia.

-Keng!

Tiếng kim thiết va chạm nghe rất chói tai. Tào Dương thành công chặn đứng lại công kích quỷ dị kia, thế nhưng hai bên trái phải của hắn lại xuất hiện hai luồng kiếm khí mạnh mẽ hơn chém tới.

-Thứ quỷ gì vậy?

Lông tơ trên toàn bộ cơ thể hắn dựng đứng hết cả lên, các dây thần kinh trong người cũng căng ra hết cỡ, đại đao lại vung mạnh một cái quét ngang hai bên trái phải. Hắn nhìn về phía Lạc Long vẫn đang nhắm mắt chắp hai tay lại, trong lòng trầm xuống, thủ đoạn của đối phương đã khiến hắn khiếp sợ rồi. Còn chưa suy nghĩ được gì nhiều thì ba luồng kiếm khí từ ba phía khác nhau lại tập kích tới.

-Keng keng keng!

Tào Dương khó khăn lắm mới hóa giải được hết kiếm khí kia. Trong lòng hắn cực kỳ buồn phiền, kiếm khí kia vô hình vô sắc, nói tới là tới, ngay cả không khí bị cắt qua cũng không để lại bất kỳ một gợn sóng nào, chỉ khi nó sắp chạm tới người hắn thì sát ý ẩn giấu trong đó mới khiến hắn cảnh giác, từ đó phát hiện được vị trí của nó. Có điều việc này đòi hỏi cơ bắp toàn thân hắn luôn phải trong trạng thái căng cứng, chân khí luôn phải luân chuyển để đối phó với kiếm khí bất cứ lúc nào, như vậy sẽ khiến chân khí của hắn cạn kiệt rất nhanh.

-Keng keng!

Lại qua thêm ba lượt công kích nữa, Tào Dương dường như đã chịu không nổi rồi, miệng hắn mở lớn không ngừng thở dốc. Hắn nhìn lại Lạc Long vẫn đang nhắm mắt đứng tại chỗ kia, trên trán đối phương cũng đang có mồ hôi chảy xuống. Lạc Long đã sớm tu luyện ra kiếm ý, tuy uy lực không tới mức mạnh mẽ tuyệt luân nhưng thắng ở chỗ bất ngờ, công kích hiểm hóc. Ở Nam vực này chẳng có mấy người biết kiếm ý là cái gì, vì vậy đây là lựa chọn tốt nhất để đối phó với Tào Dương để tránh lộ bài tẩy của bản thân. Tất nhiên với tu vi hiện tại của hắn mà thi triển kiếm ý thì cần phải tiêu hao rất nhiều linh hồn lực và gây ra phụ tải lớn cho thân thể, cứ nhìn mồ hôi chảy ròng ròng trên trán hắn thì biết. Có điều chút tiêu hao đó với hắn mà nói thì chẳng thấm vào đâu, ấy thế mà biểu hiện đó trong mắt Tào Dương lại là dấu hiệu của việc hắn sắp kiệt sức. Chỉ thấy Tào Dương nháy mắt ra hiệu với một tên thủ hạ, người kia liền rút kiếm ra lao xuống tấn công Lạc Long.

-Phập!

Không có gì ngoại lệ, một luồng kiếm khí vô hình cắt qua thân thể nam tử kia, cả người lẫn kiếm đều bị cắt làm hai nửa, máu tươi phun tung tóe tỏa ra mùi tanh nhàn nhạt phảng phất trong không khí. Một tên võ giả ngũ tuyền cảnh mà thôi, sao chịu được kiếm ý khủng bố của Lạc Long chứ.

-Tào trưởng lão, nếu như các hạ còn dùng thủ đoạn không chính đáng như vậy thì ta sẽ không khách khí nữa đâu.

Lạc Long nhíu mày nói, mười đạo kiếm khí vô hình đồng loạt chém về phía Tào Dương ở đủ mọi góc độ. Sau lưng Tào Dương ướt đẫm mồ hôi lạnh, đối phương vận dụng một lúc mười đạo kiếm khí quỷ dị kia, đâu có chút nào giống như đang kiệt sức chứ? Hắn vung loạn đại đao, trong miệng hô lớn:

-Điệp Lãng Khúc!

Võ kỹ vương cấp mạnh mẽ nhất của Tào Dương, một khi thi triển ra thì đao thế mạnh mẽ, liên miên bất tuyệt như sóng biển đánh vào bờ. Có điều trước kiếm khí của Lạc Long thì đao kỹ này lại chứa vô số kẽ hở, chỉ hơi ngăn cản được kiếm khí của hắn trong giây lát thì lập tức bị cắt nát, kiếm khí đi xuyên qua hải lãng chém thẳng về phía Tào Dương ở đằng sau. Tào Dương kinh hãi vội vàng thu lại đại đao trong tay, thi triển thân pháp tránh né công kích kia.

