Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xếp hàng

Tiểu thuyết gốc · 1984 chữ

Tên đệ tử kia ngạc nhiên há mồm to tới mức có thể nhét vừa một quả trứng gà. Với người mới lần đầu nghe tới định nghĩa linh khí hóa vụ thì kinh ngạc cũng là một phản ứng nên có. Lúc này thì một lão sư của học viện mới lên tiếng nói:

-Không phải linh khí hóa vụ, linh khí của Tử Phong sơn mạch tuy rằng cũng rất nồng đậm nhưng chưa chắc đã có nổi một nơi có linh khí hóa vụ chứ đừng nói đến ngoài rìa sơn cốc như vậy. Đây chỉ là một chút thủ đoạn che mắt của Tử Phong tông mà thôi.

-Hừ, mấy môn phái lớn đúng là thích làm trò, cứ như nếu không có mặt mũi thì bọn hắn sẽ chết vậy.

Một tên lão sư không nhịn được lên tiếng mỉa mai, những người còn lại thì chỉ im lặng chứ không nói gì. Dù sao cũng sắp tới địa bàn nhà người ta, chí ít cũng phải cẩn thận lời nói của mình. Càng tới gần Tử Phong sơn mạch thì hai bàn tay của Nhân Trung Long càng nắm chặt lại, nữ tử gọi là Huyên nhi ngồi bên cạnh liền vươn tay ra nắm lấy tay hắn, giúp hắn bình tĩnh trở lại.

-Khách nhân xin hãy dừng lại!

Phi thuyền của Thiên Nam học viện đi tới địa phận của Tử Phong sơn mạch thì có hai tên võ giả đứng phía dưới lên tiếng ngăn cản.

-Không biết các vị thuộc thế lực nào, tới Tử Phong sơn mạch có mục đích gì?

Một trong hai tên chắp tay khách khí hỏi thăm, vị lão sư dẫn đoàn lập tức rời khỏi phi thuyền, cũng lễ phép chắp tay nói:

-Chúng ta là người của Thiên Nam học viện, tới để tham gia thiên tài chiến sắp tới, làm phiền vị chấp sự này thông báo một tiếng.

Võ giả kia nghe vậy thì lập tức trở nên cung kính, vội vàng nói:

-Thì ra là quý khách của Thiên Nam học viện, thất lễ rồi. Các vị tới làm khách là vinh dự của Tử Phong tông ta, đương nhiên không cần bẩm báo, tại hạ sẽ dẫn các vị vào trong.

Nói rồi hắn cùng với vị lão sư kia leo lên phi thuyền của Thiên Nam học viện rồi đi vào trong sơn mạch. Tử Phong sơn mạch là lãnh địa độc bá của Tử Phong tông, là một vùng núi non trải dài cả ngàn dặm, lớn hơn những đại thành trì bình thường rất nhiều. Nơi này được chia ra làm hai khu vực: nội vi và ngoại vi. Khu vực nội vi là nơi của đệ tử nội môn và cao tầng sinh sống, còn khu vực ngoại vi là khu vực dành cho đệ tử nội môn, cũng là nơi để tiếp khách và tổ chức những sự kiện lớn như thiên tài chiến. Sắp đến ngày tổ chức đại chiến siêu cấp của Vân Phong đế quốc nên nơi này cực kỳ tấp nập, người ra người vào cực kỳ đông đúc, võ giả và các loại bí bảo phi hành ở đâu cũng có thể thấy, cao thủ nhiều như mây, khung cảnh cực kỳ náo nhiệt và hoành tráng. Có điều những thế lực có được một bí bảo phi hành cỡ lớn thì lại chẳng có bao nhiêu, vì thế nên lâu thuyền của Thiên Nam học viện đi tới đâu cũng đều khiến võ giả xung quanh xôn xao bàn tán. Những tên đệ tử của học viện thấy như vậy thì tên nào tên nấy đều ưỡn ngực lên tự hào, có cảm giác siêu việt từ trong xương tủy. Thiên Nam học viện là một thế lực khổng lồ, mặc dù người tới tham gia thiên tài chiến không quá trăm nhưng vẫn được Tử Phong tông bố trí cho ở lại một sơn phong biệt lập, so với những môn phái khác phải ở chung với nhau thì cách biệt như trời với đất. Trong vòng ba ngày đoàn người bọn họ nghỉ ngơi ở sơn phong này thì võ giả của Tử Phong tông thường xuyên tới hỏi thăm, thái độ tương đối ân cần, như vậy cũng đủ thấy được quan hệ đôi bên thân thiết tới cỡ nào. Võ giả khắp nơi cũng lần lượt tụ về Tử Phong sơn mạch trong suốt ba ngày này, nhân số càng ngày càng đông, các loại tụ hội và cửa hàng cũng mọc lên như nấm càng làm tăng thêm vẻ náo nhiệt cho nơi này. Lạ ở một chỗ là hầu như chẳng thấy những cảnh chiến đấu của võ giả, cho dù là cừu nhân gặp nhau thì cũng coi như người dưng. Chuyện này lại phải nói tới địa vị của Tử Phong tông. Tông môn này được gọi là quốc tông của Vân Phong đế quốc, bởi lẽ nó không chỉ là tông môn hùng mạnh nhất đế quốc mà nó còn được quản lý bởi hoàng tộc, tông chủ của Tử Phong tông chính là hoàng đế của Vân Phong đế quốc.

