Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tô Bình bại

Tiểu thuyết gốc · 2076 chữ

Hoàng khí, tên gọi như ý nghĩa, là bảo khí phòng ngự hoàng cấp, cũng chỉ có cường giả hóa cương cảnh mới có thể sử dụng được. Tuy nhiên nếu như bảo khí đã được cường giả hóa cương cảnh cấp năng lượng thì có thể đưa cho võ giả cấp thấp sử dụng, ít ra cũng có thể dùng được một hai lần. Lời này của Tô Bình được nhiều cường giả tán đồng, những người có nhãn lực tốt đều nhìn ra được một kích kia của hắn mạnh mẽ nhường nào, cỡ như Tiết Thường Xuân thì chắc chắn đỡ không nổi. Thế nhưng khổ một nỗi là không có chứng cứ xác đáng để định tội Tiết Thường Xuân nên cũng có chẳng ai dám lên tiếng ủng hộ Tô Bình cả, ngay cả người của Thiên Nam học viện cũng không dám nói gì.

-Ngươi nói nhảm thứ gì vậy? Thực lực không bằng người liền muốn vu khống sao?

Tiết Thường Xuân lạnh lẽo đáp trả. Không chờ đối phương nói thêm gì, hắn lập tức vung thiết tiên lên đánh về phía Tô Bình.

-Keng keng keng!

Tô Bình lại muốn nói thêm mấy lời nhưng mắt thấy công kích tới trước mặt thì không thể không đón đỡ. Sau khi thi triển một chiêu Thiên Không Kích kia thì chân khí trong người hắn hao tổn cực độ, thực lực và tốc độ đều giảm sút thấy rõ, kết quả là hắn liên tục trúng chiêu, khắp người dần dần xuất hiện những vết thương chi chít.

-Hừ, Tử Phong tông này vậy mà lại có hậu bối ti tiện như vậy, dám giở trò trong thiên tài chiến, xem ra Quỳ Phong hoàng đối với việc quản giáo đệ tử trong tông môn cũng chẳng coi trọng chút nào.

Một vị lão sư của Thiên Nam học viện tức giận nói. Lấy tu vi của lão ta cũng không nhìn ra được chút manh mối nào trong tiểu xảo của Tiết Thường Xuân, vì thế nên cũng chỉ đành nhắm mắt làm ngơ. Những lão sư khác của học viện cũng chung một loại tâm tình bất bình như lão ta, ai nấy đều âm thầm khinh bỉ nhân phẩm của kẻ được xưng là đệ nhị thiên tài của Tử Phong tông kia.

-Ầm!

Sau khi trúng mấy mươi roi của Tiết Thường Xuân thì Tô Bình cuối cùng cũng bị đánh ngã ra đất, hắn còn chưa kịp nhận thua thì đột nhiên một bàn chân lại giẫm lên mặt hắn tạo thành một tiếng rầm. Ngay sau đó bàn chân kia liên tục chà đạp khuôn mặt của hắn, nương theo đó là những tiếng mắng chửi không ngớt.

-Ta cho ngươi nói nhảm này! Ngươi nói ai gian lận? Khốn kiếp, thực lực không có mà giám vu oan bản thiếu. Có tin hay không hôm nay ta sẽ đánh ngươi đến mức cha mẹ ngươi cũng không nhận ra?

Tiết Thường Xuân lại đánh ra một loạt công kích lên thân thể tàn tạ của Tô Bình khiến cho thương thế của hắn đã nặng lại càng thêm phần trầm trọng. Thấy Tô Bình bị hành hạ thảm như thế thì số đông võ giả trên khán đài đều quay mặt đi không nỡ nhìn, có bao giờ mà thiên tài trẻ tuổi lại bị đối xử tàn nhẫn như vậy chứ?

-Dừng tay!

Một vị lão sư của Thiên Nam học viện tức tối quát lớn, đồng thời lao lên định ngăn cả Tiết Thường Xuân lại thì một bóng đột nhiên người lao ra chặn đường lão nói:

-Vị lão sư này, mặc dù ta tôn kính Thiên Nam học viện của các hạ nhưng các ngươi tới đây cũng chỉ là khách, nếu như phá hỏng quy củ của thiên tài chiến thì Tử Phong tông chúng ta sẽ không bỏ qua đâu.

