Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đơn phương đồ sát

Tiểu thuyết gốc · 1922 chữ

Lạc Long hừ lạnh một tiếng, vòng ra sau hắn dùng lực lượng mạnh mẽ tuyệt luân giật cả đầu lâu ra khỏi thân thể của hắn trước sự ngỡ ngàng của người quan chiến. Một tên yêu soái trung kỳ cứ như vậy mà bị giết, thậm chí ngay cả một cọng lông của đối thủ cũng chưa chạm tới mà đã bỏ mạng. Đáng chú ý là cách thức giết người của Lạc Long quá tàn bạo, cho dù là một đám huyền mãng tộc táng tận thiên lương nhưng thấy thủ đoạn của hắn cũng phải lạnh hết cả sống lưng. Lạc Long lại đá bay thân thể cùng đầu lâu của nam tử kia ra xa, sau đó lạnh lùng nhìn những tên yêu soái còn lại nói:

-Các ngươi cũng không cần phải vội đâu, rồi ta sẽ tiễn từng người các ngươi về với địa ngục sâm la.

Đám trưởng lão yêu soái tuy giận nhưng chẳng dám nói gì, ngay cả nhìn thẳng vào hắn cũng không dám. Bọn hắn đang chờ, chờ cho nhân thủ tụ tập đông đủ rồi thì sẽ là thời khắc bọn hắn hủy diệt tên nhân loại kiêu ngạo trước mắt này. Lại thêm thời gian một tuần hương nữa trôi qua, nơi này đã tụ tập trên ba mươi tên yêu soái bao vây hai người Lạc Long lại chặt như nêm cối. Có điều bọn hắn cũng không có vội vàng động thủ bởi vì vị trí của hai người Lạc Long đã xê dịch ra đến hạp cốc dẫn thẳng ra ngoài thung lũng.

-Tiểu Mao, ngươi đi trước đi, bên ngoài còn có mấy con tạp ngư nữa, trên đường đi thì giải quyết bọn hắn luôn đi.

-Hắc hắc, mấy tên yêu tướng mà thôi, cứ để cho ta.

Mao Hoàng biết mình ở lại chỉ làm vướng víu chân tay nên lập tức tiến vào trong hạp cốc, chỉ còn Lạc Long ở lại đối mặt với một đống yêu soái. Hắn nhìn vào mấy chục cao thủ trước mắt, cằm của hắn hất lên đầy khiêu khích hỏi:

-Bây giờ thì kẻ nào lên chịu chết trước đây?

Đám yêu soái giận tím mặt nhưng vẫn không vội vàng động thủ mà chỉ đứng ngoài la ó.

-Tiểu tử, có giỏi thì ngươi đừng chạy.

-Đúng vậy, ngươi đứng lại đó cho bản tọa.

Lạc Long biết mấy tên này đang cố câu giờ, hắn cười khẩy nói:

-Đừng tưởng ta không biết một tên trong số các ngươi đã dùng truyền âm phù. Các ngươi muốn đợi cao thủ mạnh hơn tới đây chi viện đúng không? Ta lại không thành toàn cho các ngươi đấy!

Hắn quay đầu lại thấy Mao Hoàng đã diệt gọn mấy tên huyền mãng đang chặn ở cửa ra của hạp cốc, khóe miệng hắn nở một nụ cười âm lãnh nói:

-Nếu các ngươi đã vô vị như vậy thì cứ đứng đó tới chết đi, lão tử phải đi rồi.

Nói rồi hắn xoay người chạy ra phía ngoài, một tên yêu soái hậu kỳ không nhịn được phóng người đuổi theo đánh một chưởng về phía hắn.

-Chạy đi đâu!

Một tên trưởng lão khác vội vàng gọi tên trưởng lão kia lại:

-Lão Ngự, đừng để mắc bẫy.

Có điều tên kia lại nghe chẳng lọt tai lời này, chưởng ấn mỗi lúc một nhanh hơn nhắm thẳng vào người của Lạc Long. Đột nhiên thân thể của Lạc Long biến mất trong tầm mắt, lão Ngự vội dùng thần thức đảo quanh một vòng thì phát hiện thấy đối phương đã ở bên cạnh mình rồi.

-Cẩn thận bên trái!

