Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến Nhiếp Thanh Ly (1)

Tiểu thuyết gốc · 1986 chữ

Hai người trên võ đài đều không vội, Nhân Trung Long lấy quyền chủ động lên tiếng trước mà hỏi Nhiếp Thanh Ly:

-Nhiếp Thanh Ly, ngươi có nhận ra ta không?

Nhiếp Thanh Ly thản nhiên đáp:

-Nhân Trung Long của Nhân Trung gia! Ta xém chút nữa thì không nhận ra ngươi, năm đó ngươi là một phế vật chẳng có người nhìn, bây giờ lại là thiên tài trẻ tuổi được vạn chúng chú mục, có điều như vậy thì sao? Ngươi không định tới níu kéo quan hệ gì với ta đấy chứ? Nếu như sự thực là như vậy thì ta khuyên ngươi nên từ bỏ ý định đó đi, ngươi chỉ đang phí công vô ích mà thôi.

Nàng ta bởi vì chuyện Tiết Hựu bị người ta tính kế mà vẫn còn bực tức, sẵn có Nhân Trung Long ở đây nên nàng ta liền buông lời khinh miệt với hắn để trút giận. Nhân Trung Long nghe được lời của nàng ta thì cười phá lên ha ha, hai hàm răng của hắn nghiến chặt lại với nhau, tiếng cười rít lên trong không khí khiến người nghe lạnh cả sống lưng.

-Hay cho một kẻ từ bỏ tự tôn của bản thân, sẵn sàng liếm gót giày cho kẻ khác để có được lợi ích. Thật không ngờ ngươi lại tự luyến như vậy, làm chó cho kẻ khác mà còn nghĩ rằng người khác muốn móc nối quan hệ với bản thân mình, thật là khiến người ta buồn nôn mà.

Lời nói của Nhân Trung Long cực kỳ cay nghiệt, chẳng nể nang đối phương một chút nào, Nhiếp Thanh Ly nghe thấy thì cau chặt hai hàng lông mày lại.

-Cái gì vì lợi ích mà từ bỏ tự tôn của bản thân? Ngươi nghĩ ta là loại người gì? Lúc đó giữa hai chúng ta cũng chẳng có tình cảm gì, hôn sự cũng là do trưởng bối tự ý sắp đặt, nếu như ta không muốn thì đâu cần phải miễn cưỡng. Chẳng lẽ ta phải vì một tên phế vật không thân quen mà tự hủy đi tiền đồ của mình sao? Việc ta từ hôn ngươi là sai hay sao? Ngươi đúng là nực cười, chẳng khác gì một đứa trẻ muốn có đồ vật của người khác rồi ngồi đó khóc lóc khi không có được nó.

Võ giả trên khán đài lại được một trận xôn xao, vừa rồi bọn rõ ràng đã nghe thấy Nhiếp Thanh Ly nói nàng ta đã từ hôn Nhân Trung Long. Nhân Trung Long siết chặt hai bàn tay lại, những lời của Nhiếp Thanh Ly quả thực rất hợp lý, hắn cũng chẳng có cách nào phản bác cả.

-Ngươi không sai! Có điều vì ngươi mà Nhân Trung gia của ta tan đàn xẻ nghé, gia gia của ta bị người hại chết, tộc nhân thuộc nhất mạch của ta bị người truy sát mấy vạn dặm phải trốn chui trốn lủi. Ngươi không sai, có điều ngươi lấy tư cách gì mà đi tới Nhân Trung gia ta từ hôn? Hôm nay ta sẽ cho người trong thiên hạ thấy, không phải là ngươi từ hôn ta mà là ta không cho ngươi người độc phụ này bước chân vào Nhân Trung Gia ta.

Nhiếp Thanh Ly rất bất ngờ khi nghe Nhân Trung Long nói tới những hệ lụy của việc nàng ta tới Nhân Trung gia từ hôn. Từ khi đi vào Tử Phong tông thì nàng ta vẫn luôn bế quan tu luyện, căn bản không màng tới những việc bên ngoài. Lúc đó nàng ta vẫn còn trẻ, làm sao mà biết được hành vi bồng bột của nàng ta lại gây ra tổn thương lớn như vậy với đối phương chứ? Có điều khi bị Nhân Trung Long gọi là độc phụ thì nàng ta cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa. Nàng chỉ tay vào hắn mà hỏi:

-Ngươi nói ai là độc phụ?

