Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tô Bình - Tiết Thường Xuân

Tiểu thuyết gốc · 2025 chữ

Sau màn chiến đấu đặc sắc đầu tiên thì những trận đấu sau đó tự nhiên lại trở nên mờ nhạt đi rất nhiều. Những trận đấu phía sau đa phần đều rất dễ đoán dựa trên cơ sở tu vi cao thấp. Phải biết rằng thiên tài của đế quốc hầu như đều là thiên tài tu luyện, cứ nhìn vào quy định dưới ba trăm tuổi phải đạt tới khí động cảnh là có thể thấy được. Thiên tài chiến đấu như Nhân Trung Long là loại rất hiếm gặp, cho dù có thì cũng chỉ là thiên tài nhất tinh, cao lắm là nhị tinh mà thôi. Để trở thành thiên tài chiến đấu thì cả nhục thể lẫn chân khí của võ giả đều phải được rèn luyện tới mức tối đa, như vậy thì mới có thể vượt quá giới hạn của võ giả cùng cảnh giới, sánh ngang với võ giả cảnh giới cao hơn. Chưa kể tới sự đau đớn và khổ cực trong quá trình đó, chỉ xét tới việc làm như vậy sẽ làm trễ nải việc thăng tiến tu vi đã đủ khiến cho chín thành chín võ giả từ bỏ con đường này rồi. Một người vừa là thiên tài tu luyện lại là thiên tài chiến đấu kiệt xuất như Nhân Trung Long, chỉ cần là thế lực có mắt nhìn đều sẽ thèm đến nhỏ dãi. Việc một võ giả khí tuyền cảnh có thể đánh bại võ giả khí hải cảnh như Nhân Trung Long quả thực là trăm năm có một, vì vậy nên trận đấu của hắn để lại ấn tượng mạnh mẽ tới mức lấn át hết những trận đấu khác.

Phải đợi mãi tới trận đấu áp chót thì nhiệt huyết của những võ giả quan chiến mới lại một lần nữa sục sôi. Trận đánh này có sự tham gia của thiên tài được xưng là đệ nhị trong giới trẻ của Tử Phong tông, tên gọi là Tiết Thường Xuân. Tên này là một kẻ âm hiểm, ra tay lại tàn độc, mỗi lần lên võ đài đều nhẫn tâm hành hạ đối thủ của mình, tuy rằng không tới mức tàn phế nhưng cũng chẳng kém là bao. Nếu như chỉ vì hắn lên đài thì khán giả sẽ không háo hức mong chờ, thứ khiến mọi người hưng phấn chính là đối thủ lần này của hắn cũng không phải hạng xoàng. Đối thủ của hắn trong trận này là Tô Bình - đồng môn của Nhân Trung Long, đồng thời cũng là đệ tử hạch tâm của Thiên Nam học viện. Trong số những đệ tử tham chiến lần này của học viện thì cũng chỉ có ba người là đệ tử hạch tâm, trong đó Nhân Trung Huyên đã tự bỏ quyền thi đấu, chỉ còn lại Nhân Trung Long và hắn mà thôi. Tô Bình này cũng không phải dạng vừa, mới hơn hai trăm tuổi mà đã là tam hải cảnh rồi, là người thường xuyên phát sinh mâu thuẫn với Nhân Trung Long trong học viện, chỉ là khi tới thiên tài chiến này thì hắn vẫn mong đối phương sẽ chiến thắng. Lấy tu vi tam hải cảnh của Tô Bình thì những trận chiến trước đều chỉ là khúc nhạc dạo, mãi tới trận này thì hắn mới gặp được một đối thủ xứng tầm. Sau khi chào hỏi mấy câu thì trận đấu giữa hai người cũng bắt đầu. Tiết Thường Xuân đã phải bỏ đi vẻ khinh thị thường thấy của mình, thay vào đó là vẻ ngưng trọng hiếm có. Đối thủ của hắn là cao đồ của Thiên Nam học viện nên hắn cũng không dám coi thường.

