Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đánh bại Nghiêm Giải

Tiểu thuyết gốc · 1905 chữ

Nói rồi hắn lấy ra một thanh trường kiếm đâm về phía Nhân Trung Long. Mặc dù không có thù oán gì với đối phương nhưng đây là thiên tài chiến, có ai lại không muốn giành chiến thắng để đi tiếp vào vòng trong, mang vinh quang về cho thế lực của mình chứ? Nghiêm Giải vừa ra tay là lập tức bung hết thực lực, mũi kiếm bén nhọn của hắn hóa thành mười mấy đạo kiếm khí đâm về phía Nhân Trung Long. Bảo kiếm trong tay hắn tỏa ra khí thế bá đạo, là một thanh bảo khí vương cấp hạ phẩm, phối hợp với tu vi nhất hải cảnh của hắn thì đúng là một cặp trời sinh. Kiếm khí sắc bén như những con độc xà đâm về phía mình nhưng Nhân Trung Long không kinh hoảng, hắn rút trọng kiếm của mình ra chém mạnh một nhát về phía trước. Kiếm khí phát ra từ trọng kiếm của hắn không có sắc bén như của Nghiêm Giải mà là loại mạnh mẽ thô cuồng, kiếm khí đi tới đâu là phá hủy hết thảy mọi thứ ở đó.

-Ầm!

Kiếm khí của hai bên va chạm, Nghiêm Giải bị ép phải lui lại mấy bước, tay phải cầm trường kiếm cũng hơi run run. Sau khi cảm nhận được sự mạnh mẽ trong một kiếm của Nhân Trung Long thì hắn thầm cảm thấy kinh ngạc. Hắn luôn cảm thấy nam tử trước mặt không đơn giản nhưng nói gì thì đối phương cũng chỉ là khí tuyền đỉnh phong, khoảng cách với cường giả khí hải cảnh như hắn là quá lớn, vì thế nên hắn vẫn luôn nghĩ bản thân sẽ dễ dàng chiến thắng đối phương. Hắn muốn dùng một chiêu kiếm để cho đối phương biết sự chênh lệch giữa đôi bên thế nhưng kẻ rơi vào hạ phong lại là chính bản thân hắn.

-Mạnh quá!

Nghiêm Giải thầm hô lên trong lòng. Tay phải của hắn siết chặt trường kiếm của mình, chuẩn bị lao tới phía trước tiếp tục công kích Nhân Trung Long thì đối phương đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, trọng kiếm quét ngang chém thẳng vào eo của hắn. Hai con ngươi của Nghiêm Giải co lại, không ngờ rằng đối phương cầm trọng kiếm mà lại có thân thủ nhanh tới như vậy.

-Keng!

Trường kiếm của hắn vội vàng đưa xuống đỡ một đòn trực diện của Nhân Trung Long, kết quả là thân thể của hắn bị đánh bay sang bên phải. Nhân Trung Long được thế không tha người, thân ảnh của hắn vẫn theo sát Nghiêm Giải, trọng kiếm vung lên cao bổ thẳng xuống thiên linh cái của đối phương.

-Keng!

Nghiêm Giải lại kịp thời đỡ được một kiếm này, có điều trọng kiếm trong tay Nhân Trung Long hắn lại liên tục biến hóa, chém không ngừng về phía hắn.

-Keng keng keng!

Hắn liên tục đón đỡ thành công những chiêu kiếm hung mãnh của đối phương, có điều sau mỗi một lần va chạm thì cảm giác chết lặng trên cổ tay của hắn lại gia tăng lên, nếu như không có đối sách kịp thời thì không biết hắn còn có thể trụ thêm bao lâu nữa. Nghiêm Giải âm thầm kêu khổ trong lòng. Trước đây mỗi khi chiến đấu với võ giả khí tuyền cảnh thì hắn đều dễ dàng áp chế đối thủ, chưa tới mấy chiêu là có thể giành chiến thắng, vậy mà bây giờ hắn lại đang bị một võ giả khí tuyền cảnh đánh cho không ngóc đầu dậy được.

-Ngươi lơ đãng quá rồi!

