Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên tài chiến

Tiểu thuyết gốc · 2078 chữ

Hoa Dung chẳng hiểu ra làm sao nhưng lại rất nghe lời của hắn, lập tức ra ngoài đóng cửa lại. Bên trong phòng lúc này lại chỉ còn hai người, Mao Hoàng lại làm bộ mặt dữ tợn mà nói:

-Long ca, huynh nói Vân tỷ sắp thành thân rồi, còn là với người khác?

Lạc Long ảo não không thôi, hắn không có trả lời mà chỉ gật đầu xác nhận.

-Không thể nào!

Mao Hoàng lập tức lên tiếng phủ nhận.

-Ngươi đi bao lâu như vậy, một mình Vân tỷ gánh vác tông môn mà ngươi để lại chưa từng oán thán một lời, cũng cố hết sức chèo chống tông môn đó, cố hết sức chờ đợi ngươi quay lại dù biết rằng ngươi sẽ chẳng bao giờ trở lại. Chính là người đó đã đính ước chung thân với người khác, trong vòng một năm nữa sẽ kết hôn hay sao?

Trong lòng Lạc Long cảm thấy chua xót khó nói thành lời. Hắn biết bản thân nợ Lạc Vân những gì, hắn biết nàng ta không phải là một người sẽ thay lòng đổi dạ, thế nhưng tình cảm vốn đã là thứ khó nói, nếu như hắn chết rồi mà có người khác đối xử tốt với nàng thì hắn cũng sẽ mong rằng nàng sẽ mở lòng với người đó. Bây giờ nếu hắn đột nhiên quay trở lại thì sẽ khiến cho mọi thứ rối tung lên, sẽ chỉ khiến cho Lạc Vân khó xử mà thôi.

-Tiểu Mao, ta đã tận mắt nhìn thấy a Vân vui cười bên người đó, như vậy là đã đủ rồi. Ta đã từng làm xáo trộn cuộc sống của muội ấy một lần, ta không muốn làm như vậy một lần nữa.

-Thế nhưng …

Mao Hoàng vẫn không thể chấp nhận được sự thật này, trong những người đi theo Lạc Long từ những ngày đầu tiên thành lập tông môn thì có ai không biết tình cảm giữa hắn và Lạc Vân sâu đậm như thế nào chứ? Cho dù hai người chưa từng xác nhận quan hệ của mình nhưng đó cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

-Hứa với ta, ngươi hãy ở đây dưỡng thương một vài năm. Chờ khi ngươi hoàn toàn khỏe lại thì ta sẽ quay lại đón ngươi về tông môn.

Mao Hoàng tuy là yêu nhân nhưng không phải là kẻ ngốc, hắn hiểu lời của Lạc Long nói là có ý gì.

-Được rồi, nếu tỷ ấy đang hạnh phúc thì ta cũng sẽ không làm kẻ phá hoại.

-Ngươi hiểu được là tốt.

Nói rồi Lạc Long rời khỏi phòng kia. Hắn tận dụng mấy ngày ở trong Xà Nhân thành để thu gom tất cả tài liệu luyện khí của xà nhân tộc, hắn còn mua lại tất cả những loại binh khí đã bị hư hại nghiêm trọng với giá cao. Việc đánh giết mấy chục tên trưởng lão và sáu tên đại trưởng lão của huyền mãng tộc đã mang lại cho hắn một lượng tài nguyên khổng lồ, đủ để hắn mua lại hết tài liệu luyện khí của xà nhân tộc. Sau khi thu gom hết tài liệu thì hắn liền quay trở lại nơi ở của Huyền Kháng đoàn để nói lời từ biệt. Huyền Kháng đoàn được sắp xếp ở trong một biệt phủ tương đối rộng rãi, vì nhân số của họ không nhiều nên một phủ đệ như vậy là đủ để cho toàn bộ võ giả của họ sinh sống rồi. Vừa tới cửa phủ đệ thì có một tên thủ vệ tươi cười đón tiếp hắn vào trong gặp hai vị đoàn trưởng.

-Lạc công tử hôm nay tới thăm thật khiến cho Quân Thiên phủ của chúng ta vinh hạnh.

Trấn Thiên ra tận cửa đón tiếp Lạc Long, giọng điệu cũng cực kỳ khách khí. Vì để tiện bề sinh sống nên tạm thời Huyền Kháng đoàn sẽ hoạt động dưới danh nghĩa Quân Thiên phủ, chờ đến khi tình hình ở Điện Quang sơn mạch dịu đi thì bọn họ sẽ quay trở lại đó.