Tiết Thường Xuân lấy ra một cây thiết tiên được làm từ mười mấy khúc côn, bên trên còn mọc ra một đống răng cưa. Roi sắt này có thiết kế cực kỳ tinh vi, chỉ cần võ giả truyền chân khí vào để thôi động nó thì từng khúc côn trên đó sẽ không ngừng xoay tròn, răng cưa bên trên chúng sẽ từ từ mà xoắn nát địch nhân. Không thể phủ nhận rằng roi là một loại binh khí linh hoạt và lợi hại, thế nhưng một đại nam nhân mà lấy roi làm vũ khí thì quả thực có chút mất mặt, chính vì thế nên tới vòng này thì Tiết Thường Xuân mới lấy thiết tiên này ra.

-Tiếp chiêu!

Nương theo tiếng quát của hắn thì roi sắt cũng bay tới quất lên mặt của Tô Bình. Tô Bình không kinh không hoảng dùng trường thương trên tay mình đón đỡ.

-Keng!

Mũi thương sắc nhọn mang theo chân khí cuồng bạo, vừa mới va chạm thì lập tức đánh bay roi sắt sang một bên. Hắn nhân cơ hội này lao về phía của Tiết Thường Xuân như một mũi tên rời khỏi cung, mũi thương sáng loáng ánh lên quang mang lạnh lẽo đâm thẳng vào cái cổ của đối phương.

-Vút!

Có điều hắn làm sao dễ dàng đắc thủ như vậy được? Chỉ thấy thân thể của Tiết Thường Xuân giống như tiêu tan trong không khí, nhẹ nhàng tránh đi công kích của hắn.

-Vân Phong Bộ Pháp!

Võ giả trên khán đài không khỏi ồ lên, đây là bộ pháp đặc trưng của Tử Phong tông, được xưng là đệ nhất bộ pháp của đế quốc, quả nhiên tinh diệu phi thường. Một cao thủ trên khán đài nhìn chằm chằm vào bộ pháp của Tiết Thường Xuân, lát sau lại cảm khái nói:

-Vân Phong Bộ Pháp của tên này đã đạt tới mức lô hỏa thuần thanh, có thể nói là tới vô ảnh đi vô tung, ở trong cùng cảnh giới có ai có thể bắt được hắn đây?

Bộ pháp của Tiết Thường Xuân đúng là rất kinh diễm nhưng Tô Bình cũng không phải đèn đã cạn dầu, hắn tỏa thần thức ra dò xét một lát thì cũng định vị được đối phương, trường thương lại đâm về phía bên phải. Thân ảnh của Tiết Thường Xuân đang phiêu diêu bất định thì lại bị khí thế của một thương này ép cho phải hiện ra. Trên mặt của hắn lộ rõ vẻ bối rối, sau khi ổn định thân mình thì lại một lần nữa thi triển Vân Phong Bộ Pháp để tránh một thương kia.

-Vút!

Một thương này lại đâm trượt mục tiêu, có điều Tô Bình rõ ràng cảm nhận được công kích của bản thân đã tới rất gần đối thủ rồi, nếu lại có thêm một cơ hội nữa thì khẳng định hắn sẽ đâm trúng đích. Thần thức của hắn lại tỏa ra bốn phía tìm kiếm Tiết Thường Xuân. Không thể không nói Vân Phong Bộ Pháp này rất cao thâm, có thể làm nhiễu loạn thần thức, vì thế hắn cần phải tốn một ít thời gian mới tìm được vị trí của Tiết Thường Xuân. Ngay khi thần thức của hắn vừa khóa được vị trí của đối phương thì roi sắt của người kia lại quất về phía hắn:

-Keng!

Tô Bình theo phản xạ quét ngang trường thương đánh bay roi sắt của đối thủ, thế nhưng công kích từ roi sắt lại tiếp tục ập tới.

-Keng keng keng!

Cứ đỡ được một kích thì một kích khác lại đánh tới khiến cho hắn phải không ngừng đón đỡ một cách bị động. Không thể không nói kỹ nghệ sử dụng thiết tiên của Tiết Thường Xuân cũng cực kỳ cao minh, một khi để hắn bắt được tiết tấu thì công kích của hắn liền ập tới như sóng biển, liên miên bất tận mãi không dứt. Nếu cứ kéo dài như thế thì sớm muộn gì Tô Bình cũng bị đối phương đánh cho tiêu hao tới chết. Tô Bình nhún chân nhảy lên cao cách mặt đất mấy chục mét, chân khí trong người phóng ra ngoài khiến thân thể hắn lại bay lên trời thêm một khoảng nữa. Lợi thế của cao thủ khí hải cảnh là có thể ngự không phi hành, chỉ một động tác vừa rồi đã dễ dàng tránh thoát khỏi tầm công kích của đối phương. Có điều Tiết Thường Xuân đâu dễ dàng tha cho hắn như vậy. Chỉ thấy người kia vung vẩy tay cầm của roi sắt trong tay khiến nó xoay tròn, không khí xung quanh bị khuấy động dần dần tạo thành một vòng xoáy nhắm thẳng về phía hắn.

