Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phục kích

Tiểu thuyết gốc · 1988 chữ

Sau khi người chủ trì tuyên bố xong quy chế thi đấu của vòng loại thì truyền tống trận của mười sàn đấu cũng được khởi động, hơn một vạn thiên tài đã được vận chuyển tới từng khu vực riêng biệt. Ngay sau đó là mười cái màn hình lớn được chiếu thẳng lên giữa mười sàn đấu. Đây là những hình ảnh được chiếu ra từ lưu ảnh trận, là những trận pháp liên kết với mỗi một ngóc ngách trong khu vực hoạt động của mười nhóm thiên tài, chỉ cần một khu vực nào đó diễn ra chiến đấu giữa các võ giả thì tràng cảnh chiến đấu sẽ lập tức được chiếu lên cho võ giả ở khán đài xem, điều này chẳng khác nào đang xem truyền hình trực tiếp công nghệ cao thời hiện đại cả. Tử Phong tông phải cho một trăm võ giả ngày đêm quan sát ở mỗi một khu vực nhằm bắt trọn mỗi một khoảnh khắc chiến đấu của các thiên tài để chiếu lên cho khán giả xem, như vậy cũng đủ thấy được sự công phu trong khâu tổ chức của bọn họ. Nếu không phải là một tông môn có nhân lực và vật lực khổng lồ thì sẽ chẳng thể nào làm được như vậy, quả không hổ danh là tông môn do hoàng tộc đứng đằng sau.

Nhân Trung Long cảm thấy đầu váng mắt hoa, sau đó khung cảnh xung quanh hắn chợt biến đổi, từ sàn đấu đầy ắp võ giả bỗng trở nên trống trải vô cùng, nhìn một vòng thì đã thấy bản thân đang ở trong sơn mạch liên miên, bốn phía đều là đất đá và cổ thụ cao chọc trời. Hắn nhìn quanh một hồi mà vẫn không thấy người nào thì lắc đầu, trước đó bản thân may mắn được phân cùng một tổ với Huyên nhi, thật không ngờ trước khi truyền tống hai người còn đang nắm tay nhau mà vừa tới nơi đã bị tách ra, có thể thấy truyền tống trận kia quả thực rất cao minh. Theo lời của lão sư bên trong học viện nói thì mỗi một người sẽ bị truyền tống tới một khu vực khác nhau trong sơn mạch, vả lại khoảng cách của mỗi người cũng sẽ tương đối xa nhau, cho bọn họ đủ thời gian làm quen với địa hình và nghĩ ra phương án vượt qua vòng loại này. Nhân Trung Long thì chẳng việc gì phải vội, hắn có niềm tin tuyệt đối rằng bản thân sẽ vượt qua vòng loại này một cách dễ dàng, vì thế hắn trực tiếp ngồi xuống đất đả tọa, tĩnh tâm tu luyện.

-Tiểu tử, ngươi không đi tìm những người khác để kiếm điểm tích lũy đi, tại sao lại nhàn nhã ngồi đó như vậy?

Một tiếng nói già nua vang lên trong đầu hắn, là sư phụ bất đắc dĩ của hắn - Đan lão, Đan Dương.

-Sư phụ à, vòng loại này có gì hay chứ, ta cứ chờ đám bọn chúng tự đánh lẫn nhau rồi con đi lấy điểm của bọn hắn, như vậy không phải nhanh hơn sao?

Nhân Trung Long thấy sư phụ của mình nói như vậy thì không đồng ý. Đan Dương thở dài một tiếng nói:

-Đồ nhi ngốc của ta, ngươi quá tự đại rồi đấy. Ngươi nghĩ ngươi chắc chắn có thể đánh bại hết người của khu vực này hay sao?

Nhân Trung Long tràn đầy tự tin đáp:

-Sao lại không chứ? Mặc dù chưa biết có thể làm người đệ nhất hay không nhưng con khẳng định bản thân nằm trong mười hai kẻ đứng đầu.

-Hắc hắc, ngươi đúng là tên nhóc ngạo mạn mà! Thiên tài chiến không đơn giản như vậy đâu, cho dù chỉ là vòng loại nhưng độ khó của nó vẫn vượt xa so với sự tưởng tượng của ngươi đó.