Tên trưởng lão vừa rồi lên tiếng khuyên can lại hô lớn lên. Lão Ngự cảm thấy lạnh cả sống lưng, vội lấy ra một tấm bảo thuẫn che chắn vị trí bên trái của mình.

-Rầm!

Lạc Long tung một đấm lên làm vỡ tan tấm thuẫn khí tông cấp, khiến lão Ngự kia bị đánh bay vào vách núi, miệng phun máu tươi, nếu không phải núi đá nơi này rắn chắc thì đã sớm bị ra một cái lỗ lớn rồi. Lão Ngự ho sặc sụa, còn chưa kịp làm ra phản ứng thì một nắm đấm nữa lại móc vào cái hàm của hắn, kế đó là một đấm từ phía bên trái rồi lại một đá từ phía bên phải.

-Rầm rầm rầm!

Hắn chỉ biết giơ tay lên ngăn cản theo bản năng, có chiêu thì đỡ được có chiêu thì không, nhưng chỉ cần cơ thể của hắn trúng một quyền của đối phương thì xương cốt nơi đó chắc chắn sẽ bị đánh nát bấy. Chỉ trong chớp mắt mà Lạc Long đã tung hàng tá đòn công kích mang theo lực lượng như muốn phá nát núi sông đánh lên người lão Ngự, tới lúc những trưởng lão khác thấy thảm cảnh muốn lao lên cứu thì đã muộn, hơi thở của hắn đã ngừng lại sau đòn đánh cuối cùng của Lạc Long. Thân thể lão Ngự đổ rầm xuống đất, xương cốt bị đánh gãy đoạn nhiều chỗ nên tư thế khi ngã xuống cũng vô cùng kỳ dị, như một đống bùn nhão vậy.

-Khốn kiếp, ta giết ngươi!

Mấy tên trưởng lão không nhịn được nhao nhao lao lên công kích Lạc Long. Lạc Long cười lạnh, đây chính là điều mà hắn muốn. Đám yêu nhân này tuy có linh trí cao nhưng về mưu mô thì còn thua xa võ giả nhân tộc, chỉ cần nóng máu lên là sẽ có một đám lớn không màng sống chết lao lên như thiêu thân. Lạc Long phóng về phía bọn hắn đánh ra một chưởng, chưởng ấn to lớn một mình đối chọi với mười mấy đạo công kích của những tên kia.

-Long Thần Phiên Thiên Thủ!

Chưởng ấn phá tan từng đạo công kích phía đối diện tạo ra tiếng nổ ầm ầm, cuối cùng thì đánh lên người tên yêu soái đứng ở vị trí cao nhất khiến hắn ta bị đánh bay ngược lại đằng sau, thân thụ trọng thương. Cũng may là đã có những công kích trước đó làm suy yếu một chưởng của Lạc Long, bằng không thì hắn đã sớm về chầu tổ tiên rồi.

-Tên này sao lại mạnh như vậy chứ?

Đám trưởng lão cảm thấy thật hoang đường, rõ ràng ba động năng lượng của đối phương chỉ là khí tuyền cảnh nhưng không biết tại sao công kích của hắn lại có thể dễ dàng đánh bại cường giả yêu soái.

-Không được, ta phải nghĩ cách khác.

Một tên trưởng lão hoảng sợ thầm nhủ, mắt hắn đảo qua người Mao Hoàng đứng bên rìa ngoài hạp cốc thì sáng lên, đã biết bản thân mình phải làm gì. Hắn hóa thân thành một đạo lưu quang, thi triển một loại phi hành thuật tiêu hao cực lớn, chớp mắt đã vọt qua đầu của Lạc Long nhắm thẳng tới lối ra của hạp cốc. Hắn cực kỳ hưng phấn, hai tay hóa thành trảo muốn tóm lấy Mao Hoàng nhưng thân thể hắn đột nhiên chậm lại sau đó là ngừng hẳn trên không trung, mặc sức hắn cố gắng thế nào cũng không thể di chuyển.

-Vô hoa, dị sắc, quy giới, côn bàn, đệ tứ thập tứ kết, Thiên Hoa Đọa Lạc!

