Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đổ tội không thành

Tiểu thuyết gốc · 2020 chữ

- Giả … phiếu trống trên tay hắn nhất định là giả!

Tiết Hựu đột nhiên hét lớn.

-Hắn định đổ tội cho giám quan nên mới làm giả phiếu thăm! Phải bắt hắn lại rồi tra khảo kỹ càng mới được.

Long Đại Hải nhìn hắn như nhìn một tên thiểu năng, ánh mắt chứa đầy sự khinh bỉ.

-Ngươi là tên đần sao? Phiếu thăm của mỗi lượt đấu đều được thiết kế khác nhau, hơn nữa còn do chính tay Tử Phong tông các ngươi làm ra, ta làm sao mà làm giả được? Chẳng lẽ ta làm giả trong lúc đang bị ngươi đánh đến suýt chết hay sao?

Tiết Hựu bị gọi là tên đần thì giận sôi máu, có điều càng bị đối phương chất vấn thì hắn càng không nói nên lời. Thế nhưng bây giờ hắn đâu còn đường để đi nữa, chỉ có thể vin vào cái lý do vớ vẩn đó mà thôi.

-Ngươi chắc chắn đã làm giả phiếu thăm, chắc chắc ngươi đã cấu kết với kẻ khác để lấy được nguyên mẫu của thăm lần này!

Võ giả trên khán đài đều lắc đầu ngao ngán trước hành động cố đấm ăn xôi này của Tiết Hựu, cũng âm thầm cảm khái một tên thiên tài bị ép tới đường cùng thì có thể trở nên đần độn tới mức nào. Phiếu thăm là do ban tổ chức cung cấp, mà ban tổ chức lần này lại chính là người của Tiết Cương, hắn đổ tội cho Long Đại Hải cấu kết với người khác để đánh cắp nguyên mẫu thì có khác gì đang lấy đá đập chân mình chứ? Chưa nói tới việc hành vi của hắn có hợp lý hay không, chỉ riêng những lời vừa rồi đã tố cáo trong Tử Phong có gian tế rồi. Tiết Như Ngọc đang ở ngoài khái đài thấy hắn nói vậy thì sầm mặt lại, nàng ta lao tới chỗ của hắn nhanh như một cơn gió rồi tặng cho hắn một cái tát.

-Ba!

Tiết Hựu bị tát một cái thì đầu óc quay cuồng, răng rơi đầy đất, điên cuồng phun máu tươi.

-Xuẩn tài! Ngươi còn dám nói một câu nữa thì bản thống lĩnh liền cắt lưỡi của ngươi cho chó ăn.

Nàng ta tức giận mắng một câu, Tiết Cương ở ngay gần đó nhưng lại chẳng dám lên tiếng. Ngay cả lão ta cũng không đỡ nổi sự ngu xuẩn của tôn nhi nhà mình. Tiết Hựu bình thường vẫn là người ăn nói có ý tứ, hành động rất lý trí đấy, thế như trước mặt tên kia thì lập tức trở thành một kẻ thô thiển, ăn nói lỗ mãng, ngay cả lão ta cũng như vậy mà không rõ nguyên nhân. Tiết Như Ngọc lại một lần nữa cho người bắt tên giám quan mới thay lại rồi tống vào ngục. Tên này đúng là thảm, mới lên làm giám quan chưa được mười phút đồng hồ đã bị đưa đi, hơn nữa còn là vì tội danh làm giả phiếu thăm của thí sinh. Sau sự kiện lần này thì uy vọng của Tiết Cương trong Tử Phong tông khẳng định sẽ bị đả kích nặng nề, tất cả đều là nhờ một nam tử trẻ tuổi ban tặng đấy.

-Tiết Hầu, ngươi lên làm giám quan thay thế đi.