-Soạt soạt!

Mặc dù đã đẩy tốc độ lên mức cao nhất nhưng hắn vẫn bị mấy đạo kiếm khí chém trúng, chân tay và trước ngực đều có vết kiếm, điểm kỳ lạ là độ sâu của các vết thương đều như nhau, giống như đối phương có thể tùy ý kiểm soát mức độ thương thế lên người hắn vậy. Nghĩ đến đây thì hắn chợt rùng mình, vội vàng cúi đầu chắp tay thi lễ với Lạc Long nói:

-Lạc huynh xin hãy hạ thủ lưu tình, Tào mỗ biết mình võ nghệ kém cỏi, cam bái hạ phong, sau này việc của huyền mãng tộc và Huyền Kháng đoàn có ra sao thì Huyết Vũ lâu ta cũng sẽ tuyệt đối không nhúng tay vào.

Lạc Long thấy đối phương đã chịu thua thì không có làm khó dễ nữa, hắn gật đầu đáp:

-Được, Huyết Vũ lâu trước giờ vẫn luôn giữ chữ tín, tại hạ hy vọng rằng sau này sẽ không phải nghe tin quý lâu có mâu thuẫn với Huyền Kháng đoàn nữa.

-Tuyệt đối sẽ không!

Tào Dương nói như chém đinh chặt sắt, sau đó ra hiệu cho đám thủ hạ vội vàng rời đi, dáng vẻ vội vã như bị ma đuổi vậy. Lạc Long cũng không có ngăn cản bọn hắn lại, dù sao thì việc kết thù với Huyết Vũ lâu cũng không phải là việc có lợi cho hắn. Hắn điều tức một chút rồi bước chân đi về phía thung lũng trước mắt kia. Bước tới biên giới giao thoa giữa sơn mạch và thung lũng, Lạc Long ngạc nhiên khi nhận ra rằng nơi này quả thực rất khó đi vào. Vượt qua những ngọn núi cao chót vót chính là thông đạo đi vào sâu bên trong thung lũng nơi huyền mãng tộc cư trú, có điều từ bên ngoài thung lũng đi vào lại chỉ có duy nhất một lối đi đặt giữa hai vách núi cao tới cả vạn trượng. Nơi này có địa thế quá tuyệt vời, cho dù là cường giả khí hải cảnh muốn đi vào cũng chỉ có cách đi theo hạp cốc này mà vào trong, như vậy thì không thể nào không kinh động tới thủ vệ canh gác ở giao lộ suốt ngày đêm. Vả lại con đường kia cũng tương đối nhỏ, chiều rộng chỉ đạt tới khoảng hơn bảy mét. Giả sử như có thế lực dẫn theo quân đội đi vào thì khẳng định tốc độ sẽ bị chậm lại rất nhiều, nếu huyền mãng tộc tiến hành phục kích bên trong hạp cốc thì nơi này sẽ biến thành táng địa cho bọn họ. Đây cũng là một trong những lý do chính khiến cho huyền mãng tộc cùng hung cực ác chưa từng bị xâm phạm. Lạc Long âm thầm tính toán một chút, lại không ngừng lắc đầu.

-Ài, biết vậy thì đã lưu lại cho tên kia một mạng rồi.

Cho dù có dùng cách nào thì hắn khẳng định cũng sẽ bị phát hiện, với thực lực hiện tại thì hắn cũng không thể vượt qua hai ngọn núi cao không thấy điểm cuối kia. Hắn âm thầm thấy hối hận vì đã ra tay đánh chết nam tử của huyền mãng tộc kia. Vốn dĩ hắn muốn lưu lại cho đối phương một mạng nhưng sau khi sưu hồn đối phương, nhìn thấy sự tàn độc và tà ác của huyền mãng tộc thì hắn không nhịn được mà hạ sát thủ, lấy đối phương làm tài nguyên tu luyện Hỗn Độn Long Thần quyết cho mình.

Bây giờ đã là mùa hè, từng tia nắng gắt chiếu xuống thung lũng, xuyên qua những chướng ngại vật rọi thẳng vào người Lạc Long. Phía ngoài thung lũng thật là trống trải, nguyên nhân là vì huyền mãng tộc luôn cho người định kỳ dọn dẹp các loại cây cối xung quanh nơi này để đảm bảo không có võ giả nào có thể lẻn vào. Thân là tu sĩ nên chút nắng nóng này chẳng đáng là gì với hắn, hắn ngẩng đầu lên nheo mắt lại nhìn thẳng vào mặt trời chói chang kia. Tầm mắt của hắn lúc này bị mờ đi, cho dù thị lực của võ giả có siêu việt người thường đi nữa thì đứng trước nhật quang chói sáng cũng khó mà có thể nhìn rõ ràng mọi thứ được. Lấy tay lên che trán, trong đầu Lạc Long đột nhiên nổi lên một ý tưởng.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.