Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chim sẻ rình phía sau

Tiểu thuyết gốc · 2073 chữ

Nhân Trung Long hừ lạnh đáp, không chịu thua đối phương về mặt khí thế. Một tên võ giả đứng sau Kiều Cung Tuấn nghe thế thì vừa tức giận lại vừa tức cười nói:

-A ha ha, ngươi đã trúng thất tán độc của Kiều gia chúng ta rồi, còn dám mạnh miệng như vậy, để xem lát nữa thiếu gia nhà ta sẽ xé nát cái miệng đó ra như thế nào.

Nhân Trung Long nhìn vết thương trên tay mình, khắp nơi đều là những vết màu đen, điều này cho thấy quả thực trên mũi tên kia có độc, hơn nữa loại độc kia lan vào kinh mạch của hắn rất nhanh.

-Ngu xuẩn!

Hắn hừ lạnh đáp, sau đó lấy một viên đan dược ra bỏ vào trong miệng. Võ giả trong đội ngũ của Kiều Cung Tuấn không nói cái gì, chỉ cười lạnh nhìn hắn. Bọn hắn hiểu rất rõ uy lực của thất tán độc kia, chỉ cần là võ giả dưới khí hải cảnh mà bị độc đi vào kinh mạch thì không chết cũng phải tàn phế. Nhân Trung Long nuốt đan dược vào thì lập tức vận khí luyện hóa dược lực. Thần kỳ là đan dược kia vừa tan vào đan điền của hắn thì cũng là lúc những đường vân màu đen trên cánh tay của hắn nhạt dần, sau đó là biến mất hoàn toàn.

-Chút độc dược cỏn con này cũng dám đem ra khoe khoang, Kiều gia các ngươi tốt nhất nên tự đập bảng hiệu của mình đi.

Võ giả trong đội ngũ của Kiều Cung Tuấn đều trợn mắt há hốc mồm, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

-Công tử, có phải là người đã dùng nhầm loại độc rồi không?

Một võ giả của Kiều gia quay qua nhìn Kiều Cung Tuấn với vẻ mặt đầy nghi hoặc, lời này khiến hắn ta tức đến nổ phổi, trực tiếp đánh bay đối phương đi.

-Ngươi nghĩ bản công tử là ai? Ta mà cũng dùng nhầm độc dược được sao?

Hắn quay sang nhìn Nhân Trung Long với vẻ e ngại vô cùng, phải biết thất tán độc kia là tuyệt học của Kiều gia, dưới khí hải cảnh thì không ai dính phải mà không chết, vậy mà hôm nay hắn lại gặp một người trẻ tuổi có thể dễ dàng phá giải được độc này, thật không khó để hình dung trong đầu hắn bây giờ đang sợ hãi như thế nào. Trong lòng thì kinh hãi nhưng bên ngoài thì lại tĩnh lặng như mặt nước, vẻ mặt của hắn vẫn cực kỳ trầm ổn, không có vẻ gì là thất thố cả. Lâm nguy không loạn, gặp nạn không sờn, đây là một phẩm chất cần có ở một thiên kiêu thế nhưng những kẻ được gọi là thiên kiêu lại chẳng có mấy người chân chính có được phẩm chất như vậy.

-Ngươi rất có tài đấy, nếu như đi theo bản công tử thì tiền đồ sẽ rộng mở, tương lai sau này chính là một màu tươi sáng, ngươi thấy sao?

Hắn vươn cành ô liu về phía Nhân Trung Long, không phải vì ái tài mà vì muốn biết được đối phương làm cách nào mà phá giải được thất tán độc, từ đó có thể báo cáo cho gia tộc tìm cách cải tiến loại độc này để lập đại công, nhất tiễn song điêu. Có thể nói đây là một nước cờ vô cùng cao minh, có điều đó là trong suy nghĩ của hắn mà thôi, còn chưa xem lại xem hắn đang nói chuyện với ai.

-Phi, ngươi là cái thá gì? Hôm nay lão tử chắc chắn sẽ cho ngươi có đến mà không có về.

Nhân Trung Long nhổ một bãi nước bọt khinh bỉ, sau đó cầm trọng kiếm đánh về phía Cung Thiến Thiến. Nữ nhân kia thấy hắn hùng hổ vậy thì vội vàng kích hoạt trận pháp phát động công kích về phía hắn, cũng may là vừa rồi có Kiều Cung Tuấn giúp đỡ nên nàng ta đã kịp bổ sung linh thạch cho trận pháp.