Chớp mắt là đã qua ba ngày, những khu giao thương đã khiến cho không khí của thiên tài chiến lần này đạt tới đỉnh điểm. Một ngày này cuối cùng đã tới, các lộ võ giả ai nấy đều mang theo vẻ hào hứng vô cùng, những thiên tài trẻ tuổi đi dự thi thiên tài chiến thì trong lòng đều thầm chờ mong, hi vọng bản thân có thể chứng tỏ thực lực của mình, có thể áp chế thiên tài đồng thế hệ, được ghi danh trên thiên tài bảng của đế quốc. Thiên tài chiến năm mươi năm tổ chức một lần cuối cùng, võ giả muốn đi vào ghi danh thì đều phải tới quầy đăng ký kiểm tra xương cốt, chỉ có những người dưới ba trăm tuổi và ít nhất phải đạt tới khí động cảnh thì mới có tư cách tham gia. Điều kiện này quả thực khắt khe tới mức không còn gì để nói, thế nhưng không hạn chế như vậy mà để cho võ giả luyện khí cảnh đi tham gia thì sẽ khiến cho thiên tài chiến trở thành trò cười cho các thế lực ngoại quốc tới quan khán. Nói như vậy không phải là sẽ có ít võ giả được phép tham gia cuộc đại chiến này. Thiên tài của một đế quốc sao mà nhiều, chỉ trong một buổi sáng thôi mà đã có mấy ngàn người thông qua trắc thí, đến buổi chiều mà người xếp hàng cũng không ngớt. Nhân Trung Long lúc này cũng đang trong đoàn người xếp hàng chờ trắc thí thực lực, bên cạnh hắn còn có nữ tử gọi là Huyên nhi, người đã ngồi cùng với hắn trên phi thuyền của Thiên Nam học viện. Lúc này nàng ta phải đội một chiếc mạng che mặt, bằng không nếu để võ giả đứng xếp hàng cạnh đó thấy được dung mạo của nàng thì khẳng định sẽ gây ra náo động lớn.

-Huyên nhi, đã bảo muội đi cùng với học viện rồi mà, tại sao lại chạy ra đây chứ?

Nhân Trung Long nhìn nữ tử trước mắt, hai tay xoa xoa cái trán hỏi. Nàng kia thấy vậy thì như hờn dỗi hỏi lại:

-Hừ, huynh còn dám nói, không phải muốn trốn muội để đi tìm kiếm tiểu muội tử xinh đẹp chứ gì?

Mặc dù đã mang mạng che mặt nhưng thanh âm của nàng quá kỳ lạ, tuy rằng nhẹ nhàng thanh thúy nhưng lại giống như ma âm có năng lực câu dẫn nam nhân, khiến cho võ giả đứng gần đó nghe được cảm thấy ngứa ngáy chân tay.

-Đâu có đâu.

Nhân Trung Long cười khổ.

