Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Câu giờ

Tiểu thuyết gốc · 2056 chữ

Lời nói của hắn vừa để vạch rõ ranh giới đôi bên, vừa khiêu khích lại vừa châm chọc đối thủ, hơn nữa còn mang theo một ít vẻ dụ dỗ đối phương phạm tội. Câu trả lời của Cung Thiến Thiến đã được xác định từ trước rồi, chỉ cần có được số điểm giá trị kia thì nàng ta có thể ngồi chễm chệ trên vị trí đầu bảng, đến lúc đó thì chắc chắn nàng ta sẽ nhận được phong quang vô hạn, thoát khỏi cái mác nữ nhi yếu đuối trước ánh mắt của những kẻ trước giờ vẫn xem thường nàng. Không cần biết tại sao đội ngũ kia có nhiều điểm giá trị như vậy, bọn họ dù gì cũng chỉ có sáu người, nàng ta có tự tin có thể đánh bại bọn họ.

Cùng nhau lên, không được khinh thường đối thủ, chỉ cần đánh thắng bọn hắn thì ta sẽ tăng gấp đôi phúc lợi trước đó đã hứa hẹn với các ngươi.

Nàng ta chỉ cần nói một lời đã khiến đám thủ hạ trở nên điên cuồng, sắc mặt của kẻ nào cũng dữ tợn dị thường. Vốn dĩ lúc mới chạm trán với đội ngũ của Nhân Trung Long thì bọn họ còn bị choáng ngợp trước vẻ đẹp như thiên tiên của hai nữ Lạc Vân và Nhân Trung Huyên, thế nhưng bây giờ lợi ích đặt ra trước mặt quá lớn, chắc chắn bọn hắn sẽ không hạ thủ lưu tình.

Hắc hắc, đi kiếm chút nguyên điểm nào. Lão Long, vẫn chiến thuật cũ chứ?

Mạc Kiến Quân liếm liếm môi đầy vẻ hào hứng. Long Đại Hải gật gật đầu, đi qua Nhân Trung Long thì vỗ vỗ vào bả vai hắn nói:

Cứ làm như những lần trước, chúng ta câu giờ cho ngươi.

Nói rồi hắn đứng lên trước đội hình sáu người, tay trái cầm một cây cung lớn, tay phải gắn tên vào dây cung rồi bắt đầu kéo căng. Phía bên đối diện kia, đám thủ hạ của Cung Thiến Thiến thấy hắn đã bắt đầu làm ra động tĩnh thì không dám chủ quan, toàn bộ rút vũ khí ra tấn công về phía hắn. Cung thủ là kẻ rất đáng sợ nếu ngươi để cho hắn kéo dãn khoảng cách thích hợp để bắn tên, có điều nếu ngươi có thể áp sát được hắn thì có thể dễ dàng áp chế hắn. Trong đội ngũ hai mươi mấy người đó có hai tên ngũ tuyền cảnh, là hai thủ hạ thân cận nhất của Cung Thiến Thiến, cũng là người của Cung gia, nói đúng ra thì bọn hắn là hộ vệ của nàng ta. Hai người bọn hắn có thân thủ rất bất phàm, Long Đại Hải còn chưa kịp làm ra phản ứng gì thì bọn hắn đã vọt tới trước, một tên cầm đao một tên cầm kiếm chém vào người hắn.

Oành!

Đột nhiên một bóng đen vọt lên trước người của Long Đại Hải đánh bay hai người kia, thì ra là Mạc Kiến Quân. Hai tay hắn nắm một thanh trường thương thẳng tắp màu thâm lam, bên trên có những hoa văn như da cá, lưỡi của nó mỏng và dẹt, được chia thành hai phần, nhìn qua thì giống như hai thanh kiếm có thân cong nhẹ. Thân thương khá mảnh, đem lại cảm giác cân đối khi cầm nắm nhưng vật liệu chế tạo ra nó lại nặng vô cùng, chí ít cũng phải nặng đến vài ngàn cân, bởi vậy nên hai tên võ giả kia vừa bị thân thương quét trúng thì lập tức bị đánh bay về sau đến cả trăm mét.

Các người không tới gần được hắn đâu!