Người này là một lão già tiên phong đạo cốt, rất nhiều người vừa mới nhìn liền nhận ra lão ta là người cùng chung một chi với Tiết Thường Xuân. Lời nói của lão tương đối nhã nhặn, giữ chừng mực và lễ nghi của một đại tông môn nhưng ý tứ đe dọa trong đó lại rất rõ ràng. Vị lão sư kia không phục mà lớn tiếng chất vấn:

-Ngươi còn không mau ngăn tên kia lại, nếu như hắn đánh Tô Bình tàn phế thì Tử Phong tông các ngươi có gánh nổi trách nhiệm hay không?

Lão già kia chỉ mỉm cười đáp:

-Xin các hạ yên tâm, đệ tử của Tử Phong tông ta làm việc có chừng mực, tuyệt đối sẽ không đánh vị tiểu huynh đệ kia tàn phế đầu. Có điều người kia sỉ nhục hắn trước nên hắn tức giận cũng là việc bình thường. Nếu hắn không hành hạ đối phương một chút thì sao có thể lấy lại thể diện của mình chứ?

-Vậy thì ta thay đệ tử nhà mình nhận thua được chưa? Ngươi mau bảo tên tiểu tử kia dừng tay lại.

Lão già kia lại lắc đầu nói:

-Như vậy không được, phải chính miệng người thi đấu nói nhận thua thì mới tính, người ngoài dù nói gì cũng không được, đây là quy định truyền lại từ bao đời nay rồi, mong các hạ thông cảm.

-Ngươi …

Vị lão sư kia tức giận nhưng chẳng nói nên lời, Tô Bình bị đánh tới tấp như vậy, đối phương nào có cho hắn cơ hội mở miệng nhận thua chứ? Lão ta hừ lạnh một tiếng, lại đành quay trở lại chỗ ngồi của mình. Quả đúng như lời của lão già kia, Tiết Thường Xuân sau khi đánh hả giận thì lập tức dừng tay, lúc này thì Tô Bình mới có cơ hội nhận thua. Người của Thiên Nam học viện vội vàng lên võ đài đỡ hắn xuống, cũng cho hắn uống đan dược trị thương tốt nhất. Sau khi kiểm tra thương thế của hắn thì mấy vị lão sư vừa mừng vừa giận, mừng vì Tô Bình chỉ bị thương nặng thôi, chưa đến nỗi bị tàn phế, thế nhưng cũng giận vì hắn bị đánh gãy mười mấy đoạn xương cốt, thân thể thì không chỗ nào là không bầm dập, nếu như không xử lý ổn thỏa thì nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến căn cơ tu luyện của hắn.

-Tên tiểu tử này đúng là ra tay tàn độc mà!

Nhiều đệ tử và lão sư của học viện cảm thấy bất mãn thay cho Tô Bình, có điều vẫn là không có cách nào để xả cơn giận, cục tức này bọn hắn nuốt không trôi cũng phải nuốt xuống. Nhân Trung Long đi tới trước mặt Tô Bình, người kia cố gắng mở miệng nói với hắn:

-Ta biết nói thế này rất mất mặt nhưng nếu như ngươi có thể gặp được tên kia thì hãy báo thù thay ta.

Nhân Trung Long gật đầu trịnh trọng đáp:

-Nhất định ta sẽ làm như vậy.