-Sư phụ, người nói như vậy là có ý gì?

Đan lão không có trả lời hắn, quang cảnh lại trở về với vẻ yên tĩnh. Nhân Trung Long cũng chẳng thèm để tâm, nhắm mắt tĩnh tọa. Xung quanh liên tục phát sinh chiến đấu, hắn có thể cảm nhận rõ điều đó thông qua sự xung động trong không khí. Bản thân hắn tuy ngồi im một chỗ, không ẩn nấp thân thể nhưng lại thu liễm khí tức nên trải qua ba ngày vẫn không bị ai bắt gặp.

-Đã ba ngày trôi qua rồi, chắc hẳn đã có không ít người bị đào thải rồi nhỉ.

Nhân Trung Long thầm nghĩ, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng gió rít, hắn vội lấy ra trọng kiếm của mình đỡ sau lưng.

-Keng!

Một thanh chủy thủ lấy tốc độ nhanh như điện xẹt lao tới sau lưng hắn, cũng may mà hắn nhanh tay dùng trọng kiếm che chắn được hướng công kích của nó.

-Huynh đài quả nhiên có thân thủ bất phàm!

Từ hướng bay tới của thanh chủy thủ kia có ba người đang bước lại gần, một người trong đó lên tiếng tán thưởng nói. Ba người này có hai nam một nữ, nam thì anh tuấn, nữ thì xinh đẹp, dáng vẻ đoan chính thế nhưng hành vi đánh lén vừa rồi lại không giống như vậy. Nhân Trung Long nhìn vào ba người bọn họ, ánh mắt của hắn tỏa ra hàn ý và địch ý mãnh liệt, lén hạ sát thủ trong lúc người khác đang tu luyện, đây chắc chắn không phải là một trò đùa. Ba người kia thấy hắn không vui thì cũng chẳng thèm để ý, nam tử kia tiếp tục cười mà nói:

-Huynh đài không cần tỏ ra địch ý như vậy, vừa rồi ta chỉ thử một chút mà thôi.

Nhân Trung Long lạnh lùng đáp:

-Ngươi thử cái gì? Thử xem ta có chết dưới một chiêu của mình hay không à?

Vượt ra khỏi dự liệu của hắn, nam tử kia lại khẳng khái gật đầu đáp:

-Không sai, cũng may là ngươi không có làm ta thất vọng.

Nhân Trung Long hừ lạnh hỏi:

-Nói như vậy thì nếu như ta không may thì phải chết sao?

-Dĩ nhiên là như vậy rồi!

Nam tử kia vẫn hòa nhã đáp.

-Vậy ta cũng thử nghiệm với ngươi một chút nhé!

Nhân Trung Long cầm trọng kiếm lao về phía nam tử kia, nhìn trọng kiếm kia dày nặng như vậy nhưng hắn vác theo nó cứ như không, tốc độ nhanh không tưởng khiến ba người kia kinh ngạc không thôi. Có điều bọn họ rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh, còn nở nụ cười bí hiểm khiến Nhân Trung Long ngạc nhiên. Đột nhiên xung quanh hắn có mười mấy đạo công kích ập tới khiến hắn phải dừng lại thế tiến công, trọng kiếm xoay ngang một vòng đón đỡ lại toàn bộ công kích đó.

-Trọng Điệp Lãng!

Một con sóng lớn quét hết toàn bộ công kích, Nhân Trung Long không có chủ quan mà đứng nguyên tại chỗ, thần thức tỏa ra liền phát hiện có mười mấy võ giả đang ẩn nấp xung quanh. Hai chân hắn đảo nhanh như cắt, thân ảnh cấp tốc lao về một người trong số đó, trọng kiếm bổ thẳng tới đầu của kẻ kia.

-Ầm!

Tên kia trợn tròn con mắt, tuy không theo kịp tốc độ của hắn nhưng thân thể vẫn tự động né tránh, trọng kiếm kia bổ đôi một thân cây lớn nhưng vẫn đuổi sát theo hắn rồi chặt đứt một bàn tay của hắn.

-A a a!

Tiếng hét thảm của võ giả kia vang lên, ba người vừa rồi nói chuyện với Nhân Trung Long đang tươi cười thì sắc mặt cũng cứng lại, vội vàng rút vũ khí ra hô to:

-Tên này là một cao thủ, chúng ta cùng nhau lên, trấn áp không được thì giết!

