Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiễn phá trận bàn

Tiểu thuyết gốc · 1990 chữ

Cung Thiến Thiến bị gọi như vậy thì như mèo con bị giẫm phải đuôi, nàng ta tức giận hét lên:

-Ngươi gọi ai là tiện tỳ?

Đồng thời lúc này tỏa cung trận cũng bắn ra một chùm sáng bảy màu đánh về phía Long Đại Hải. Năm người Nhân Trung Long cùng nhìn về phía hắn, bọn họ muốn biết hắn sẽ hóa giải một đòn công kích khủng bố này như thế nào.

-Cái thứ trận pháp rách nát kia bỏ đi được rồi!

Long Đại Hải rút ra một mũi tên màu trắng ngà làm từ xương cốt của yêu thú, trong nháy mắt bắn về phía quang đoàn kia.

-Ầm!

Hai đạo công kích va chạm tạo thành một vụ nổ lớn, ngay sau đó cốt tiễn kia bay ra khỏi vụ nổ mà khí thế vẫn không giảm, nó bắn thẳng về phía đầu lâu của Cung Thiến Thiến. Tròng mắt của nàng ta mở lớn, cái đầu nghiêng qua bên phải theo bản năng may mắn tránh thoát được một đòn chí tử.

-Ài, đáng tiếc!

Đám người Nhân Trung Long đang thầm tiếc nuối trong lòng thì đột nhiên một tiếng nổ lớn lại vang lên.

-Ầm!

Tỏa cung trận rung lắc một hồi rồi đột nhiên nổ tung, thân là người chủ trì trận pháp nên Cung Thiến Thiến và hai tên hộ vệ đều bị trận pháp phản phệ dẫn tới trọng thương. Ba người đồng loạt phun ra máu tươi, bên trong còn xen lẫn mảnh vụn của nội tạng, xem chừng cả ba đều đã chịu nội thương nghiêm trọng rồi. Long Đại Hải hóa thành một đạo ánh sáng màu lam lao thẳng về phía ba người bọn họ, những tên thủ hạ khác của Cung Thiến Thiến ở gần đó thấy tình hình không ổn thì vội vàng lao tới ứng cứu.

-Ngăn hắn lại!

Hơn mười võ giả cùng nhau dùng bảo khí đánh về phía Long Đại Hải không cho hắn tiến lên. Có điều hắn chẳng thèm liếc những người kia lấy một cái, chỉ gầm một tiếng:

-Cút!

Đám võ giả kia như trúng phải trọng kích, toàn bộ bị đánh bay ngược ra phía sau, tên nào tên nấy mặt mũi đều tái mét, phun máu như mưa, đồng loạt bất tỉnh nhân sự. Võ giả thuộc những đội ngũ khác thấy vậy thì trợn mắt há hốc mồm, bây giờ có muốn ứng cứu thì cũng đã muộn rồi. Long Đại Hải đá vào mỗi tên hộ vệ một cước khiến cho bọn hắn nằm liệt trên đất rồi lại quay ra nắm cổ áo của Cung Thiến Thiến xách nàng ta lên như xách một con chó chết.

-Tiện tỳ, ngươi hung hăng nữa cho ta xem.

Cung Thiến Thiến bị người bắt lấy nhưng vẫn mạnh miệng đáp trả:

-Ngươi mau thả ta ra, có biết ta là ai không hả? Ta là người của Cung …

-Ba!

Một tiếng bạt tai vang giòn vọng ra tứ phía khiến võ giả chứng kiến như hóa đá, Long Đại Hải tặng cho Cung Thiến Thiến một cái tát mạnh tới mức đầu óc của nàng ta cũng trở nên choáng váng, răng rơi mấy cái liền.

-Cung cái con mẹ nhà ngươi, dám lớn tiếng trước mặt lão tử, ngươi chán sống hay sao?

Cung Thiến Thiến dường như không tin nổi vào những chuyện đang diễn ra, hai mắt nàng trừng lớn hết mức có thể, bàn tay run run sờ lên gò má còn đang bỏng rát.

-Ngươi … ngươi dám đánh ta? Cung gia nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu!

-Ba!

