Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đuổi giết (1)

Tiểu thuyết gốc · 2029 chữ

Một chưởng đánh cho thân thể của Lạc Long chia năm xẻ bảy, lão già kia chứng kiến tận mắt cảnh tượng đó thì mới an lòng đôi chút, lúc này mới bắt đầu phòng ngự lôi quang đang đánh tới. Vừa rồi tinh lực của lão gần như đã đặt toàn bộ lên một chưởng kia nên phòng ngự thân thể giảm mạnh, trước ngực lão đã xuất hiện một vết rách dài tới mười phân, máu tươi từ đó chỉ chảy ra một chút liền bị lão ta ngăn lại. Khuôn mặt lão vừa mới giãn ra đôi chút thì đột nhiên căng cứng trở lại, tại sao tên kia đã bị đánh tan xác rồi mà trận pháp của hắn cùng với mấy đạo hồn phách kỳ lạ kia vẫn còn? Không lẽ đối phương còn sống hay sao? Thế nhưng rõ ràng là lão vừa mới nhìn thấy đối phương bị một chưởng đánh chia năm xẻ bảy cơ mà. Đáp lại nghi vấn của lão thì đột nhiên tiếng nói của Lạc Long vang lên, vị trí rất gần lão:

-Ngươi vui mừng hơi sớm rồi đó!

Trong tích tắc trước khi lão ta xuất thủ thì Lạc Long đã sử dụng Kim Thiền Thoái Thân để đánh lừa lão, bản thể thì dùng thuật che mắt để di chuyển tới gần lão ta. Cho dù thủ đoạn của hắn có cao minh thì cũng không thể nào đánh lừa được một cường giả nửa bước yêu vương, có điều lão già kia bị hắn chọc cho tức điên lên, căn bản không thể suy nghĩ như bình thường, toàn bộ tinh lực đã đặt lên một kích sau cùng vừa rồi. Cứ như vậy Lạc Long lừa được lão ta vào tròng, vừa tránh được công kích mạnh mẽ lại vừa có thể tiếp cận đối phương. Có điều hắn tiếp cận đối phương để làm gì chứ? Chẳng lẽ là tới cho lão ta tấn công? Có điều lão còn chưa kịp vui mừng thì Lạc Long lại nói:

-Cũng chỉ như vậy mà thôi!

Thế rồi hắn vận dụng Lôi Mạch Gia Tốc lên mức tối đa, chân khí chảy trong kinh mạch với tốc độ như điện xẹt, thi triển ra một loạt võ kỹ mạnh mẽ nhất mà hắn có thể dùng, Long Thần Liệt Diễm Chi Quyền, Phiên Thiên Thủ, Liệt Sơn Cước, Phi Ưng Trảo, Thiên Hùng Đạp.

-Ầm ầm ầm!

Khoảng cách của hai người chưa tới một trăm mét, cộng thêm tốc độ ra đòn của Lạc Long quá nhanh và cả yếu tố bất ngờ, lần này tới lượt lão tổ của huyền mãng tộc trở thành kẻ không kịp phản ứng, cứ như vậy hứng trọn năm đạo công kích như trời giáng. Hắn ta ngã xuống đất, cố gắng đè ép khí huyết đang phun trào nhưng không thể nhịn được, một tia máu tươi chảy xuống từ khóe miệng hắn. Lạc Long lơ lửng trên không trung, hai tay kết xuất một loạt pháp ấn, sau lưng hắn xuất hiện một người khổng lồ màu hoàng kim. Kim sắc cự nhân kia bộ dáng hiền lành nhưng khí thế tỏa ra lại uy nghiêm, khí thế giống thiên thần trên cửu tiêu đứng nhìn đám phàm nhân nhỏ bé vậy. Hắn ta đánh ra một chưởng ấn lớn như một quả núi nhỏ về phía lão già kia khiến cho lão tuyệt vọng, sự việc đột nhiên xoay chuyển quá nhanh khiến lão ta không thể lường trước được.

-Chẳng lẽ ta phải chết ở đây sao?

Lão ta thầm nghĩ, trong lòng tràn đầy chua xót và cảm giác không cam tâm. Vù một tiếng, lão ta cảm thấy thần thanh khí sảng, thân thể nhẹ nhàng.

-Ta đã chết rồi sao?