-Ta đâu có lý do nào để làm như vậy chứ? Muội tử có đẹp thì cũng đâu thể bằng muội được.

-Hứ, miệng lưỡi trơn tru.

Bên cạnh có một nữ võ giả nghe được hai người nói chuyện thì hừ lạnh thầm nghĩ:

-Đúng là không biết xấu hổ, giữa ban ngày ban mặt lại tâng bốc tiểu tình nhân của mình như vậy, còn nói mấy lời buồn nôn nữa.

Nữ võ giả kia vờ như đánh rơi một viên đan dược xuống dưới đất rồi vội vàng đuổi theo, khi đi qua người của nàng ta thì vờ như vô tình đụng vào mạng che mặt của nàng khiến nó rơi xuống.

-A a!

Nữ võ giả kia vừa nhìn thấy dung mạo của nàng thì không tự chủ được kêu lên thất thanh, trên đời này lại có nữ tử đẹp đến vậy sao? Đúng là kiệt tác của tạo hóa mà. Động tĩnh nơi này khiến cho võ giả xếp hàng xung quanh hiếu kỳ quay lại xem, khi nhìn thấy dung mạo của nàng ta thì đều như hóa đá đứng đực ra đó không nói nên lời. Dung mạo kia quá kinh diễm rồi, nếu như đã nhìn quen như Nhân Trung Long thì còn có lực miễn dịch chứ nếu như mới gặp phải lần đầu thì khẳng định đều sẽ bị nàng ta làm cho thần hồn điên đảo.

-Ta biết mà!

Nhân Trung Long đau hết cả đầu nhưng cũng không có cách nào, một giây sau thì mọi chuyện lập tức như hắn dự đoán, võ giả khắp nơi lập tức xúm lại vây quanh hai người, tên nào tên nấy đều nhiệt tình bắt chuyện. Có điều bọn hắn cũng rất thức thời, trong phạm vi ba mét xung quanh nàng ta không có một người nào, giống như việc đến gần nàng ta sẽ làm mất đi sự thần thánh của nàng ta vậy.

-Cô nương, không biết cô nương là người nơi nào? Tại hạ là thiếu chủ của Vân Du sơn trang, không biết có thể làm quen với cô nương được không?

-Tiên tử, ta là đại đệ tử của Xích Xà môn, có thể làm quen được với cô nương không?

-Đừng để ý tới bọn hắn, ta là thiếu tông chủ của Lưỡng Kiếm tông, xin được làm quen với cô nương.

Tiếng người liên tục vang lên, có mấy tên thiên tài chẳng có bối cảnh gì nhưng cũng không biết xấu hổ xán lại làm quen. Nhân Trung Long thấy vậy thì đau cả đầu, hắn hét lớn nói:

-Đám không biết xấu hổ các ngươi, mau tránh ra!

Đám võ giả vây quanh nghe vậy thì hai mắt trợn tròn, không hiểu tên kia là ai mà dám lớn lối như vậy.

-Tiểu tử, ngươi vừa nói cái gì? Muốn chết hay sao?

Cả đám động nộ nhìn chằm chằm vào Nhân Trung Long, thế nhưng hắn chẳng có chút vẻ mặt sợ hãi nào, trái lại còn quát lớn:

-Không nghe thấy gì sao? Cút mau!

Đám võ giả kia đều là thiên tài kiệt xuất của một thế lực nào đó, ở nhà thì chẳng khác nào những tiểu bá vương, ấy thế mà hôm nay lại bị một tên võ giả cùng lứa với mình quát mắng, không có kẻ nào là không phẫn nộ.

-Tiểu tử, hôm nay ngươi chết chắc rồi, ai cũng không cứu được ngươi.

-Hừ, có giỏi từ tới đây.

Nhân Trung Long không đổi sắc mặt lên tiếng khiêu khích. Động tĩnh nơi này cũng đã thu hút sự chú ý của những người giám sát của vòng trắc thí, một tên chấp sự của Tử Phong tông chạy tới, thấy cả đám võ giả chuẩn bị vây công một người thì quát lạnh:

-Mau dừng tay, các ngươi đang làm cái gì vậy?

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.