Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đuổi giết (2)

Tiểu thuyết gốc · 2040 chữ

Mao Hoàng nhìn thấy lão già kia có làm gì cũng không từ bỏ việc truy sát hai người thì ngày càng hoảng hốt giống như chim sợ cành cong. Cũng khó trách được hắn, dù sao đối phương cũng là cường giả hơn hắn cả một đại cảnh giới mà.

-Đừng lo.

Lạc Long vẫn giữ vẻ thong dong lên tiếng trấn an hắn.

-Ta chỉ đang dẫn dụ hắn tới mà thôi. Con tiểu xà ngu ngốc, cứ tưởng bản thân sắp tóm được chúng ta rồi, ta sẽ từ từ mài chết sự tự tin về tu vi của hắn.

Thực ra Lạc Long chưa bao giờ tung hết sức để đối phó với lão già kia, võ kỹ được Long Thần khí pháp gia trì cùng lắm chỉ dùng đến sáu bảy phần chân khí trong khí tuyền của hắn mà thôi. Hắn không muốn dùng lực lượng mạnh nhất là vì cho dù có làm như vậy cũng không thể làm lão ta trọng thương, hơn nữa làm thế sẽ chỉ chọc cho đối thủ điên cuồng hơn, lại làm cho tình cảnh của hắn với Mao Hoàng càng bất lợi hơn mà thôi. Lần này lão ta chỉ mất có gần mười phút đồng hồ để đuổi kịp vị trí của hai người Lạc Long, có điều tình cảnh như vừa rồi lại xảy ra một lần nữa, vẫn là một chiêu Phiên Thiên Thủ đánh thẳng về hướng lão ta đang bay tới. Lần này lão ta quyết định không đối đầu trực diện nữa, cho dù phải tiêu hao cực kỳ nhiều yêu khí thì lão cũng phải dùng thủ đoạn cực đoan ép thân thể mình thay đổi hướng bay để tránh đi một chiêu kia của Lạc Long, sau đó tiếp tục đuổi theo. Có điều lão ta vẫn quá khinh thường Lạc Long, ngay khi thân thể của lão bay vọt qua thủ ấn to lớn mạnh mẽ kia thì lão liền nhận ra uy thế của một chưởng này không mạnh mẽ như vừa rồi, dường như chỉ là dùng để làm mồi nhử mà thôi.

-Không ổn!

Tư duy của lão cấp tốc xoay chuyển, chợt hiểu ra một chiêu vừa rồi chỉ là giương đông kích tây nhưng tất cả đã muộn. Đón đầu hắn là hai đạo chưởng ấn mạnh mẽ vọt tới, lão ta bị tấn công bất ngờ, thân thể lại đang ở trên không nên không kịp làm ra phản ứng, chỉ có thể mạnh mẽ đón đỡ hai chưởng kia.

-Oành oành!

Từng chưởng ấn đánh tới, lần này lão ta không còn thong dong được nữa mà bị đánh bay về phía sau mấy chục mét mới có thể dừng lại, một ngụm máu từ lồng ngực muốn dâng lên đã khiến lão phải rất vất vả mới đè ép lại được. Lần này lão ta không có gào thét trong giận dữ nữa mà chỉ đưa hai con ngươi về phía chấm đen phía xa xa.

-Ồ, đã bình tĩnh rồi sao?

Lạc Long đang chạy trốn thì vội ồ lên một tiếng. Lão già kia là một tên yêu nhân hiếu chiến cùng nóng nảy nhưng việc sống lâu đã cho hắn tư duy vượt xa những đồng loại khác. Lão biết mình không thể nào bắt được Lạc Long nếu cứ để bản thân bị giận dữ chi phối như vậy, muốn bắt được đối phương thì trước tiên lão ta phải khiến bản thân mình bình tĩnh trước đã. Lão ta lập tức đuổi theo hai người Lạc Long mà không nói một lời, tốc độ cũng cải thiện hơn so với trước đó một chút. Khi lão đuổi tới một khoảng cách nhất định thì lão thầm nghĩ.

-Là lúc này!

Một chưởng ấn từ phía trước đánh về phía lão, lão vội vàng dùng thủ đoạn thay đổi hướng bay của bản thân, ngay sau đó lại có thêm hai đạo chưởng ấn khác đánh tới. Lần này lão ta lại tiếp tục né tránh, bỏ qua công kích lừa gạt của Lạc Long.