Đột nhiên một tiếng quát cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. Chỉ thấy Nhân Trung Long đã áp sát hắn từ lúc nào không hay, trọng kiếm to bản trên tay đối phương xoay ngang rồi đập vào người hắn.

-Ầm!

Nghiêm Giải sơ ý bị đánh bay đi, có cảm giác như khí huyết muốn sôi trào ra khỏi lồng ngực của hắn nhưng lại bị hắn cưỡng ép nén lại vào trong. Một chiêu kia đã khiến hắn bị nội thương nhưng đồng thời cũng tạo khoảng cách giữa hắn và đối thủ. Là một thiên tài thân kinh bách chiến nên khả năng nắm bắt cục diện của hắn đương nhiên rất nhạy bén. Lợi dụng khoảnh khắc đối phương không còn bám dính lấy mình, Nghiêm Giải cố gắng ổn định thân hình, chân khí trong người cấp tốc vận chuyển, trong tích tắc chém ra ba kiếm. Mỗi một kiếm kia lại là một loại kiếm kỹ cường đại, có thể nói đây là công kích mạnh nhất mà hắn có thể bạo phát ra trong lúc này, thậm chí nội thương trong người hắn cũng vì vậy mà trở nên tệ hơn khiến máu tươi chảy ra từ khóe miệng hắn.

-Phá cho ta!

Nhân Trung Long không có dùng võ kỹ để ứng đối mà lại cầm trọng kiếm lên trực tiếp va chạm với kiếm chiêu của Nghiêm Giải. Có thể những người đang quan chiến sẽ thấy hắn là kẻ điên, thế nhưng hắn có tự tin chẳng cần tới võ kỹ cao thâm gì thì hắn cũng có thể đánh tan kiếm kỹ trước mắt kia.

-Ầm ầm ầm!

Trọng kiếm đen tuyền lần lượt va chạm với ba đạo kiếm khí tạo thành những tiếng nổ vang, khí lãng quét ngang ra bốn phía khiến cát bụi trong không khí bị cuốn bay tứ tung. Chỉ riêng dư lực của vụ va chạm vừa rồi đã có thể đánh tan xác một võ giả khí tuyền cảnh thông thường rồi, nếu không phải xung quanh võ đài có trận pháp gia trì của Tử Phong tông thì sẽ chẳng có mấy người dám ngồi ở hàng ghế đầu mà quan chiến đâu. Nhân Trung Long thành công đỡ được ba đạo công kích khủng bố của Nghiêm Giải nhưng bản thân hắn cũng bị thương, khóe miệng hắn chảy xuống một tia máu tươi.

-Ngay lúc này!

Nghiêm Giải thấy tình hình có lợi cho bản thân thì lao thẳng tới Nhân Trung Long, trường kiếm đâm về vị trí ngực trái của đối phương. Thế nhưng thân ảnh của Nhân Trung Long đột nhiên di chuyển, cũng cấp tốc lao về hướng hắn.

-Chưa xong đâu!

Tiếng quát của đối phương khiến hắn bị giật mình, sau khi mũi của hai thanh kiếm va chạm thì thân thể hắn khựng lại một chút, ngay sau đó là sự chấm hết cho lượt đấu của hắn. Nhân Trung Long lách người sang bên trái, tay phải hóa thành chưởng đánh lên vai trái của hắn khiến hắn văng ra khỏi võ đài.

-Ầm!

Thân thể của Nghiêm Giải rơi xuống mặt đất, hắn lại ngay lập tức đứng dậy. Một chưởng kia của Nhân Trung Long chỉ có tác dụng đánh bay hắn xuống đất chứ hầu như chẳng có chút tính sát thương nào.

-Đa tạ huynh đài đã nương tay!

Hắn chắp tay về phía Nhân Trung Long nói lời cảm tạ, đối phương cũng khách khí mà đáp lại:

-Huynh đài khiêm tốn rồi!

Lúc này khán đài lặng ngắt như tờ, không một ai lên tiếng. Đột nhiên có một võ giả hô lớn:

-Nhân Trung Long!