Mạc Kiến Quân cười lớn, còn chưa kịp đắc ý thì một mũi tên đi sát qua sống mũi của hắn, cắt rơi một sợi tóc mái của hắn rồi đâm vào hông của một tên võ giả khiến tên kia nằm gục xuống rên rỉ. Mạc Kiến Quân sợ hết hồn, hắn quay qua nhìn Long Đại hải với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương mà hỏi:

Lão Long, ngươi điên rồi sao, lỡ như bắn trúng ta thì phải làm sao?

Long Đại Hải không quan tâm hắn, vừa giương cung vừa đáp:

Ngươi nói nhiều quá rồi.

Ngươi …

Mạc Kiến Quân á khẩu, hắn quay qua nhìn đám võ giả phía trước với ánh mắt bất thiện, không thể ra tay với đồng đội thì hắn chỉ đành trút hết bực dọc lên người của địch thủ. Những võ giả phía đối diện thấy sự đáng sợ của hai người bọn họ thì càng cẩn trọng hơn trước, lập tức ồ ạt lao lên vây công cả hai.

Tới đi!

Song câu thương trong tay Mạc Kiến Quân xoay mạnh như một cái cánh quạt vậy, dễ dàng ngăn cản hết những đòn công kích nhắm vào Long Đại Hải. Hắn phi thân vào giữa đội hình của địch thủ, một người một thương tả xung hữu đột, một mình chống lại sự vây công của mười mấy vị thiên tài nhưng không lộ ra một chút vẻ chật vật nào.

Vút vút vút!

Ba mũi tên nhanh như cắt găm vào người của ba tên võ giả phía đối diện, mỗi một mũi tên đều tinh chuẩn găm thẳng vào xương chậu của mục tiêu khiến bọn hắn mất đi khả năng di chuyển, đương nhiên cũng không thể tiếp tục chiến đấu. Biết được sự lợi hại của Long Đại Hải nên võ giả bên kia quyết định phải diệt trừ hắn trước, khoảng mười tên lưu lại vây công Mạc Kiến Quân còn những kẻ còn lại thì chuyển mục tiêu lên người hắn. Điều khiến cho đám người kia cảm thấy kỳ lạ là mấy người Nhân Trung Long chỉ đứng ở một bên quan chiến, thậm chí còn không có ý định giúp đỡ. Bọn hắn nghĩ rằng mấy người kia chỉ đang nhất thời khinh địch nên càng muốn đánh nhanh thắng nhanh phòng trường hợp đối phương đổi ý. Mười mấy võ giả đồng loạt lao lên tấn công Long Đại Hải, chỉ trong nháy mà lại có thêm một tên nữa bị bắn hạ ngay tại chỗ. Tiễn thuật của Long Đại Hải phải nói là cực kỳ xuất quỷ nhập thần, phải biết rằng với tốc độ di chuyển và né tránh của võ giả khí tuyền cảnh thì rất khó có thể bắt được quỹ tích của bọn họ, ấy vậy mà hắn cứ giương cung lên là có một tên ngã xuống, ngay cả nhắm bắn cũng không cần.

Ngươi tới số rồi!

Võ giả kia đã là người cuối cùng bị bắn hạ rồi, bởi vì ngay sau khi hắn bị trúng tên thì những người khác đã tiếp cận được Long Đại Hải, vả lại còn vây quanh hắn trong bán kính hai mươi mét không chừa cho hắn một lối thoát nào cả. Có điều bọn hắn chưa kịp làm gì thì đối phương đã tung ra một quả bom khói khiến cho một khu vực rộng lớn quanh bọn hắn bị bao phủ trong sương khói mù mịt. Điều đáng sợ là cho dù bọn hắn đã dùng thần thức để tìm kiếm người kia nhưng lại chẳng có kết quả, khẳng định là loại khói kia có khả năng ngăn cản thần thức dò xét.

Vút vút vút!

Đám võ giả kia còn đang hoang mang thì bên tai lại truyền tới những tiếng xé gió rất nhỏ, sau đó khắp người của bọn hắn chợt cảm thấy đau nhói.

Chuyện gì vậy?

Bọn hắn hoảng loạn muốn chạy trốn ra khỏi đám khói kỳ lạ đang vây quanh mình thì đột nhiên một cơn gió lớn lại thổi tới cuốn bay hết sương khói kia. Bọn hắn vội vàng tìm kiếm xung quanh nhưng thân ảnh của Long Đại hải đã chẳng thấy đâu, chỗ hắn đứng lúc trước lại có một nam tử trẻ tuổi tay cầm trọng kiếm thay vào, người này chính là Nhân Trung Long.