-Người trẻ tuổi, lão phu công nhận ngươi rất giỏi mưu kế, thế nhưng từ bây giờ ta sẽ không bị lừa nữa đâu.

Tiếng cười ha hả của Lạc Long lại truyền về, hắn sảng khoái đáp:

-Ta công nhận ngươi cũng rất có tài, nhưng đáng tiếc ngươi lại có tài bị người khác lừa!

Khi hai đạo chưởng ấn kia đi qua thì lão già kia đã cảm nhận được đó lại chỉ là hư chiêu, còn chưa kịp nổi giận thì lão lại phải vội vàng tránh đi, rồi lại một lần nữa bị lừa.

-Tức chết ta mà!

Mới vừa rồi còn tự nhủ bản thân phải bình tĩnh nhưng bây giờ lão lại một lần nữa phát hỏa, bất chấp tất cả vận hết tốc lực lao thẳng về phía trước.

-Oành oành!

Hai đạo chưởng ấn khác lại đánh tới, lão ta chẳng thèm né tránh mà trực tiếp đón đỡ lấy chúng, kết quả là bị đánh bay đi cả trăm mét, lại tạo thành một cái rãnh khác trên mặt đất, khắp người đều là đất cát.

-Hôm nay không giết được ngươi, bản tọa sẽ …

Lão ta đã chuẩn bị tâm lý bị Lạc Long lừa gạt một lần nữa nên vừa ổn định được thân mình là lập tức đứng lên tiếp tục truy đuổi ngay, còn không quên buông lời đe dọa. Chỉ là lão ta còn chưa nói được hết câu thì trước mắt lại xuất hiện một công kích nhỏ xíu, chỉ bằng một ngón tay. Nhìn kỹ lại thì mới thấy nó đúng là một ngón tay, độc một màu huyết sắc, khí thế tỏa ra từ đó phiêu diêu bất định, ngay cả hình ảnh của nó cũng hư ảo khó nắm bắt.

-Long Thần Chỉ!

Tiếng nói của Lạc Long từ xa truyền lại, ngón tay kia khi còn cách lão ta một mét thì đột nhiên biến lớn như cái chum rồi đâm sầm vào người lão.

-Ầm!

Lão ta không kịp trở tay trước công kích quỷ dị này nên vừa làm ra động tác phòng ngự đã hứng trọn một chỉ của Lạc Long. Xương sườn gãy ba cái, xương cánh tay cũng bị rạn nứt, đây là những gì lão ta phải gánh chịu khi đón đỡ một chiêu Long Thần Chỉ mà không có chuẩn bị kỹ càng.

-Đúng là thứ tốt mà!

Lạc Long âm thầm cảm khái, nếu như có đủ nguyên vật liệu trong tay thì hắn có thể tạo ra trận pháp với uy lực không tưởng. Ngoại trừ trận pháp ra thì Long Thần Chỉ vẫn luôn là công kích mạnh nhất của hắn, uy lực của nó vượt xa bất kỳ một loại võ kỹ hay thần thông nào khác của hắn, không có gì lạ khi một chỉ kia đã rút đi một phần năm khí huyết lực trong người hắn.

-Long ca, tên kia bị trọng thương rồi kìa, tại sao chúng ta không quay lại xử lý hắn chứ?

Mao Hoàng thấy lão tổ của huyền mãng tộc miệng phun đầy máu tươi lẫn cả một vài mảnh nhỏ nội tạng thì quay ra nhìn Lạc Long khó hiểu hỏi. Lạc Long lắc đầu đáp:

-Vừa rồi hắn ta bị ta lừa cho mất hết bình tĩnh nên mới bị một đòn sát thủ đánh thương mà thôi. Hơn nữa ngươi cũng đừng coi thường cường giả bán bộ yêu vương, thương thế đó còn xa mới đủ làm hắn mất đi sức chiến đấu, nếu bây giờ quay lại thì ta chỉ có ba thành nắm chắc có thể chiến thắng hắn mà thôi.

-Ba thành sao? Thôi vậy, chúng ta vẫn nên mau đi thì hơn!

