Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tử Phong sơn mạch

Tiểu thuyết gốc · 1956 chữ

Vân Phong đế quốc cứ mỗi năm mươi năm sẽ tổ chức một đại hội luận võ gọi là thiên tài chiến, nơi mà thiếu niên thiên tài từ khắp mọi nơi trên đế quốc sẽ tụ tập lại để luận bàn võ đạo để tìm ra người nổi bật nhất. Những võ giả giành được vị trí nhất định trong thiên tài chiến đều sẽ được vinh danh trên toàn bộ đế quốc, hơn nữa còn nhận được những phần thưởng hậu hĩnh và lời mời chào từ những môn phái lớn. Nhân Trung Long lúc này đứng trên một bảo khí phi hành hình một chiếc lâu thuyền to lớn đang bay về phía Tử Phong tông, nơi sẽ diễn ra đại hội thiên tài chiến. Trên phi thuyền ngoài hắn ra thì còn có rất nhiều người, có những võ giả trẻ tuổi, cũng có những trung niên nhân. Những người này đều là người của Thiên Nam học viện, người trẻ tuổi thì là đệ tử còn những người lớn tuổi thì là lão sư. Bọn họ túm năm tụm ba thảo luận về đề tài thiên tài chiến rất sôi nổi, khắp nơi đều có người trao đổi tình báo về những thiên tài nổi bật của Vân Phong đế quốc.

-Ngươi biết gì chưa, năm nay Man Sơn môn có một thiên tài tuyệt thế sẽ tham gia thiên tài chiến, tên là Tô Phi Tường, nghe nói hắn là một trong những võ giả có khả năng lọt vào năm mươi thiên tài đứng đầu.

-Như vậy đã là gì, thiên tài của Dự Quyết tông còn được các đại nhân vật cho rằng sẽ đạt tới tam thập cường đấy.

-Chưa hết đâu …

Đám lão sư của học viện thấy những tên đệ tử kia đang bàn luận hăng say thì liên tục gật gù tán thưởng.

-Hừ, một đám thổ dân mà thôi, làm sao có thể so với học trưởng uy vũ của chúng ta chứ.

-Đúng vậy! Lâm học trưởng, lần này ngươi nhất định phải mang về vinh quang cho học viện chúng ta đó.

-Đúng, Lâm học trưởng, ta tin ngươi!

-Đừng quên Tiêu học trưởng của chúng ta chứ!

-Ta ủng hộ Tiêu học trưởng!

Nói qua lại một hồi thì những tên học viên của Thiên Nam học viện lại quay sang tung hô cường giả nhà mình, những tên học trưởng được tung hô thì bên ngoài khiêm tốn nhưng bên trong lại đắc ý không thôi. Lần này lão sư của Thiên Nam học viện đưa đệ tử nhà mình tới Vân Phong đế quốc không phải để quan chiến mà sẽ trực tiếp báo danh, bởi lẽ Thiên Nam học viện có minh ước với Vân Phong hoàng tộc, có thể đưa học viên của mình tới tham dự thiên tài chiến năm mươi năm một lần này. Đột nhiên phi thuyền rung lắc một chút khiến cho những tên đệ tử trên thuyền không kịp trở tay, thi nhau nghiêng trái ngã phải.

-Ách!

Một tên học viên không may va vào một người trẻ tuổi khác, hắn lớn lối quát:

-Không thấy lão tử bị ngã hay sao? Tại sao ngươi còn ngồi đó?

Nam tử trẻ tuổi kia quay qua nhìn hắn đệ lộ gương mặt điển trai, vẻ lơ đãng của hắn lại khiến cho tên đệ tử vừa rồi quát lớn sợ mất mật:

-Nhân Trung học trưởng, vừa rồi ta hoa mắt nên không thấy ngươi, xin học trưởng đừng trách.

Tên kia lắp bắp xin tha nhưng Nhân Trung Long căn bản chẳng quan tâm tới hắn, vẫn giữ vẻ mặt lơ đãng như đang suy nghĩ điều gì. Tên đệ tử kia thấy vậy thì vội vàng lẩn tránh ra xa, ánh mắt vẫn liên tục đảo về phía Nhân Trung Long.

-Nhân Long ca ca, huynh đang suy nghĩ gì thế?