-Quân Thiên đoàn trưởng khách khí rồi, lần này tại hạ tới là muốn nói lời từ biệt.

Lạc Long khách khí đáp lại.

-Công tử muốn rời đi sao? Liệu có sớm trở về hay không?

Quân Thiên kinh ngạc nắm tay áo của Lạc Long mà hỏi.

-Xin lỗi, tại hạ đã đường đột rồi.

Thấy biểu cảm của Lạc Long không được tự nhiên thì hắn biết mình đã hỏi quá nhiều, vội vàng lên tiếng xin lỗi.

-Không sao, cũng không phải chuyện cơ mật gì. Lần này tại hạ có nhiều việc phải xử lý, có thể mất mấy năm mới có thể quay lại được.

Vẻ mặt của Trấn Thiên không được tốt lắm, Huyền Kháng đoàn có thể vừa mới tới đã có chỗ đứng trong Xà Nhân thành này hoàn toàn nhờ vào quan hệ của Lạc Long với xà nhân tộc, nếu như hắn đi rồi thì không biết bọn họ sẽ gặp phải bao nhiêu khó khăn nữa.

-Quân Thiên đoàn trưởng không cần lo lắng, lần này ta đi một mình, Mao Hoàng sẽ ở lại đây để chữa thương. Hơn nữa ta cũng đã đánh tiếng với xà nhân tộc rồi, bọn họ sẽ chiếu cố các vị trong thời gian ta không có ở đây.

Quân Thiên nghe hắn nói vậy thì ái ngại cười đáp:

-Thật là làm phiền công tử quá rồi.

-Đừng khách sáo vậy. Ta còn muốn hỏi Quân Thiên đoàn trưởng bao giờ thì tác hợp cho Hoa Dung cô nương và Mao Hoàng nhà ta đây.

Lạc Long hỏi một câu đầy thâm ý.

-A ha ha, chuyện này là chuyện tốt, có điều việc chung thân đại sự thì phu phụ chúng ta cũng không muốn can thiệp, cứ để bọn trẻ tự quyết định là được.

Lạc Long mỉm cười gật đầu. Võ giả không quá quan trọng những lễ tiết như phàm nhân, cho dù có là việc trung thân đại sự thì cũng không nhất thiết phải tổ chức rầm rộ, chủ yếu phụ thuộc vào tính cách và thân phận của đôi bên mà thôi.

-Như vậy rất tốt! Có điều nếu như hai người bọn họ đã chọn được ngày lành thì còn xin Quân Thiên đoàn trưởng thông báo cho Lạc mỗ một tiếng.

-Đương nhiên rồi, đó là việc nên làm mà! Dù sao thì công tử cũng được tính là gia trưởng của Mao Hoàng, nên ngày lành của hắn làm sao có thể thiếu công tử được.

Lạc Long ngồi hàn huyên với Quân Thiên một lát rồi lại tìm Mao Hoàng để nói lời từ biệt, mặc dù đối phương muốn cùng đi với hắn nhưng hắn nhất quyết không đồng ý, một mình lên đường rời đi.

Tu chân giới có vô số võ giả, mỗi một người đều cố gắng bước đi từng bước trên con đường cường giả. Trong số đó có nhiều kẻ bỏ mạng giữa chừng, có kẻ làm đá kê chân trên con đường quật khởi của người khác, cũng có những người thành công bước đi trên cường giả chi lộ. Trong số những người thành tựu ngút trời đó có những người dựa vào bối cảnh và sự bồi dưỡng của thế lực sau lưng, có thiên tài thẳng tiến một đường, có những người đạt được đại cơ duyên, từ đó nhất phi trùng thiên, cũng có những người phải bỏ ra nỗ lực tiến tới từng bước bất chấp mọi gian nan, trong đó có một người gọi là Nhân Trung long.