Mao Hoàng nghe Lạc Long nói vậy thì lắc đầu đầy tiếc nuối. Ba thành là một tỉ lệ thấp sao? Với Lạc Long thì đây là một con số rất lạc quan, có điều cứ cho hắn giết được tên lão tổ kia thì bản thân cũng sẽ phải trả giá đắt, đến lúc đó nếu cường giả của huyền mãng tộc đuổi tới nơi thì cả hai đều sẽ không sống nổi. Mặc dù hắn căm hận mỗi một tên của huyền mãng tộc nhưng hắn cũng không vội vàng đi trả thù ngay, sau này có đủ thực lực rồi thì quay lại tính sổ với bọn hắn sau.

Lão tổ của huyền mãng tộc bị trọng thương cũng đánh dấu chấm hết cho cuộc rượt đuổi của lão với hai người Lạc Long. Sau khi cắt đuôi được lão ta thì Lạc Long đưa Mao Hoàng chạy một mạch ra khỏi Điện Quang sơn mạch, đến ngày hôm sau thì hắn cũng kêu gọi người của Huyền Kháng đoàn cùng đi chạy trốn. Ban đầu hai người phu phụ Trấn Thiên và Chiêu Quân còn không đồng ý với việc này, thế nhưng đột nhiên cường giả từ cả cửu đại thung lũng của huyền mãng tộc tràn ra khắp Điện Quang sơn mạch đồ sát tứ phương thì bọn họ đành phải làm theo lời của Lạc Long. Lạc Long cũng đã sớm biết việc này nên hắn mới tới thuyết phục người của Huyền Kháng đoàn rời đi, thế nhưng những võ giả vô tội khác bị sát hại ở Điện Quang sơn mạch thì không được may mắn như vậy. Sau khi đưa người của Huyền Kháng đoàn ra khỏi Điện Quang sơn mạch thì hắn dẫn tất cả bọn họ về Xà Nhân thành, tiện đường giao phó việc mà hắn đã được xà nhân tộc ủy thác. Cao tầng của xà nhân tộc đã sớm cho người đi nghe ngóng chuyện ở Điện Quang sơn mạch, thật không ngờ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà Lạc Long có thể khiến cho huyền mãng tộc loạn tới mức gà bay chó chạy, cường giả tử thương vô số, thậm chí đã dao động tới căn cơ của bọn hắn. Tất nhiên đây là việc có lợi cho xà nhân tộc, trong vòng mấy chục năm tới huyền mãng tộc cũng sẽ không có ý đồ với bọn họ nữa, việc này đã vượt xa mong đợi của xà nhân tộc. Lại thêm xà huyết đan mà Lạc Long luyện chế cho xà nhân tộc có tác dụng vô cùng to lớn với tộc nhân của bọn họ, thế nên quan hệ giữa đôi bên đã từ quan hệ làm ăn trở thành minh hữu thân thiết nhất, thậm chí những nhân vật sừng sỏ trong trưởng lão đoàn còn tiếc nuối nữ vương của bọn họ không có trong tộc, bằng không thì bọn họ đã sớm mai mối nàng cho Lạc Long rồi. Dựa vào quan hệ của mình với xà nhân tộc nên Lạc Long chỉ cần mở miệng là có thể tìm nơi an cư cho người của Huyền Kháng đoàn. Vì có cùng chung địch nhân là huyền mãng tộc nên cao tầng của xà nhân tộc cũng thoải mái chào đón bọn họ, chưa cần nhắc tới quan hệ với Lạc Long thì thực lực của đám người Huyền Kháng đoàn cũng đủ để họ dùng lễ đối đãi rồi. Lạc Long cũng ở lại nơi ở của Huyền Kháng đoàn vài ngày trước khi rời đi.

-Cái gì?

Bên trong phòng chỉ có hai người, Lạc Long vừa mới nhập một ngụm trà thì Mao Hoàng giận giữ vỗ mạnh một cái làm vỡ tung cái bàn trà.

-Mao Hoàng đại ca, xảy ra chuyện gì vậy?

Tiểu cô nương Hoa Dung ở bên ngoài thấy động tĩnh thì liền lao vào, nhìn thấy cái bàn trà bị đánh tan nát thì giật mình hoảng hốt. Trên trán Mao Hoàng nổi đầy gân xanh, gương mặt của hắn vặn vẹo dữ tợn nhưng vừa nhìn thấy vẻ sợ hãi của Hoa Dung thì hắn ta lại thu lại dáng vẻ đáng sợ của mình nói:

-Không có gì. Dung nhi, muội ra ngoài trước đi.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.