Đột nhiên một giọng nói thanh thúy như chuông bạc làm cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn. Nhân Trung Long nhìn sang bên cạnh, một nữ tử khoảng chừng mười tám đang nhìn cười, cặp mắt to tròn, hai hàng lông mày hình lá liễu, dung nhan khiến người nhìn vô cùng rung động.

-Không có gì, ta đang nghĩ một vài chuyện mà thôi.

Nhân Trung Long cười đáp.

-Vậy sao? Nhưng muội lại thấy hình như huyng đang có tâm sự, không phải đang nghĩ về Nhiếp tiểu thư chứ?

Thiếu nữ nhất quyết không tha cho hắn, lại gợi nhớ về nữ nhân mà hắn căm ghét kia. Nếu là người khác nói vậy thì Nhân Trung Long đã sớm nổi giận rồi, có điều với nàng ta thì lại khác, hắn chỉ cười đáp:

-Đúng vậy.

Thấy nàng ta nhướng mày thì hắn vội vàng nói thêm:

-Huyên nhi, muội đừng hiểu lầm. Ta chỉ đang nghĩ làm sao để có thể gặp được ả ta trên võ đài thôi, ta muộn tự tay đánh bại ả.

-Vậy sao?

Nữ tử gọi là Huyên nhi kia nở một nụ cười như chuông bạc, hai người trò chuyện rất vui vẻ khiến cho những người xung quanh ghen tị không thôi.

-Tên tiểu tử này đúng là tốt số, lại được nữ thần của học viện ta ưu ái như vậy.

-Hừ, cũng chỉ là một tên đẹp mã mà thôi.

Hai tên đệ tử học viện ngồi ở một góc thấy hai người Nhân Trung Long trò chuyện thân thiết như vậy thì không nhịn được lên tiếng mỉa mai, lập tức bàn bên cạnh có một tên đệ tử khác lên tiếng chất vấn:

-Ngươi là cái thá gì mà dám nói hội trưởng của chúng ta như vậy? Dám bảo hội trưởng của chúng ta chỉ là một tên đẹp mã, ngươi chán sống rồi sao?

Động tĩnh nơi này lập tức kinh động đến toàn bộ người ngồi trên chiến thuyền. Tiếng nói của tên đệ tử kia rất lớn, dường như muốn mọi người đều nghe thấy vậy.

-Chuyện gì vậy?

Nhân Trung Long thấy vậy thì tiến lại gần hỏi thăm, nam tử vừa lên tiếng kia lập tức báo cáo lại:

-Hội trưởng, vừa rồi vị huynh đệ này nói ngươi chỉ được cái đẹp mã mà thôi, căn bản không có gì đáng nói.

-Ồ, vậy sao?

Nhân Trung Long vừa rồi đã nghe rất rõ ràng lời nói của hắn nhưng vẫn tỏ vẻ ngạc nghiên, quay qua nhìn hai nam tử kia hỏi:

-Hai vị huynh đệ này có khí phách như vậy, không biết ta có vinh hạnh khiêu chiến hai vị hay không?

Hai tên kia nghe hắn nói vậy thì trong lòng run lên, lắp ba lắp bắp trả lời:

-Nhân Trung sư huynh, chuyện này có chút hiểu lầm.

-Đúng vậy, chúng ta không phải đang nói về sư huynh đâu.

Tên đệ tử kia thấy vậy thì cười trộm, lại cố ý thêm dầu vào lửa nói:

-Ngươi cho rằng ta bị điếc hay sao? Giữa thanh thiên bạch nhật dám nói xấu hội trưởng của chúng ta, cho rằng Long Huyên hội của chúng ta dễ bắt nạt sao?

Hai tên đệ tử kia nghe vậy thì trong lòng tức tối vô cùng, chỉ muốn dùng một tay bóp chết đối phương. Nhân Trung Long dùng một giọng điệu kiên quyết nói:

-Hai vị, tại hạ không phải là người hiếu chiến, thế nhưng cũng không thể để mất danh dự như vậy được. Thôi thì như vậy đi, ta tôn trọng hai vị vì gia nhập học viện trước, một mình ta sẽ chiến với hai người các ngươi, như vậy có được không?