Tới đây thì Tô Bình cũng ngất đi, sau đó được đội hậu cần của Thiên Nam học viện đưa đi chữa thương. Giám quan tuyên bố Tiết Thường Xuân thắng trận, sau đó thì thi đấu lại tiếp tục diễn ra. Bởi vì trận đấu giữa Tiết Thường Xuân và Tô Bình là trận áp chót nên sau bọn hắn cũng chỉ còn một trận nữa, hơn nữa còn là một trận đấu khá dễ đoán, không gây được sự kích thích cho khán giả. Ngay sau khi lượt đầu kết thúc thì lượt đấu thứ hai cũng bắt đầu, quy tắc cũng khá giống với ngày hôm trước, những người có số thứ tự liền nhau sẽ thi đấu với nhau. Nhân Trung Long chợt nhận ra điều gì đó, hắn ta nhìn về Nhiếp Thanh Ly với ánh mắt rực lửa. Trước đó hắn còn phải tiếc hận vì số của hai người ngay sát nhau, hắn số một còn nàng ta số hai, bây giờ thì hắn đã có được cơ hội mà hắn hằng mong ước, cũng còn may là nàng ta đã thuận lợi vượt qua vòng đầu tiên. Các võ giả có thời gian một nén nhang để khôi phục tiêu hao, ngay sau đó thì trận đấu đầu tiên liền diễn ra. Hai người Nhân Trung Long và Nhiếp Thanh Ly cùng lúc lên đài, thời khắc mà nàng ta bỏ mạng che mặt ra thì khán đài bị nàng làm cho náo loạn một hồi lâu, không phải vì cái gì khác, đơn giản chỉ vì dung nhan của nàng ta quá đẹp. Nếu như chỉ xét về nhan sắc thì mỹ mạo của nàng ta có thể sánh ngang với Lạc Vân, so ra thì còn kém Nhân Trung Huyên một chút, có điều nếu như nói về sức hấp dẫn thì hai nàng kia còn kém xa bởi vì nàng ta mới là người còn trụ lại trong thiên tài chiến này. Nếu như nói về thực lực thì chưa chắc nàng ta có thể hơn được hai người Lạc Vân nhưng thứ hạng của nàng ta lại hơn hẳn, mà ở trong thiên tài chiến thì thứ hạng chính là thực lực. Võ giả tuy cũng coi trọng sắc đẹp thế nhưng nếu như không có bản lĩnh thì dù có đẹp đến đâu cũng chỉ là dong chi tục phấn mà thôi, chỉ khi nữ nhân vừa có thực lực lại vừa có dung nhan tuyệt thế thì mới có thể khiến đa số võ giả thèm muốn. Đấy là lý do vì sao việc Nhiếp Thanh Ly vừa để lộ diện mạo của mình lại khiến võ giả quan chiến chấn động như vậy, không ai là không cảm thán trước mỹ mạo của nàng ta. Đám người của Tử Phong tông ai nấy cũng đều vì thế mà kiêu ngạo, có một đệ tử ưu tú như vậy thì sao bọn hắn có thể không tự hào cho được.

-Nữ tử này là ai? Tại sao ta chưa từng nghe nói gì về nàng ta vậy?

Một võ giả trẻ tuổi trên khán đài nghi hoặc hỏi đồng bạn ở bên cạnh. Bằng hữu của hắn mắt vẫn dán chặt lên người của Nhiếp Thanh Ly nhưng miệng thì không ngừng giảng giải:

-Nàng ta tên là Nhiếp Thanh Ly, là người của một gia tộc nhỏ bé ở một góc hoang vu hẻo lánh nào đó, mấy chục năm trước được người của Tử Phong tông phát hiện và thu nạp, chỉ trong mấy chục năm ngắn ngủi mà đã nằm trong hàng ngũ năm thiên tài trẻ tuổi mạnh nhất của tông môn này. Có nhiều cường giả hiểu biết rộng thậm chí còn nhận định rằng nàng ta là người có thiên phú đứng đầu trong hàng ngũ trẻ tuổi của Tử Phong tông.

Võ giả trẻ tuổi kia cả kinh mà nói:

-Ngươi nói có biết mình đang nói gì không đó? Nàng ta có thiên phú còn mạnh hơn cả Tiết Thường Xuân và Tiết Đông Đạo hay sao? Nhìn tu vi của nàng ta thì hình như chỉ là nhất hải cảnh mà thôi, làm sao có thể sánh được với hai người đứng đầu kia chứ?

-Hừ, ngươi thì biết cái gì.

Tên bằng hữu của hắn hừ lạnh đáp.

-Nàng ta năm nay còn chưa tới năm mươi tuổi, tu luyện sau hai người Tiết Đông Đạo và Tiết Thường Xuân không biết bao nhiêu năm, vậy mà cũng đã là nhất hải cảnh rồi. Nếu để nàng ta tu luyện thêm một hai trăm năm nữa thì há chẳng phải sẽ vượt qua hai người kia hay sao?

Võ giả trẻ tuổi kia nghe thế thì cái hiểu cái không, cái đầu gật gù như đang suy nghĩ gì đó. Đâu đâu trên khán đài cũng có thể nghe thấy những cuộc trò chuyện tương tự như vậy, thân phận của Nhiếp Thanh Ly rất nhanh liền được mọi người truyền tai nhau. Để không mất thời gian thì tiếng nói của giám quan vang lên khiến mọi người yên tĩnh lại:

-Xin các vị hãy giữ yên lặng, bây giờ trận đấu sẽ bắt đầu!

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.