Lão ta chậm rãi mở mắt ra thì nhận thấy khung cảnh xung quanh chẳng có chút thay đổi nào cả, vận sức một chút thì yêu khí cuồn cuộn lập tức chảy xuôi trong thân thể. Đây nào giống với người chết chứ? Rõ ràng là lão ta vẫn còn đang sống rất khỏe mạnh mà! Lão nhìn ra xa thì đã thấy Lạc Long đang vác theo Mao Hoàng bay về phương xa, bộ dáng hớt ha hớt hải nhìn rất tức cười. Chỉ có điều lão ta không thể nào cười nổi, bởi vì lão vừa mới bị người trẻ tuổi kia lừa một vố đau điếng.

-Khốn kiếp, tiểu súc sinh, ngươi đi chết đi!

Lão ta gồng hết sức mình đuổi theo phương hướng của hai người Lạc Long, mặc kệ cho lôi quang đánh lên người khiến thương thế ngày một trầm trọng.

-Rẹt rẹt!

Đi được hơn một trăm mét thì lôi quang đánh lên người lão ta đột nhiên thưa thớt hẳn, ngay sau đó tiểu tụ lôi thiên trận cũng dừng vận chuyển do đã tiêu hao hết tinh thạch.

-Chạy đi đâu!

Lão gia kia quát lớn một tiếng, vừa đuổi theo Lạc Long vừa tiện tay đánh ra mấy chưởng về phía phân hồn của hắn. Công kích của lão ta sao mà nhanh, ấy thế nhưng lại chẳng trúng bất cứ một mục tiêu nào. Phần hồn của Lạc Long tốt xấu gì cũng là hóa thần cảnh viên mãn, lại không phải mang theo thân thể của hắn nên tốc độ vô cùng nhanh, trong nháy mắt đã đuổi kịp chủ thân rồi dung nhập vào trong người của hắn.

-Phi Ưng Thần Hành thuật!

Lạc Long hô một tiếng, chân khí và linh hồn lực bao bọc bên ngoài cơ thể hắn cùng với Mao Hoàng, tạo thành hình dáng của một con chim ưng. Ưng thú sải đôi cánh lớn đến mười mét của mình sang ngang rồi đập mạnh một cái, lập tức khiến tốc độ phi hành của hai người Lạc Long tăng vọt. Hai tay của Lạc Long ấn một loạt pháp quyết, cánh chim thu lại, làm giảm đi tối đa lực cản của gió, người nó như một chiếc tàu con thoi vọt đi trong không khí, tốc độ phi hành lại một lần nữa tăng mạnh. Mao Hoàng thấy thế thì trợn mắt há hốc mồm, hắn và Lạc Long lúc này đang ở trong thân thể của cự ưng, có cảm giác như đang ngồi trong một chiếc phi hành bảo khí vậy. Tu sĩ đạt tới khí hải cảnh thì chân khí có thể hóa thành các loại hình thù khác nhau, thế nhưng ưng thú mà Lạc Long tạo ra lại thuộc một đẳng cấp hoàn toàn khác, mỗi một ngóc ngách trên cơ thể của nó đều có văn tự đang chuyển động, mang lại cảm giác vô cùng thâm ảo, thật khó mà có thể chấp nhận sự thật rằng thủ đoạn này do một tu sĩ khí tuyền cảnh làm ra.

-Ngươi không thoát được đâu.

Tiếng hét của lão tổ huyền mãng tộc vẫn còn văng vẳng ở phía sau, lão ta cũng nhanh chóng bay lên trời đuổi theo hai người bọn họ.

-Long ca, tên già kia nhanh quá, chúng ta sẽ bị đuổi kịp mất!

Mao Hoàng nhìn thấy lão ta lao tới nhanh như cắt thì hoảng hốt vội kêu lên.

-Đừng lo, đi thêm một đoạn nữa thì tốc độ đã không còn là vấn đề rồi.

Lạc Long điềm tĩnh đáp, lời hắn nói khiến Mao Hoàng ngơ ngác chẳng hiểu ra sao. Mặc dù phi hành thuật của Lạc Long rất cao minh, đã vượt xa cực hạn của tu sĩ khí hải cảnh nhưng so với một cường giả nửa bước yêu vương mà nói thì vẫn còn cách biệt rất lớn, chỉ trong vòng chưa đầy một phút mà khoảng cách giữa bọn họ đã chỉ còn khoảng một dặm. Khoảng cách này bị rút ngắn rất nhanh, một dặm trở thành một cây số, một cây số lại thành tám trăm mét, rồi đến năm trăm mét.

