Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giết hết trưởng lão

Tiểu thuyết gốc · 2167 chữ

Đám trưởng lão nghe vậy thì tức tới nổ phổi, thế nhưng đều bị lão tổ của mình ngăn lại. Hắn đang định nói cái gì đó nhưng trước mắt lập tức xuất hiện mấy chục đạo lôi quang mạnh mẽ bắn tới.

-Vô dụng thôi.

Lão già kia vung quải trượng một cái liền đánh tan hết lôi quang, hắn bước một bước liền đi tới cả trăm mét, đã tới rất gần Lạc Long.

-Oành oành oành!

Lạc Long đương nhiên không thể ngồi yên chờ chết, hắn liên tục thôi động trận pháp đánh ra vô số đạo lôi quang về phía đối phương. Lão già kia bị lôi quang dày đặc ép cho không kịp trở tay, liên tục bại lui, cũng bị rất nhiều đạo lôi quang đánh lên người.

-Lão tổ!

Đám yêu soái thấy vậy thì lo lắng la lên, thế nhưng khi nhìn thấy thân thể hắn vẫn hoàn hảo như cũ thì tên nào tên nấy âm thầm thở phào. Cũng phải thôi, lão tổ của bọn hắn là cao thủ nước bước yêu vương, sao có thể dễ dàng bị thương như vậy được, chỉ là trước đó bọn hắn bị nam tử trẻ tuổi kia đánh cho sợ hãi nên mới đâm ra lo lắng vô cớ như vậy.

-Đủ rồi!

Lão già kia quát lớn một tiếng đánh cho một đám lôi quang xơ xác, có điều rất nhanh lại có vô số đạo lôi quang khác lũ lượt kéo tới khiến lão chỉ có thể nén giận phòng thủ bị động. Lạc Long một bên thôi động trận pháp, một bên liên tục ném tinh thạch vào trong trận nhãn, tinh thạch mà hắn tích cóp được cùng với giết người đoạt được hầu như đều đã bị lấy ra dùng sạch chỉ trong vòng một phút ngắn ngủi, cứ kéo dài như vậy thì không phải là cách hay. Hắn đưa một đạo phân hồn ra, cùng với chủ thân thi triển Vọng Nguyệt Hống và Long Hồng Khiếu.

-Hống!

Âm ba kỹ cộng hưởng với nhau khiến cho toàn bộ yêu soái có mặt tại trường bị trấn áp, chỉ riêng có lão già chống quải trượng kia là vẫn bình an vô sự. Võ giả vượt qua khí hải cảnh sẽ bước vào một phạm trù hoàn toàn mới, yêu soái thăng cấp lên yêu vương cũng như vậy, tuy rằng lão tổ của huyền mãng tộc mới chỉ đặt được một chân vào khái niệm này nhưng như vậy cũng đủ để ngạo thị toàn bộ võ giả khí hải cảnh rồi. Âm ba kỹ của Lạc Long tuy có uy lực lớn vô cùng nhưng đối với lão ta lại chẳng có chút tác dụng nào.

-Vô dụng thôi!

Lão già kia mỗi lần mở miệng đều nói rất ít, có vẻ là một người tương đối kiệm lời, có lẽ cũng vì đã sống quá lâu nên đã sớm không còn nhiệt huyết cùng với nhuệ khí, thay vào đó là sự nội liễm cùng với vẻ thong dong. Kỳ thực nếu tính toán qua một chút thì có thể thấy lão ta đã sống khoảng hơn bốn ngàn năm, đã sống lâu như vậy rồi thì tính cách đương nhiên sẽ không nóng nảy như người trẻ tuổi. Lão ta vung tay đánh một chưởng về phía Lạc Long, chưởng ấn mạnh mẽ tới nỗi đánh nát tất cả lôi quang đang công kích tới rồi áp thẳng về vị trí của Lạc Long. Có điều lôi quang do Điện Quang sơn mạch cũng không phải là thứ đồ rẻ tiền, chưởng ấn kia chưa đi được nửa đường đã bị lôi quang dày đặc như nước lũ xé tan, khiến cho lão già kia phải quay về thế phòng thủ bị động. Trên người lão ta đột nhiên mọc ra vô số cánh hoa khiến lão kinh ngạc, trên mỗi cánh hoa lại mang theo lực trấn áp mạnh mẽ gây cản trở tới mọi hành động của lão.

-Thứ gì vậy?

Lão ta kinh ngạc tự hỏi, cũng không có trì hoãn mà lập tức vận yêu khí muốn loại bỏ những cánh hoa trên thân thể trong lúc cố gắng phòng thủ lôi quang công kích. Lạc Long không chờ cho lão phá kết giới mà lại niệm một loạt chú ngữ thi triển thêm một đạo kết giới khác.