Hoả Lãng …

Trọng kiếm kéo lê trên mặt đất, sau đó vẽ thành một đường cong rộng đến ba trăm sáu mươi độ.

Thôn Thiên!

Một cơn sóng lửa được phóng ra từ đầu mũi kiếm đánh lên người bọn hắn, lúc bọn hắn định tránh né thì lại nhận thấy những huyệt vị quan trọng trên người mình chẳng biết từ lúc nào lại xuất hiện rất nhiều ngân trâm, sự có mặt của chúng khiến bọn hắn không tài nào di động được thân mình. Cứ như vậy sóng lửa kinh khủng kia quét trúng toàn bộ địch nhân, đánh bay tất cả võ giả đang vây quanh Nhân Trung Long. Cũng may mà lực đạo của một đòn này được hắn tiết chế đi nhiều, bằng không thì đám người kia đã thành thi thể hai khúc hết cả rồi. Những tên võ giả đang vây công Mạc Kiến Quân thấy vậy thì trợn tròn mắt, hóa ra không phải là mấy người Nhân Trung Long không muốn giúp mà là đang diễn trò lừa cho bọn hắn mất cảnh giác, chờ thời cơ thích hợp sẽ ra đòn chí mạng diệt gọn cả đám. Kỳ thực ra còn một lý do nữa chính là tuyệt chiêu Hỏa Lãng Thôn Thiên của Nhân Trung Long cần một chút thời gian vận sức, nếu phải tranh đấu cùng người khác thì rất khó thi triển được và độ chính xác sẽ không cao. Trong một khoảnh khắc mà đám võ giả kia phân tâm thì Mạc Kiến Quân đã vòng ra sau lưng bọn hắn, trường thương huy vũ đánh ra những đạo công kích hóa thành những con cá kiếm cực kỳ to lớn, mũi kiếm của chúng đâm thẳng về những võ giả kia:

Kiếm Ngư Quy Hải!

Đám võ giả phía đối diện thấy uy lực của một chiêu này thì há hốc mồm, thế nhưng bọn hắn đã chuẩn bị tinh thần từ trước, đồng loạt tung ra thủ đoạn phòng ngự mạnh nhất của mình nên vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ được, chỉ bị đánh lùi lại mà thôi. Đáng tiếc thay, đây chính là thứ mà Mạc Kiến Quân muốn. Hướng lùi lại của bọn hắn lại chính là vị trí của Nhân Trung Long, kẻ đã tụ lực sẵn chờ bọn hắn tới.

Hỏa Lãng Thôn Thiên!

Lại một chiêu Hỏa Lãng Thôn Thiên nữa được đánh ra, sóng lửa kinh khủng gào thét lao tới như muốn nuốt trọn bọn hắn vào trong vậy. Đúng lúc tình cảnh đang ngàn cân treo sợi tóc, nguy hiểm cực độ thì cứu tinh của bọn hắn bỗng xuất hiện. Chỉ nghe thấy một tiếng nổ ầm vang, một đạo ánh sáng bảy màu đánh lên hỏa lãng khiến nó tiêu tán đi. Động tĩnh này thu hút ánh nhìn của mọi người, khiến cho bọn họ không tự chủ được mà cùng nhau nhìn về một hướng. Phía đó có hai nam một nữ đang kết ấn, chính là Cung Thiến Thiến và hai tên hộ vệ của mình. Trên đầu của bọn họ lúc này có một đồ án với vô số hoa văn phức tạp đang vận chuyển. Nhân Trung Long vừa nhìn thấy đồ án kia thì liền nhận ra đó là một trận pháp, hắn thốt lên kinh ngạc:

Tỏa cung trận của Cung gia! Mọi người cẩn thận, đây là trận pháp vương cấp, ta không biết tại sao nữ nhân kia có thể thi triển được nó nhưng uy lực của nó rất đáng sợ đấy.

Không cần hắn nói thì năm người khác cũng biết rõ điều đó. Một chiêu Hỏa Lãng Thôn Thiên vừa rồi tuy chưa vận dụng toàn bộ sức mạnh của Nhân Trung Long nhưng cũng có thể nghiền ép cao thủ khí tuyền hậu kỳ rồi, vậy mà dễ dàng bị một đạo quang đoàn đánh tan như vậy nên có thể thấy được trận pháp kia có uy năng rất kinh khủng.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.