-Tiên Phát Phong Quyển!

Tiết Thường Xuân quát lớn, vòng gió xoáy cũng theo đó mà cuốn tới chỗ của Tô Bình. Tốc độ của lốc xoáy quá nhanh, Tô Bình lại đang ở trên không, thân thể kém linh hoạt nên chỉ có thể chọn cách đối đầu trực diện. Võ giả quan chiến nhìn thấy vậy thì lắc đầu tiếc hận, ai nấy đều cho rằng nước đi này của hắn chính là đang mua dây buộc mình. Có điều bọn họ đã lầm, thực ra tất cả đều đã nằm trong sự tính toán của Tô Bình rồi. Chỉ thấy thân thể hắn bay đến một độ cao nhất định thì dừng lại rồi bắt đầu rơi xuống, mũi thương của hắn cũng hướng thẳng về phía của Tiết Thường Xuân mà đâm mạnh xuống.

-Thiên Không Kích!

Thân thể hắn mượn trọng lực lao xuống dưới, lại có thêm chân khí gia trì nên tốc độ cực kỳ khủng khiếp, một thương này cũng vì vậy mà có uy thế không gì là không phá được. Thương của hắn xé tan gió xoáy rồi đâm thẳng về phía Tiết Thường Xuân, trong nháy mắt khi hai người chuẩn bị va chạm thì đối phương lấy ra một bảo khí giống như một tấm vảy của yêu thú để đón đỡ. Lân phiến kia phát ra ánh sáng chói mắt, đó cũng là thứ cuối cùng mà mọi người thấy được trước khi hai người va chạm với nhau.

-Ầm!

Thương của Tô Bình chạm tới mặt đất thì khiến cho sàn đấu bị đánh lõm xuống một mảnh, đất đá văng tứ tung, bụi mù bao phủ tứ phía. Mặc dù trận pháp phòng hộ của sàn đấu đã vận chuyển ở mức tối đa nhưng cũng không chịu nổi một kích này, thật không dám nghĩ Tiết Thường Xuân là người gánh chịu trực tiếp thì sẽ thành dạng gì nữa. Khói bụi tan đi, cảnh tượng trên võ đài cũng dần dần hiển lộ ra, chỉ thấy Tiết Thường Xuân vẫn đứng đó, cả người hoàn hảo không có lấy một vết xước. Trái ngược với hắn thì Tô Bình lại có vẻ tương đối chật vật, một kích kia đã nằm ngoài khả năng khống chế của hắn nên tự thân hắn cũng bị phản phệ một chút, lục phủ ngũ tạng bị chấn động nhẹ. Ánh mắt hắn nhìn Tiết Thường Xuân như dại ra, dường như không thể tin nổi đối phương làm thế nào mà có thể đỡ được một kích kia. Trong giây phút thương của hắn đâm trúng Tiết Thường Xuân thì đối phương đột nhiên lấy ra một bảo khí phòng ngự, vậy mà có thể nhẹ nhõm đỡ được công kích của hắn khiến cho thương của hắn đi chệch hướng. Phải biết rằng một kích kia của Tô Bình còn mượn lực gia tốc từ trọng lực của thân thể hắn nên uy lực mạnh mẽ khác thường, chiêu này của hắn được các lão sư của học viện đánh giá là có uy lực ngang với một kích của võ giả tứ hải cảnh, theo lý mà nói thì Tiết Thường Xuân không thể nào nhẹ nhàng đón đỡ được như vậy. Đột nhiên một dòng suy nghĩ chạy qua đầu hắn, Tô Bình chỉ tay vào Tiết Thường Xuyên hô lớn:

-Ngươi gian lận! Pháp bảo phòng ngự của ngươi là hoàng khí!

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.