-Đệ tam thập thất kết, Đại Địa Tù Lung! Đệ tứ thập tứ kết, Thiên Hoa Đọa Lạc!

Dưới mặt đất đột nhiên có hàng trăm sợi xích to lớn đâm lên quấn chặt lên người lão già kia, những sợi xích màu lục này không có lực trấn áp mạnh như những cánh hoa huyết sắc kia nhưng chúng lại liên kết với nhau, lục xích mang theo đại địa chi lực củng cố cho huyết hoa, tạo thành một nhà giam vĩnh cửu.

-A a a!

Lão già kia bị hạn chế hành động nên khả năng phòng thủ cũng giảm sút trầm trọng, liên tục bị lôi quang đánh trúng khiến hắn mất bình tĩnh mà hét lớn lên.

-Lão tổ!

-Mau ngăn tên kia lại, đừng để hắn làm bậy!

Đám trưởng lão thấy lão tổ của mình đang gặp tình cảnh bất lợi thì tên nào tên nấy đều vô cùng lo lắng, đồng loạt lao tới tấn công Lạc Long làm hắn phân tâm.

-Hừ, các ngươi đã muốn chết như vậy thì lão tử sẽ thành toàn.

Lạc Long hừ lạnh, rút ra vô số tấm phù chú rồi ném lên trời. Từng tấm phù chú bốc cháy, hóa thành công kích đánh về phía đám yêu soái kia. Tuy rằng thực lực của Lạc Long là hóa thần cảnh nhưng phù chú lại có hạn chế của nó, chỉ có thể tạo ra công kích cực hạn là tông cấp, tương đương với lực lượng của võ giả khí tuyền cảnh, dùng để đối phó với yêu soái thì chẳng khác nào gãi ngứa. Ấy vậy mà đám yêu soái vừa nhìn thấy thủ đoạn của Lạc Long thì tên nào tên nấy đều sợ hãi, vội vàng quay đầu bỏ chạy, lý do là vì Lạc Long ném ra quá nhiều phù chú, số lượng cũng đạt tới sáu bảy ngàn tấm. Điều này chẳng khác nào sáu bảy ngàn tên võ giả khí tuyền cảnh cùng nhau công kích bọn hắn, đừng nói là mấy chục tên yêu soái, cho dù có cả trăm tên thì cũng sẽ bị chôn vùi trong chớp mắt. Trước khi Lạc Long bị lạc vào dược viên tiểu thế giới thì hắn đã chuẩn bị trước hơn một vạn tấm phù chỉ, thời gian rảnh không có gì làm thì hắn đã lén lút chế tạo chúng thành phù chú, hơn sáu ngàn tấm phù chú kia là toàn bộ phù chú công kích mà hắn tạo ra. Hơn sáu ngàn đạo công kích đủ các loại đồng loạt đánh về phía đám yêu soái, giống như mạn thiên phi vũ trút xuống đại địa, khiến cho bọn hắn không có nơi nào có thể trốn được, bị chôn vùi trong công kích, chỉ còn lưu lại từng tiếng hét thảm.

-Không!

Lão tổ của huyền mãng tộc hét lên một tiếng bi thương, ngay sau đó là từng tiếng oành oành, mặt đất bị oanh tạc mạnh tới mức rung động kịch liệt. Mặt đất bị đánh sập tạo ra một cái hố đen có bán kính lên tới hàng chục mét, sâu không thấy đáy, bên trong là thi thể của mấy chục tên trưởng lão của huyền mãng tộc, bên trong còn có năm tên đại trưởng lão.

-Đáng chết!

Lão già kia gầm lớn một tiếng đầy giận dữ, đám trưởng lão kia chính là chiến lực cao đoan của huyền mãng tộc, bọn hắn chết đi tuy không thể khiến huyền mãng tộc ngay lập tức lụi bại nhưng cũng khiến bọn hắn thương cân động cốt, thân là lão tổ của huyền mãng tộc nên lão ta cực kỳ đau đớn trước mất mát này. Bên cạnh cảm giác đau đớn chính là sự thù hận đối với võ giả nhân tộc trước mắt, lão ta nhìn chằm chằm Lạc Long rồi quát lên:

-Để lại mạng chó của ngươi lại!

Mặc cho thân thể bị chấn áp mạnh mẽ, mặc cho lôi quang như nước lũ đánh lên người mình, lão ta lao thẳng tới vị trí của Lạc Long muốn dùng một chưởng đánh chết hắn, dù có bị thương thì cũng phải giết hắn.

-Ngu xuẩn!