Mười mấy võ giả cùng nhau cầm bảo khí đánh về phía Nhân Trung Long, toàn bộ đều là cao thủ khí tuyền cảnh. Tuy rằng tiêu chuẩn thấp nhất của thiên tài chiến là khí động cảnh nhưng đa phần võ giả thiên tài đều tu luyện đến khí tuyền cảnh mới tham gia, chỉ có một vài tên đã gần ba trăm tuổi rồi mà vẫn kẹt ở cảnh giới kia mới mặt dày tới tham gia. Bọn hắn đều ôm hy vọng có thể tạo ra chút tên tuổi cho bản thân nhưng sau cùng đều chỉ là đá kê chân cho những người trẻ tuổi hơn mình mà thôi. Đội ngũ võ giả trước mắt này không chứa tên nào như vậy cả, toàn bộ đều là cao thủ nhất nhị tuyền cảnh, ba tên chủ động tới bắt chuyện với Nhân Trung Long còn là võ giả tam tuyền cảnh, có vẻ như là đầu lĩnh của cả đám. Mười mấy tên võ giả khí tuyền cảnh cùng tụ tập một chỗ sẽ tạo nên một cỗ lực lượng không thể coi thường được, đáng tiếc đối diện với bọn hắn lại là Nhân Trung Long. Trọng kiếm trong tay hắn vung mạnh, hắn quát lớn một tiếng:

-Hỏa Lãng Thôn Thiên!

Có điều trọng kiếm vừa mới vung lên thì phía sau hắn lại có một bóng người đột nhiên xuất hiện, một cây đoản đao sắc lẹm đâm thẳng vào sau gáy hắn. Lông tơ trên người Nhân Trung Long dựng đứng, hắn vội vàng hủy đi chiêu thức của mình, hai tay buông trọng kiếm ra khiến nó văng ra xa, hắn xoay người lại đánh một quyền về phía đoản đao kia.

-Toái Kim Chưởng!

Một chưởng đánh ra lại mang theo năm đạo ám kình, không những đánh văng đoản đao kia mà còn đánh cho tên nam tử trẻ tuổi đánh lén hắn văng ra xa, miệng phun máu tươi. Lúc này thì công kích của đám võ giả còn lại cũng đã ập tới, trong tay hắn không còn trọng kiếm nên chỉ có thể liên tiếp đánh ra mấy đạo chưởng ấn. Ba đòn Toái Kim Chưởng được thi triển một cách vội vàng, tuy uy lực không lớn nhưng cũng đủ để chấn bay toàn bộ võ giả đang đánh tới, có điều bản thân hắn cũng bị phản lực đánh trúng, liên tục lùi mười mấy bước mới có thể ổn định thân hình, một tia máu tươi chảy ra từ miệng hắn. Đám võ giả kia quá mức xảo quyệt đi, nếu như đơn đả độc đấu thì cho dù từng tên đi lên cũng sẽ bị hắn diệt gọn, vậy mà bọn hắn hết lần này tới lần khác sử dụng ám chiêu khiến cho hắn trở tay không kịp.

-Hắc hắc, ngươi còn đắc ý nữa hay không? Cái gì mà dễ dàng qua được vòng loại, chỉ mấy con tạp mao mà đã làm ngươi bị thương như vậy, theo vi sư thấy thì ngươi khó lòng vượt qua vòng loại rồi.

Đan lão buông tiếng giễu cợt trong đầu của Nhân Trung Long, có điều lúc này dây thần kinh của hắn đã căng như dây đàn, căn bản không quan tâm tới lời ông ta nói. Hắn âm thầm kinh hãi trước thủ đoạn của những tên võ giả trước mắt kia, quả không hổ danh là thiên tài của các thế lực, không những thiên phú hơn người mà thủ đoạn cũng cực kỳ độc ác. Tuy hắn chỉ có một mình nhưng đám bọn họ vừa ra tay là dùng thủ đoạn lôi đình hòng diệt sát hắn, nếu không có thực lực áp đảo thì hắn đã sớm bị người giết rồi.

-Được lắm!

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.