-Oành!

Trận pháp đánh ra một chùm sáng thì lập tức bị trọng kiếm của Nhân Trung Long chém nát, có điều quang đoàn vừa mới bị đánh tan thì một mũi tên hiểm độc lại tới ngay sau đó. Mũi tên kia rất quỷ dị, nó núp dưới bóng của quan đoàn kia nên Nhân Trung Long không thể nào phát hiện ra được.

-Phập!

Cánh tay trái của Nhân Trung Long bị mũi tên đâm xuyên, hắn căn răng nhịn đau đớn rút mũi tên đó ra rồi nhét mấy viên liệu thương đan vào miệng nhai như nhai củ cải. Chỗ vết thương ở tay trái của hắn cũng xuất hiện một vài đường vân màu đen nhưng sau đó lại tự động tiêu tán đi mất, có vẻ như là giải độc đan mà trước đó hắn dùng vẫn còn tác dụng. Kiều Cung Tuấn thấy vậy thì sởn tóc gáy, mũi tên vừa rồi được hắn tẩm một loại độc dược cao cấp khác với thất tán độc, vậy mà vẫn bị đối phương dễ dàng hóa giải. Kiều Cung Tuấn lúc này đã không còn giữ được bình tĩnh nữa mà thay vào đó sắc mặt của hắn trở nên vặn vẹo dị thường. Hắn phải có được công thức của giải độc đan kia, hắn phải biết được có bao nhiêu người biết được đan phương của đan dược kia, hắn phải giết toàn bộ những kẻ liên quan đến đan dược đó bằng không thì Kiều gia của hắn coi như xong rồi. Gia tộc của hắn nổi danh nhờ độc dược, một loạt thủ đoạn thâm hiểm cực đoan, tuy có không ít bằng hữu nhưng địch nhân thì lại càng nhiều, nếu như loại giải độc đan kia đến tay địch nhân của Kiều gia thì bọn hắn chắc chắn sẽ bị diệt môn.

-Mau lên, kẻ nào bắt được hắn sẽ được lợi ích gấp mười.

Hắn điên cuồng ra lệnh cho đám võ giả ra sau lưng tới bắt Nhân Trung Long. Những võ giả trong đội ngũ của hắn nghe được lợi ích gấp mười thì tên nào tên nấy đều như phát điên, lao về phía Nhân Trung Long với ánh mắt rực lửa. Nhân Trung Long cực kỳ tức giận vì bị bắn lén hai lần, hắn cố gắng dùng hai cánh tay đau nhức nhấc trọng kiếm lên rồi thi triển Hỏa Lãng Thôn Thiên.

-Ầm!

Sóng lửa khủng bố kia dễ dàng cuốn bay tất cả võ giả phía trước sang một bên, có điều lần này hắn không còn nương tay nữa, những tên võ giả kia lao tới toàn bộ bị đánh trọng thương nằm hôn mê trên đất, ba tên võ giả đi đầu thậm chí còn bỏ mạng tại chỗ.

-Cái gì?

Võ giả quan chiến trên khán đài thấy có người bị đánh chết thì ồ lên kinh hãi. Tuy rằng thiên tài chiến có quy định không màng sinh tử nhưng những người tham gia đa phần đều là thiên tài nổi bật nhất của các thế lực, vì vậy nên võ giả tham gia đại chiến đều được trưởng bối trong nhà căn dặn phải hạn chế việc sát sinh ở mức tối đa. Đây cũng chính là lý do mà mỗi khi có người chết thì thân phận của kẻ ra tay đều sẽ bị điều tra rõ ràng, nói không chừng ngay sau khi kết thúc thiên tài chiến liền có những thế lực tử chiến với nhau. Thế lực của ba võ giả bị giết chết kia thấy thiên tài nhà mình bị giết thì điên cuồng cho người thu thập thông tin về Nhân Trung Long, có điều sau khi biết được hắn là đệ tử tinh anh của Thiên Nam học viện thì cũng chỉ đành ngậm đắng nuốt cay mà bỏ qua chuyện này.

-Ngươi … ngươi …

Bên trong khu vực thi đấu, lúc này Kiều Cung Tuấn chỉ ngón tay đang run rẩy của mình về phía Nhân Trung Long. Hắn không thể ngờ được tại sao đối phương lại mạnh mẽ như vậy, chỉ một chiêu liền đánh gục hết thủ hạ của hắn.