Tiết Như Ngọc ra lệnh cho một tên võ giả mặc kim giáp lên thay mà chẳng thèm hỏi ý kiến của ai. Đám thủ hạ của Tiết Cương đã làm hỏng chuyện hai lần rồi, trừ khi Tử Phong tông không cần mặt mũi nữa, bằng không thì bọn họ tuyệt đối sẽ không để cho người của lão ta tiếp tục tổ chức thiên tài chiến nữa đâu. Sự việc náo loạn này khiến cho võ giả đang xếp hàng trên võ đài xôn xao, ai nấy đều bàn tán rất sôi nổi. Nhân Trung Long thấy Tiết Hựu thảm như vậy thì cũng cảm thấy có chút hả hê, có điều ánh mắt của hắn từ đầu tới cuối vẫn ghim chặt lấy một người. Người kia là một nữ tử có dáng người yểu điệu, lại mặc trường bào có thêu hoa văn đặc trưng của Tử Phong tông. Nàng ta đeo một tấm mạng che mặt nhưng đi tới đâu cũng tỏa ra khí chất lãnh diễm, võ giả xếp hàng cạnh nàng đều đứng cách nàng ít nhất hai mét, không ai dám lại gần bắt chuyện. Nàng ta chính là thiên kiêu của Nhiếp gia - Nhiếp Thanh Ly. Mặc dù không để lộ khuôn mặt của bản thân nhưng có thể thấy rõ lúc này nàng ta đang nhíu chặt hai hàng lông mày. Tiết Hựu là hôn thê của nàng ta, cũng là chỗ dựa của nàng ta ở Tử Phong tông này, mặc dù hai người còn chưa thành thân nhưng có thể nói nàng ta đã là người của hắn. Thấy hôn phu của mình bị người khác quay mòng mòng trên khán đài thì nàng ta sao có thể vui được chứ? Có điều nàng ta cảm thấy rất khó hiểu, không rõ tại sao hôm nay Tiết Hựu và cả gia gia của hắn lại có hành động như vậy. Người ngoài nhìn vào thì sẽ thấy Tiết Hựu là một thiên tài trẻ tuổi giống như bao người khác, bảy phần nhiệt huyết, ba phần trầm ổn, thế nhưng chỉ có những người gần gũi với hắn như nàng ta thì mới biết được hắn là một kẻ có tâm cơ cực kỳ thâm sâu, là một kẻ có dã tâm rất lớn. Bề ngoài thì hắn làm việc tương đối tùy ý nhưng thực ra hắn lại là kẻ có nhiều toan tính, thậm chí ngay cả việc Tử Phong tông nhận nàng làm đệ tử cũng là chủ ý của hắn. Thiên phú của nàng ta cực kỳ tốt, tuổi của nàng chưa tới năm mươi mà đã là nhất hải cảnh rồi, tuy rằng bây giờ nàng ta còn thua kém một số thiên tài khác trong tông môn thế nhưng những người kia đều đã tu hành trước nàng cả trăm năm. Có lẽ với tu sĩ phổ thông thì trăm năm này chẳng đáng là gì nhưng với những thiên tài trẻ tuổi như nàng ta thì đây là khoảng thời gian quyết định tương lai sau này. Chính vì vậy nên cao tầng của Tử Phong tông đã ngầm nhận định nàng ta là thiên tài trẻ tuổi đệ nhất đời này, nếu như không phải nàng ta là người ngoài thì thậm chí còn có thể trở thành hoàng đế trong tương lai. Chính vì nhìn ra điểm này từ sớm nên Tiết Hựu mới đưa nàng ta vào Tử Phong tông rồi trở thành hậu thuẫn của nàng, cũng định ra hôn ước với nàng, chờ khi nàng trở thành cường giả số một Tử Phong tông thì hắn cũng sẽ thuận lợi trở thành đế hoàng của đế quốc. Vì mưu đồ bá nghiệp nên hắn đối với nàng rất tốt, huy động hết tài nguyên tu luyện tốt nhất cho nàng, lại chưa từng đề cập tới chuyện nam nữ ân ái với nàng ta. Mà Nhiếp Thanh Ly cũng vì vậy mà dần dần sinh ra tình cảm với hắn chứ không chỉ là cảm giác biết ơn như ban đầu. Vừa rồi Tiết Hựu bị người gài bẫy đến hai lần, nàng ta cũng rất muốn lên giúp đỡ nhưng có cường giả sau lưng ngăn không cho nàng làm như vậy nên nàng ta chỉ đành đứng yên một chỗ quan sát. Hai nắm tay của nàng nắm chặt tới mức run run, Nhân Trung Long nhìn thấy nàng ta đang bức bối như vậy thì không những không đồng cảm mà càng khinh bỉ hơn. Màn hài kịch giữa Long Đại Hải và một đám ngu ngốc cuối cùng cũng qua đi, việc bốc thăm của các võ giả lại tiếp tục như bình thường. Tiết Hựu vì không phạm phải tội gì nghiêm trọng nên vẫn được tiếp tục thi đấu, cũng may vì tội danh làm giả phiếu thăm đã có tên chấp sự kia một mình gánh chịu rồi. Hắn ta bốc được một lá thăm bình thường rồi lui xuống, sau đó thì những người khác cũng lần lượt đi lên.