Gần năm mươi năm trước, ở một góc nào đó của Vân Phong đế quốc có một thế lực nhỏ gọi là Nhân Trung gia. Đây là một gia tộc nhỏ, làm các loại hình kinh doanh ở một thành trấn nhỏ để sinh sống, gia chủ là Nhân Trung Hào Kiệt, cái tên nghe có vẻ tự luyến nhưng lão lại thực sự là một người có tấm lòng trượng nghĩa. Tôn tử của lão ở trong Nhân Trung gia có rất nhiều người, ngoài nhất mạch của lão ra thì còn có một chi khác là đệ đệ của lão. Chuyện chẳng có gì đáng nói cho đến khi con trai thứ ba của lão hạ sinh được một nhi tử, tên gọi là Nhân Trung Long. Thằng nhóc này có thiên phú cực kỳ kinh người, ba tuổi đã bắt đầu luyện thể, mười một tuổi đã đạt tới luyện khí cảnh trung kỳ, được xưng là thiên tài đệ nhất khắp cả ngàn dặm. Phụ thân của Nhân Trung Long là Nhân Trung Vô Địch cũng quen với một vị huynh đệ tốt là con trai của gia chủ Nhiếp gia, một gia tộc tương đương với Nhân Trung gia. Người kia có một nữ nhi có thiên phú trác tuyệt, tướng mạo vô cùng đẹp, gọi là Nhiếp Thanh Ly. Nàng ta kém Nhân Trung Long bốn tuổi, mới tám tuổi đã là luyện cốt cảnh, tuy còn thua kém thiên phú của Nhân Trung Long nhưng cũng là người ngàn dặm có một. Phụ thân của hai đứa nhỏ làm ra hôn ước từ khi chúng chưa tới mười tuổi, việc này được người lớn của hai nhà hết sức tán thành. Thế nhưng chuyện đời thật khó lường, một ngày nọ Nhân Trung Long đột nhiên mất hết tu vi, quay trở lại thành một tên luyện bì cảnh, cho dù có cố gắng như thế nào cũng không thể thăng tiến tu vi được nữa. Chuyện này khiến toàn bộ Nhân Trung gia rúng động mạnh, thiên tài ngàn năm khó gặp của bọn họ lại đột nhiên trở thành phế vật trong một đêm, cho dù chữa trị thế nào cũng không được, đả kích đó không thể nói là không lớn. Vốn Nhân Trung gia chủ lúc đó muốn ém nhẹm việc này để tiếp tục tìm cách chạy chữa cho cháu trai của mình, ấy vậy mà nhất mạch của đệ đệ lão lại nổi dã tâm, âm thầm thông báo việc này cho Nhiếp gia. Đúng lúc đó thì Tử Phong tông, tông môn đứng đầu của Vân Phong đế quốc lại tới thành trấn của bọn họ để chiêu mộ đệ tử, trước đó đã thu nhận Nhiếp Thanh Ly và đang chuẩn bị tới Nhân Trung gia. Tin tức Nhân Trung Long trở thành phế vật lan truyền nhanh như bệnh dịch, người trong khắp thành trấn không ai là không biết, muốn giấu cũng không thể giấu nữa. Mấy ngày sau Nhiếp Thanh Ly dẫn theo một nam tử cùng với mấy tên chấp sự của Tử Phong tông tới Nhân Trung gia từ hôn, khiến cho hai nhà từ hảo hữu thành thù địch.

-Ta là võ giả thiên tài, còn ngươi chỉ là một tên phế vật, ngươi nghĩ ngươi xứng với ta sao?

Câu nói mà ngày đó Nhiếp Thanh Ly nói với Nhân Trung Long trước mặt của đông đảo quan khách khiến cho hắn mất sạch tôn nghiêm của một nam nhân, gia gia của hắn cũng vì vậy mà sau đó lâm bệnh nặng, bị người hại chết rồi cướp đi vị trí gia chủ, nhất mạch của lão cũng bị người truy sát ngàn dặm, may mắn lắm mới có thể trốn chạy được tới địa phận của Văn Lang đế quốc ở chủ thế giới rồi ẩn cư ở đó. Cũng chính vì câu nói đó mà một Nhân Trung Long từ một thiếu niên thiên tài ngạo mạn dần trở thành một nam tử trưởng thành, vừa thâm trầm lại biết ẩn nhẫn. Rồi một ngày hắn nhận ra bản thân không thể tu luyện được là do có một linh hồn bị thương nặng đã trú trong thân thể của mình. Mặc dù hắn căm hận đối phương nhưng chính lão già gọi là Đan tôn đó lại đưa hắn lên một con đường trở thành cường giả hoàn toàn mới. Hôm nay chính là ngày mà hắn trở về để trả hết những nhục nhã hắn phải chịu đựng suốt bao năm qua cho nữ nhân độc ác kia.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.