-Chính là lúc này!

Lão già kia thấy đối phương đã ở trong tầm tấn công thì vội vàng vận chuyển yêu khí, muốn dùng một kích diệt sát đối phương.

-Hắc hắc!

Đúng lúc này Lạc Long quay lại nở một nụ cười bỉ ổi với lão ta. Đúng lúc này thì thiên không vang lên một tiếng sấm rền, sau đó là một tiếng xẹt kéo theo một đạo lôi điện to như cột trụ giáng thẳng lên người lão ta. Lão già kia bị lôi điện đánh phải cũng không đến nỗi trọng thương nhưng cũng vì không chú ý nên lão bị lôi quang đánh rớt xuống, lực quán tính khiến thân thể lão cày trên mặt đất tạo thành một cái rãnh dài tới mấy chục mét, trên đường còn làm nổ nát mấy thân cây đại thụ, vừa nhìn là đã biết không dễ chịu gì rồi.

-Ha ha ha, đúng là ngu xuẩn mà! Đi vào địa phận sơn mạch mà không đề phòng lôi quang, huyền mãng tộc có một tên lão tổ vô năng như ngươi đúng là vô phúc, nếu không phải có địa lợi thì nói không chừng đã diệt tộc từ lâu rồi.

Thanh âm của Lạc Long văng vẳng bên tai lão ta khiến lão tức đến nổ phổi. Đúng là lão đã quên mất bản thân đã tiến vào địa phận của Điện Quang sơn mạch được mấy dặm đường rồi nhưng vì mải mê đuổi theo hai người Lạc Long nên lão ta mới sơ ý bị lôi quang đánh trúng. Ấy vậy mà tên nhân loại trẻ tuổi kia lại được thế không tha người, lập tức lên tiếng mỉa mai, thử hỏi làm sao mà lão không tức giận được cơ chứ? Mặc kệ thương cũ tật mới, lão ta lại vác theo thân già đang đau nhức bay lên trời đuổi theo bóng dáng chỉ như một cái chấm đen phía xa, cũng không quên đặt một tấm thuẫn khí kháng lôi kích lên trên đầu. Vừa rồi sơ ý nên khoảng cách giữa đôi bên đã gia tăng lên vô số lần, lại cộng thêm việc phải vác theo một tấm thuẫn khí to lớn rồi phi hành đã làm lão ta chậm lại rất nhiều. Tiêu tốn thời gian một chén trà thì lão ta mới lại đuổi kịp hai người Lạc Long, ấy thế nhưng điều đáng hận là khi lão ta gần tới đủ tầm để công kích thì Lạc Long lại ra tay trước.

-Long Thần Phiên Thiên Thủ!

Lạc Long hô lớn, đánh ra một thủ ấn to lớn nhắm thẳng về phía lão ta. Bình thường mà nói thì với khoảng cách hơn năm trăm mét của đôi bên thì công kích của Lạc Long chẳng khác nào gãi ngứa cho hắn, có điều lúc này bọn họ đều đang di chuyển tịnh tiến về cùng một phía, do đó chưởng ấn của Lạc Long còn chưa bay được năm mươi mét thì đã đánh trúng vị trí của lão rồi.

-A a a, đáng hận!

Lão già kia vội dừng việc phi hành lại, vội tung một quyền mạnh mẽ đánh tan thủ ấn của Lạc Long. Nếu như đây chỉ là lôi quang thông thường thì chỉ cần lão có chuẩn bị tâm lý từ trước là có thể thoải mái đâm xuyên qua, thế nhưng sức công kích từ Lạc Long còn mạnh hơn cả lôi kích, điều đó thể hiện qua việc trước đây lão đã bị hắn cho khí huyết nhộn nhạo, miệng ứa máu tươi.

-Oành!

Quyền chưởng va chạm tạo thành một tiếng nổ lớn, tuy rằng một quyền của lão già kia đánh nát được chưởng ấn của Lạc Long nhưng lực phản chấn của vụ nổ cũng khiến cho thân thể của lão ta bị đánh lùi về sau một chút. Lão ta cố gắng hết sức ổn định thân hình rồi lại tiếp tục đuổi theo hai người Lạc Long.

-Long ca, lão ta lại đuổi theo rồi!

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.