Lại một cái tát nữa giáng vào bên mặt còn lại của nàng, lần này thì lực đạo mạnh hơn trước mấy phần, đánh bay nửa hàm răng của nàng ta. Khuôn mặt của Cung Thiến Thiến mới chịu hai cái tát đã sưng húp lên chẳng khác gì đầu heo, còn chưa kịp phải ứng thì Long Đại Hải lại tát liên tiếp mấy cái nữa.

-Ba ba ba!

Mỗi một tiếng bạt tai vang lên thì trái tim của những võ giả quan chiến lại giật thót một lần. Nam tử kia quả thực quá đáng sợ, nói đánh là đánh, căn bản không quan tâm đến cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc, cũng chẳng màng đến việc đối phương có thế lực gì chống lưng.

-Cung gia của ngươi lợi hại lắm sao? Có thể quát tháo phong vân khắp Vân Phong đế quốc hay sao? Gia chủ của các ngươi là thiên vương lão tử chắc? Ngươi có tin là sau thiên tài chiến thì Cung gia của các ngươi sẽ bị diệt môn hay không? Tiện tỳ vô tri, thế lực mạt hạng đến mức nào mới có thể đào tạo ra cái thứ hậu bối vô năng như thế này chứ?

Mỗi một câu hỏi của hắn lại đi kèm với một cái tát, mãi cho đến khi Cung Thiến Thiến không dám mở miệng nữa mới ngừng lại. Hắn đưa tay lên xé mạnh một cái khiến y phục của nàng ta rách toạc để lộ cái cổ trắng ngần cùng xương quai xanh tinh xảo, chỉ thiếu một chút nữa thôi là bộ ngực cao vút kia cũng lộ ra trước mặt người khác rồi. Hắn không có hứng thú gì với thân thể của nàng ta, chỉ cầm cố chân khí và trói chặt chân tay của nàng rồi ném nàng lên một thân cây đại thụ cho mọi người cùng nhìn. Cung Thiến Thiến lúc này mím chặt môi, những giọt nước mắt tủi nhục không kìm nén được mà rơi lã chã, đây là sỉ nhục lớn nhất mà nàng phải chịu từ khi sinh ra tới bây giờ. Bộ dạng của nàng cực kỳ đáng thương thế nhưng trong mắt của đám người Nhân Trung Long thì nàng ta chẳng đáng thương một chút nào. Phía trên khán đài, lúc này toàn bộ sự chú ý của võ giả tới quan chiến đã đặt lên người Long Đại Hải, những tiếng xì xầm bàn tán vang lên không ngớt.

-Tên tiểu tử này bá đạo thật, không những dễ dàng đánh tan tỏa cung trận của Cung gia mà còn hành hạ Cung Thiến Thiến như vậy.

-Theo ta thấy thì hắn chán sống rồi, dám đắc tội với Cung gia như vậy, bọn họ khẳng định sẽ đuổi giết hắn tới chết mới thôi.

Lần này võ giả của Cung gia được một vị trưởng lão quản lý, hắn ta thấy minh châu của gia tộc bị người ta chà đạp nhục nhã thì nộ hỏa công tâm, lập tức cho người đi điều tra lai lịch của người kia.

-Ngươi thử nói xem lần này Cung gia sẽ làm thế nào để trừng trị tiểu tử kia?

Một đại nhân vật ngồi ở hàng ghế đầu quay qua hỏi người ngồi bên cạnh mình.

-Hắc, ngươi không thấy tên kia nói sẽ cho Cung gia diệt môn sao? Biết đâu hắn sẽ làm thật đó.

-Hừ, lời của một tên tiểu bối ngông cuồng mà ngươi cũng dám tin sao?

-Ngươi cũng đánh giá quá thấp tên tiểu tử kia rồi. Nghĩ mà xem, tuổi còn trẻ, tu vi khẳng định chưa tới khí hải cảnh nhưng lại có thực lực như vậy, thế lực bình thường có thể đào tạo ra thiên tài như vậy sao?

-Nói cũng có lý, không chừng Cung gia sẽ bị người ta diệt môn thật đó.

-Ha ha ha!