Sắc mặt của hai tên kia xanh như tàu lá chuối, vốn dĩ bọn hắn chỉ nói chuyện phiếm mà thôi, khi không lại bị tai bay vạ gió, khổ không thể tả.

-Nhân Trung sư huynh nói đùa rồi, chúng ta chỉ gia nhập học viện trước ngươi mà thôi, xét về thực lực thì còn kém xa, chuyện vừa rồi đúng là hiểu lầm mà.

-Đúng đúng, là hiểu lầm, hiểu lầm mà.

Một tên vội vàng lên tiếng giải thích, tên kia cũng vội vàng phụ họa theo. Có điều ánh mắt của Nhân Trung Long nhìn bọn hắn vẫn hết sức nghiêm túc, không có chút đùa cợt khiến bọn hắn lạnh cả sống lưng. Cả hai vội lấy hết của cải của mình bỏ vào không gian giới chỉ rồi lén đưa cho Nhân Trung Long nói:

-Toàn bộ chuyện vừa rồi là hiểu lầm mà.

Bọn hắn cố tính nhấn mạnh hai chữ “toàn bộ”, giống như là muốn nói toàn bộ tài sản của ta đã được đưa vào trong không gian giới chỉ rồi, tuyệt đối không lưu lại một chút nào. Nhân Trung Long nhận lấy hai mai không gian giới chỉ thì sắc mặt mới giãn ra nói:

-Nếu đã là hiểu lầm thì thôi vậy, hai vị cứ tiếp tục chủ đề mà mình vừa nói đi, tại hạ không làm phiền nữa.

Nói rồi hắn trở về bàn của mình ngồi xuống, mặc cho hai tên kia đang không ngừng thầm chửi rủa “tiếp tục cái con bà nhà ngươi”. Nữ tử ngồi cạnh Nhân Trung Long thấy vậy thì che miệng cười khanh khách nói:

-Nhân Long ca ca, bây giờ huynh thật là uy vũ nha, chỉ nói một câu thôi mà đã dọa hai vị thiên tài của học viện sợ mất mật rồi. Mới chỉ vào học viện mười năm mà đã trở thành bá chủ được người người kính ngưỡng trong đám tân sinh, huynh quả thực đã làm nên kỳ tích đó.

Nhân Trung Long nhìn nữ tử bên cạnh, gương mặt như bạch ngọc tinh mỹ, nụ cười duyên dáng như châu sa, nhan sắc hoàn mỹ tới mức không chê vào đâu được. Hắn có chút chột dạ vội vàng quay đi ho mấy cái nói:

-Làm sao bằng muội được, vừa mới vào học viện đã là nữ thần rồi, báo hại ta ngày ngày bị người làm phiền.

-Nói như vậy là huynh không thích như vậy sao?

Nữ tử mở cặp mắt to tròn nhìn thẳng vào hắn hỏi lại.

-Không có, tuyệt đối không có! Đây là vinh hạnh của ta mà, sao có thể không thích được chứ?

Nàng ta nghe hắn nói vậy thì phì cười, dung nhan tuyệt mỹ khiến đệ tử của học viện ngồi quanh đó cũng chỉ biết ước ao. Phi thuyền lao vút trong không trung, tốc độ chẳng kém gì tốc độ phi hành của một tên cường giả khí hải cảnh trung kỳ, chỉ mất một ngày đêm đã tới được một sơn mạch liên miên bất tuyệt. Sơn mạch này rộng lớn vô cùng, dù cho đứng từ xa thì cũng có thể dễ dàng nhận thấy từng đám khói mờ ảo bay lượn trên không trung, làm cho khung cảnh của toàn bộ sơn mạch dường như trở nên kỳ ảo như tiên cảnh vậy.

-Linh khí hóa vụ sao?

Một tên đệ tử bật thốt, một tên khác lại không hiểu mà hỏi:

-Linh khí hóa vụ là gì vậy?

-Đồ ngốc, linh khí hóa vụ mà cũng không biết.

Tên kia lên tiếng đáp.

-Linh khí hóa vụ là trạng thái khi linh khí quá nồng đậm tới mức mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, hình dạng của chúng giống như sương khói vậy. Nghe đồn một vài bảo địa tu luyện của học viện chúng ta cũng có hiện tượng đó.

-Ồ!

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.