Nhân Trung Long bốc được phiếu thứ nhất, hắn liếc nhìn lá phiếu số hai của Nhiếp Thanh Ly với vẻ đầy tiếc nuối. Chỉ thiếu một chút nữa thôi là hắn có thể gặp được nàng ta trên võ đài rồi. Đối thủ của hắn trong vòng đầu tiên là một võ giả thuộc Cự Kình tông, một trong những tông môn nhất lưu hàng đầu của đế quốc. Võ giả kia gọi là Nghiêm Giải, là võ giả kiệt xuất nhất đời này của Cự Kình tông, tuổi chưa tới hai trăm mà cũng đã đạt tới khí hải cảnh rồi. Tử Phong tông đã từng nhiều lần vươn cành ô liu ra với hắn, muốn thu hắn làm đệ tử nhưng đều bị từ chối. Tông môn thống trị đế quốc lại nhiều lần mời chào một võ giả, như vậy có thể thấy được tiềm năng của hắn ta lớn như thế nào. Hai người bọn họ đánh trận đầu tiên, vừa mới lên võ đài còn chưa kịp chuẩn bị gì thì giám quan đã hô lớn:

-Bắt đầu!

Có vẻ như giám quan này muốn để bọn họ nhanh chóng thi đấu để làm khán giả quên đi màn hài kịch trước đó, có điều cả hai bọn họ đều không vội. Đã vào được tới vòng đấu này thì cả hai đều là thiên tài kiệt xuất, trước khi giao đấu vẫn nên chào hỏi nhau một chút. Nghiêm Giải chắp tay nói trước:

-Cự Kình tông, Nghiêm Giải.

Nhân Trung Long cũng định chắp tay đáp lễ nhưng lại bị đối phương cắt đứt.

-Huynh đài không cần giới thiệu, ta biết ngươi là ai. Thực ra ta được Tiết Hựu ủy thác tới đối phó ngươi.

-Vậy sao ngươi còn không mau bắt đầu, đứng đó khua môi múa mép cái gì?

Nhân Trung Long nghe thấy Tiết Hựu là đã thấy không vui rồi, hắn lập tức trở mặt lên tiếng chỉ trích người kia. Nghiêm Giải lại không có phật ý với thái độ của hắn, chỉ lạnh nhạt đáp:

-Ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải là chó săn của hắn. Có điều tông môn của ta chịu sự ước thúc của gia gia hắn, vì thế nên ta không thể không tuân theo mệnh lệnh này. Ta không dám chắc bản thân mình có thể thắng được ngươi, chỉ là nếu như thực lực của ta mạnh hơn ngươi thì mong rằng ngươi sẽ nhận thua. Tiết Hựu bắt ta phải ra tay đánh ngươi đến tàn phế, mà bản thân ta không muốn như vậy, thế nên nếu như ta thắng thì xin huynh đài hãy phối hợp một chút.

Thái độ của hắn có thể nói là cương quyết mà không ác liệt, tự tin mà không kiêu căng, chỉ vài lời nói mà đã khiến cho Nhân Trung Long bỏ đi hiềm khích với hắn. Nam tử này quả nhiên là giống như trong lời đồn, là một người chính trực, không vì lợi ích cá nhân mà hãm hại người không có thù oán với mình. Tính cách này cũng giải thích được lý do vì sao hắn nhiều lần từ chối lời mời của Tử Phong tông, chắc hẳn là vì hắn muốn báo đáp lại cho tông môn đã nuôi dưỡng hắn. Nhân Trung Long chắp tay với Nghiêm Giải đáp:

-Được, nếu vậy thì chúng ta hãy đấu một trận sảng khoái, điểm đến là dừng.

Nghiêm Giải mỉm cười nói:

-Rất hợp ý ta.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.