Trên người hắn nở ra vô số bông hoa, những cánh hoa đỏ tươi mỹ lệ nhưng trong mắt hắn lại chẳng khác nào màu máu tươi báo hiệu chết chóc. Hắn khó nhọc quay đầu lại thì thấy Lạc Long đang giương cung nhắm thẳng vào mình từ lúc nào.

-Tam Thập Lục Đọa Lạc Thần Tiễn!

Những tiếng phập phập vang lên khiến lòng người rét lạnh, tên trưởng lão đắc ý kia bị bắn cho thủng lỗ chỗ như một cái tổ ong vò vẽ, cứ như vậy mà chết một cách tức tưởi. Trường cung trong tay Lạc Long hóa thành trường kiếm lao tới phía những tên trưởng lão khác, kiếm quang máy động, kiếm khí tung hoành, kiếm ý quỷ dị cùng lúc được hắn thi triển hoàn mỹ không tì vết. Bước chân của hắn đi qua nơi nào là nơi đó thấy máu, nếu như bị vây công ở không gian rộng mở thì hắn sẽ rất bị động thế nhưng việc chiến đấu trong một hạp cốc rộng chưa tới mười mét lại là một lợi thế lớn của hắn bởi lẽ đám yêu nhân của huyền mãng tộc chẳng thể nào phối hợp vây công hắn được. Có vài tên tưởng rằng bản thân thông minh muốn bỏ qua Lạc Long để bắt Mao Hoàng làm còn tin nhưng kết quả thì đều bị hắn chặn giết, một tên đi xa nhất thì cũng chỉ bay qua người hắn được trăm mét liền bị một chưởng đập nát như tương.

-Các vị đại trưởng lão sắp tới rồi, cùng nhau lên đi, đừng để hắn chạy thoát!

Một tên trưởng lão tay cầm truyền âm phù đang bốc cháy, mắt thấy Lạc Long càng đánh càng lui thì vội vàng kêu gọi đồng bạn cùng nhau xông lên cầm chân hắn. Lạc Long âm thầm cười lạnh, trường kiếm trong tay liền phát huy hết uy lực, kiếm vũ bay múa trong không trung, mỗi chiêu mỗi thức đều cực kỳ kinh người. Bên phía huyền mãng tộc liên tục bị đồ sát, mỗi một thi thể nằm xuống thì lập tức sẽ bị Lạc Long thu lại, đó là tài nguyên tu luyện của hắn nên không thể bỏ phí được. Chiến đấu kéo dài gần một giờ đồng hồ, đám yêu soái của huyền mãng tộc đã tổn thất non nửa, gần hai mươi tên trưởng lão đã bỏ mạng dưới hắc kiếm của Lạc Long.

-Nhân loại, ngươi đã quá ngông cuồng rồi đó!

Đột nhiên trên không gian xung quanh hạp cốc rung động mạnh, kèm theo đó là một thanh âm uy nghiêm khiến người nghe kính sợ. Đám trưởng lão nghe thấy vậy thì mặt mày hớn hở, cả đám cùng nhau nhìn về phía thanh âm kia phát ra. Hướng đó có mấy đạo thân ảnh đang cấp tốc bay tới, tốc độ của những người này nhanh đến không tưởng. Bọn hắn rất nhanh đã tiếp cận cửa hạp cốc rồi đáp xuống mặt đất, lộ ra đội hình có ba nam ba nữ, toàn bộ đều là bộ dáng như năm sáu mươi tuổi, khí tức của mỗi người đều khiến những người xung quanh ngộp thở.

-Hắc, đại trưởng lão của huyền mãng tộc sao? Chỉ là mấy tên yêu soái ngụy viên mãn mà thôi, ngươi tưởng rằng như vậy là hay lắm à, còn lên mặt dạy đời lão tử nữa, có tin ta đem ngươi đi hầm canh rắn hay không?

Lạc Long nhìn về tên vừa mới phát ra tiếng nói cực kỳ kiêu ngạo đáp. Lời nói của hắn cực kỳ bá đạo, căn bản không nể mặt mũi của đối phương khiến cho nam tử kia giận tím mặt, sắc mặt của năm người còn lại cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

-Ngươi là ai? Thuộc về thế lực nào? Sao dám cả gan tới huyền mãng tộc ta làm loạn?

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.