Lạc Long lạnh lùng đáp, hai tay hắn múa động liên tục, pháp quyết tung bay, hàn khí từ trong người hắn phóng xuất ra ngoài hóa thành một biển sương mù rồi cùng nhau tụ lại đánh lên người lão già kia.

-Vạn Giải Băng Phong!

Chỉ trong chớp mắt lão ta đã biến thành tượng băng, không thể nhúc nhích một chút nào. Lạc Long ngay lập tức thay đổi pháp quyết, trên trán hắn liên tục rịn ra mồ hôi chứng tỏ trạng thái của hắn hiện tại không được tốt nhưng điều đó không làm ảnh hưởng tới sự chính xác trong mỗi một động tác của hắn. Xung quanh hắn lại xuất hiện ngàn vạn ngọn lửa với vô số sắc thái khác nhau, hỏa diễm cháy hừng hực cùng nhau lao tới đâm lên băng điêu kia.

-Vạn Hỏa Tập Kích!

Băng hỏa vốn xung khắc, vừa mới gặp nhau liền lập tức tạo thành một vụ nổ đánh bay lão già kia đi. Lão ta lập tức đứng lên, mặt đỏ như trái táo, có một cảm giác như muốn phun máu tươi nhưng lại bị lão ta ép trở lại. Lạc Long đứng từ xa nhìn thì âm thầm chép miệng, không khỏi cảm thấy tiếc nuối. Vạn Giải Băng Phong và Vạn Hỏa Tập Kích đều là thần thông mạnh mẽ, ấy thế mà còn yếu hơn cả công kích bằng võ kỹ của hắn, cũng bởi vì chúng là thần thông nên không thể cường hóa bằng Long Thần khí pháp được. Lão già kia còn chưa kịp đứng vững thì lại bị lôi quang đánh lên người, có thể nói là khổ không thể tả. Có điều lúc này lão ta đã không còn quan tâm đến việc phòng ngự nữa, vừa ổn định được khí huyết trong cơ thể là lại lao lên tấn công Lạc Long ngay lập tức. Lạc Long thấy vậy thì nhanh chóng thu thập hết thi thể của đám trưởng lão đã chết rồi dần dần lui ra ngoài hạp cốc, đồng thời truyền âm cho Mao Hoàng nói:

-Tiểu Mao, mau chạy thôi!

Mao Hoàng nhận được tín hiệu của hắn thì vội vàng chạy về một hướng, cũng lấy ra một tấm thuẫn khí ngăn cản lôi kích từ trên trời giáng xuống. Lạc Long để lại một đạo phân hồn điều khiển trận nhãn, ném hết số tinh thạch còn lại rồi cũng chạy ra hướng cửa hạp cốc. Lão già kia thấy vậy thì hai mắt hiện màu huyết hồng, bên trong chứa đầy oán khí cùng sát niệm ngập tràn.

-Tích Xà Bài Sơn Chưởng!

Lão ta đánh một chưởng mạnh mẽ về phía Lạc Long, chưởng ấn đi theo quỹ đạo vòng cung quỷ dị, không chạm phải lôi quang đang đánh lên người lão mà chỉ muốn nhắm tới Lạc Long, chỉ cầu lấy đi mạng của hắn.

-Vù!

Chưởng ấn mạnh mẽ vô cùng, là một trong những thú kỹ trấn tộc của huyền mãng tộc, cấp độ của nó có thể sánh ngang với võ kỹ vương cấp cực phẩm. Chưởng ấn mang theo khí thế bức người, có cảm giác như có thể phá hủy cả một ngọn núi, phạm vi công kích cũng rộng tới mười mấy mét. Tất nhiên một môn thú kỹ mạnh mẽ như vậy không thể nào đi cong được mà lão già kia sử dụng toàn bộ linh hồn lực để bẻ cong quỹ đạo bay của nó. Lão ta tính toán rất chuẩn xác, chỉ để cho chưởng ấn bay chếch đi một góc rất nhỏ, vừa đủ để tránh đi hướng đánh tới của lôi quang sau đó dùng linh hồn lực mạnh mẽ để đổi hướng bay của nó, nhắm tới hướng mà Lạc Long đang chạy. Chiêu thức này có thể nói là không chê vào đâu được, chưởng ấn kia vô cùng tinh chuẩn bay tới vị trí của Lạc Long, đảo mắt đã chỉ cách hắn ba mét. Lạc Long ngoài việc ngoái đầu lại nhìn thì chẳng kịp làm ra phản ứng nào khác, hai con ngươi của hắn co lại nhỏ như hạt đậu, bên trong chứa đựng vẻ tuyệt vọng.

-Ầm!

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.