Chỗ ngồi của bọn họ khá gần với gia chủ của Cung gia nhưng cả hai chẳng nể nang chút nào, thản nhiên bàn luận như chốn không người. Kỳ thực bọn họ là đầu lĩnh của thế lực đối lập với Cung gia, vì vậy nên khi có cơ hội đả kích Cung gia thì bọn hắn sẽ không bỏ qua. Gia chủ Cung gia nghe thấy hai người kia đàm tiếu thì giận lắm nhưng không thể làm gì được. Bên trong khu vực thi đấu, Lạc Vân thấy một màn vừa rồi thì kinh thán nói:

-Tiễn nghệ của Long Đại Hải này quả thực là xuất thần nhập hóa!

Ly Long không đồng ý mà nói:

-Không phải hắn bắn trượt đối thủ sao? Nếu không phải là trận pháp của đối phương tự dưng nổ tung thì làm sao hắn có thể dễ dàng bắt được nữ nhân kia như vậy.

Lạc Vân lại lắc đầu mà nói:

-Cũng không phải, trận pháp đang vận chuyển ổn định sao có thể tự nhiên nổ tung chứ!

-Vân muội nói vậy là có ý gì?

Ly Long kinh ngạc quay sang nàng ta hỏi.

-Huynh nhìn phía kia đi!

Hắn nhìn theo hướng nàng ta chỉ thì nhìn thấy một đồ vật có hình thù kỳ lạ bị một mũi tên xuyên qua. Mũi tên kia màu như bạch cốt, hình thái gai góc đáng sợ, chẳng phải là cốt tiễn mà trước đó Long Đại Hải bắn ra hay sao? Nhìn kỹ lại mới thấy thứ đồ vật bị cốt tiễn xuyên qua rất quen mắt, giống như một miếng kim loại lớn hình lục giác, bên trên có khắc đủ loại ký hiệu và văn tự kỳ quái. Hắn đã từng thấy Lạc Vân sử dụng thứ này rất nhiều lần rồi, chính là trận bàn dùng để làm mắt trận.

-Không sai!

Lạc Vân lên tiếng xác nhận:

-Thứ kia chính là trận bàn của tỏa cung trận.

Ly Long hít vào một hơi khí lạnh, mấy người Nhân Trung Long cũng chấn động không thôi. Thông thường khi thôi động trận pháp thì trận bàn và trận cơ đều được che giấu rất kỹ, lại được năng lượng phòng hộ gia trì và vị trí của chúng cũng thay đổi liên tục, vì thế nên nếu không phải là cao thủ trận đạo thì chỉ có thể dùng man lực để phá giải trận pháp mà thôi. Long Đại Hải kia dùng một mũi tên bắn nát công kích của Cung Thiến Thiến, mũi tên sau đó còn nhắm thẳng vào đầu của đối phương, khi nàng ta may mắn tránh né được thì mũi tên lại bắn thủng trận bàn của trận pháp khiến cho cả trận pháp bạo tạc. Nếu như một tiễn kia là ăn may thì không nói làm gì, nhưng nếu như đó là chủ ý của hắn thì tên này không những có tiễn thuật đăng phong tạo cực mà còn cực kỳ am hiểu trận pháp, có khả năng nắm bắt thời cơ chuẩn xác đến dọa người và nhãn lực khủng bố. Tất nhiên đám người Nhân Trung Long không dám tin vào khả năng phía sau, ngay cả những cường giả quan chiến bên ngoài cũng nghĩ như vậy.

-Ngươi … ngươi điên rồi … điên thật rồi! Dám ra tay với Thiến Thiến muội muội như vậy, ngươi sẽ không được yên ổn đâu?

Kiều Cung Tuấn thấy Cung Thiến Thiến thê thảm như vậy thì cả người run rẩy. Hắn quay đầu muốn chạy trốn nhưng Long Đại Hải đã như một tia chớp lao tới cản đường hắn.

-Tránh ra!

Kiều Cung Tuấn hoảng sợ ném ra thất tán độc dưới dạng bột ngăn cản đối phương, thế nhưng Long Đại Hải chỉ phất tay một cái liền tạo ra một cơn gió cuốn độc tán bay ngược trở lại.

-Chuyện quái gì vậy?

Kiều Cung Tuấn kinh hãi, không kịp phản ứng nên đã hít phải một chút khí độc của chính mình. Gương mặt của gầy gò của hắn cấp tốc trở nên càng xanh xao vàng vọt, chính là biểu hiện của việc trúng độc giai đoạn đầu.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.