Tiếng hô của người kia như kích động đám võ giả trên khán đài, ngay sau đó là những tiếng hô vang tên của Nhân Trung Long nối đuôi nhau không dứt. Ở một góc nào đó trên hàng ghế đầu, gia chủ của một gia tộc nhất lưu cảm thán nói:

-Đúng thật là anh hùng xuất thiếu niên! Nhân Trung Long này quả không hổ là đệ tử hạch tâm của Thiên Nam học viện, nói không chừng hắn còn là thiên tài ngũ tinh.

Một tên đệ tử tinh anh trong gia tộc ngồi bên cạnh hắn khó hiểu hỏi:

-Gia chủ, cái gì là thiên tài ngũ tinh vậy?

Vị gia chủ kia nhìn tên đệ tử kia đáp:

-Thứ được người đời gọi là thiên tài kỳ thực được chia làm hai loại, đó là thiên tài tu luyện và thiên tài chiến đấu. Thiên tài tu luyện thì giống như ngươi vẫn nghĩ, là những người tuổi trẻ nhưng có tu vi cao thâm, tu vi càng cao thì thiên phú càng cường đại. Loại thứ hai thì rất ít người biết tới, chính là thiên tài chiến đấu, chính là khả năng khiêu chiến vượt cấp, vượt một cấp thì gọi là thiên tài nhất tinh, vượt hai cấp thì là thiên tài nhị tinh, cứ như vậy mà tính lên.

Tên đệ tử kia lại không hiểu hỏi:

-Vậy gia chủ người nói Nhân Trung Long kia là thiên tài ngũ tinh là có ý gì? Không phải thiên tài mấy tinh chỉ tính trong việc khiêu chiến võ giả cùng cảnh giới thôi sao?

-Đúng vậy! Có điều trải qua bao nhiêu đời võ giả nghiên cứu thì có thể cho ra một kết luận là nếu như võ giả khí tuyền cảnh đỉnh phong có thể đánh bại võ giả nhất hải cảnh thì có thể tính là thiên tài tứ tinh. Có điều hai người vừa rồi giao thủ quá nhanh, cũng có thể tên tiểu tử Nhân Trung Long kia gặp may nên mới có thể đánh bại được Nghiêm Giải.

Tên đệ tử kia nghe gia chủ nói như vậy thì ồ lên một tiếng, cảm thấy dường như rất có lý. Tiết Như Ngọc đang đứng ở một góc của khán đài nghe thấy lời này thì liền khịt mũi coi thường. Tên gia chủ kia cũng chỉ là khí hải sơ kỳ mà thôi, đúng là loại không có mắt nhìn. Cái gì mà may mắn thắng được chứ? Nhân Trung Long vừa mới ra tay là lập tức áp chế Nghiêm Giải gắt gao, ngay cả cơ hội phản công cũng chẳng có. Theo nàng ta thấy thì Nhân Trung Long này chí ít cũng phải là thiên tài lục tinh, thậm chí còn có thể cao hơn nữa. Một thiên tài như vậy, lại là người bản địa của đế quốc, vậy mà từ trước tới giờ đều chẳng có danh tiếng tiếng gì. Cầm một xấp tài liệu mà một tên thủ hạ vừa mới dâng lên, ánh mắt của nàng ta lướt qua từng dòng tư liệu thì không khỏi sáng lên, lát sau lại cau chặt hai hàng lông mày.

-Phan Tiêu!

Một tên thủ hạ đi tới phía sau nàng đáp:

-Có thuộc hạ!

-Ngươi mau đưa đống tài liệu này cho thánh thượng xem rồi mời người tới đây, cứ nói rằng bản thống lĩnh muốn người tới xem người này một chút.

Võ giả mặc kim giáp kia chắp tay cúi đầu đáp:

-Thuộc hạ đã hiểu.

Nói rồi thân thể hắn bay vút đi về phía xa. Tiết Như Ngọc nhìn về phía Nhân Trung Long lẩm bẩm nói một mình:

-Nếu như ngươi có thể đầu nhập vào Tử Phong tông ta thì tốt quá rồi, nói không chừng Vân Phong đế quốc sẽ vì thế mà chào đón một thời đại hưng thịnh mới.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.