-Ngươi tới số rồi!

Nhân Trung Long định lao lên tấn công Kiều Cung Tuấn thì một cánh tay đột nhiên kéo hắn lại. Hắn kinh ngạc nhìn Long Đại Hải ở đằng sau, đối phương lại lắc lắc đầu nói:

-Cẩn thận một chút đi, bọ ngựa bắt ve còn có chim sẻ rình phía sau đó.

Nói rồi hắn đè nén thanh âm rồi cao giọng quát:

-Các vị bằng hữu nếu đã đến rồi thì xin mời lộ diện đi, giấu đầu lòi đuôi như vậy không phải là một việc hay đâu.

Thanh âm của hắn không những vang vọng bốn phía mà còn mang theo uy lực kinh khủng, trực tiếp quật ngã mấy chục cây đại thụ khiến chúng đổ ầm ầm, từ những nơi đó có vô số đạo thân ảnh lao ra ngoài, sau một hồi hỗn loạn thì bọn hắn cũng đứng tụm lại với đồng bọn của mình tạo thành hơn hai mươi đội ngũ võ giả, nhân số cộng lại cũng phải hơn hai trăm.

-Bằng hữu đâu cần nóng nảy như vậy, chúng ta chỉ đi ngang qua mà thôi, các ngươi cứ làm việc mình phải làm đi.

Một tên võ giả của một đội ngũ lên tiếng giải thích, ngay sau đó là tiếng tán đồng của những đội ngũ khác. Đám người Nhân Trung Long thấy bọn hắn thì kinh ngạc vô cùng. Trong lúc tranh đấu với người khác thì bọn họ đã thả ra thần thức xem xét xung quanh, vậy mà lại không phát hiện ra bất kỳ một người nào, ngay cả Ly Long cũng không phải ngoại lệ. Việc này thì cũng không khó hiểu bởi vì đám người kia ẩn nấp rất xa, lại cố tình thu liễm khí tức nên bọn họ không phát hiện ra thì cũng là điều bình thường, điều khó hiểu ở đây chính là tại sao Long Đại Hải lại phát hiện ra có kẻ đang rình mò, chẳng lẽ thần thức của hắn còn cường đại hơn thần thức của cường giả khí hải cảnh là Ly Long sao? Long Đại Hải không quan tâm tới việc đám người Nhân Trung Long ngạc nhiên ra sao, hắn lạnh lùng đáp lại lời của mấy tên võ giả kia.

-Bớt nói nhảm lại, các ngươi nhìn trộm người khác tranh đấu mà còn dám nói là đi ngang qua sao? Mau chóng rời đi, chuyện ở đây không liên quan gì đến các ngươi.

Có một tên thủ lĩnh lên tiếng đáp lại nói:

-Không thể được, Cung tiểu thư và Kiều huynh là bằng hữu của chúng ta.

Lời của hắn nói nhận được sự hưởng ứng của mấy vị thủ lĩnh khác, Nhân Trung Long thấy vậy liền giải thích cho hắn.

-Long huynh, trong đám đầu lĩnh kia có mấy tên thuộc thế lực minh hữu và thế lực phụ thuộc của hai nhà Cung Kiều, bọn hắn sẽ không rút lui đâu.

Long đại Hải lạnh lùng nói:

-Ta mặc kệ các ngươi là chó của ai, nếu còn không mau cút khỏi đây thì các ngươi không cần phải tham gia vòng loại này nữa.

Giọng điệu của hắn cực kỳ kiêu căng khiến những đội ngũ kia cả kinh, không biết hắn lấy đâu ra tự tin như vậy, đồng thời cũng kích phát nộ khí của cả đám. Cung Thiến Thiến nghe hắn nói vậy thì không để ý hình tượng mà cười phá lên, dáng vẻ của nàng ta lúc này quả thực khiến người chán ghét.

-Ngươi nghĩ mình là ai? Muốn chết sao? Khôn hồn thì mau rạch mặt hai nữ nhân kia rồi giao bọn họ cho ta, như vậy thì ta sẽ xem xét bỏ qua cho lời nói phạm thượng của ngươi.

Long Đại Hải gằn giọng đáp:

-Tiện tỳ, ngươi nghĩ mình là ai? Dám ra lệnh cho ta sao?

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.