-Hừ, ta nói ngươi chính là độc phụ đấy.

-Ngươi …

Bị người khác gọi như vậy khiến cho nàng ta không bình tĩnh nổi, sắc mặt nàng tái mét, bộ ngực phập phồng liên tục.

-Bớt nói nhảm đi, tiếp chiêu!

Nhân Trung Long lao tới đấm một quyền về phía nàng. Tốc độ của hắn khi cầm một thanh trọng kiếm đã cực kỳ nhanh rồi, càng không cần nói tới khi hắn không cầm binh khí.

-Hừ, ai sợ ai chứ?

Nhiếp Thanh Ly cũng không hề sợ hãi, nàng ta nhanh chóng rút một thanh trường kiếm ra đâm về phía nắm đấm của hắn. Nhân Trung Long thấy nàng ta phản ứng nhanh như vậy thì cũng giật mình, hắn vội vàng chuyển công kích cận chiến thành công kích tầm xa, chân khí hóa thành quyền ấn đánh về phía nàng ta.

-Ầm!

Quyền ấn của hắn bị một kiếm của Nhiếp Thanh Ly chém nổ tan tành, nắm đấm của hắn do không kịp thu lại nên cũng bị nàng ta đâm thủng một lỗ, máu tươi từ đó chảy xuống sàn võ đài tạo thành những tiếng tí tách.

-Chưa xong đâu!

Nhân Trung Long duỗi thẳng tay làm đao, hai tay hắn liên tục chém về phía Nhiếp Thanh Ly, công kích của hắn hóa thành những đạo đao nhận sắc bén xé gió lao tới.

-Ầm ầm!

Nhiếp Thanh Ly cầm lấy bảo kiếm nhẹ nhàng chém nát hết những đao nhận kia, sau đó nàng ta bay lên cao rồi vận sức chém ra một kiếm:

-Xích Giao Kiếm!

Kiếm khí hóa thành hình của một đầu giao long diện mục dữ tợn, nó gào thét một tiếng rồi lao về phía Nhân Trung Long. Toàn thân giao long có màu đỏ thẫm, trên người của nó tỏa ra khí tức nóng rực, mang theo uy thế kinh thiên động địa cắn về phía hắn. Nhân Trung Long không tỏ ra bối rối chút nào, hắn quát lớn một tiếng:

-Lên cho ta!

Tiếng của hắn vừa dứt thì sau lưng hắn có một đầu bạch hổ bay ra đối đầu với xích giao kia.

-Gào!

Bạch hổ và xích giao quấn lấy nhau, điên cuồng mà cắn xé đối phương. Sau một hồi vật lộn thì bạch hổ kia liền cắn đứt cái cổ của xích giao, nó gầm một tiếng rồi lao tới đánh về phía của Nhiếp Thanh Ly. Hai con ngươi của Nhiếp Thanh Ly co lại, nàng ta vội vàng né người sang một bên né tránh được phát cắn của bạch hổ. Bạch hổ không đắc thủ thì ngay lập tức quay đầu lại tiếp tục công kích về phía nàng ta, nó giơ bàn chân với những móng vuốt sắc nhọn lên vồ lấy đầu lâu của nàng. Nhiếp Thanh Ly vội vàng rút ra thêm một thanh bảo đao nữa đón đỡ.

-Ầm!

Thân thể của nàng ta cũng lại sau khi đỡ một chiêu của bạch hổ. Lợi dụng khoảng thời gian này, nàng ta vận chân khí trong người rồi chém ra một loạt công kích. Tay trái là đao, tay phải là kiếm, đao khí và kiếm khí cứ luân phiên bay ra chém thẳng lên người của bạch hổ. Bạch hổ kia không phải là sinh linh chân chính nên cũng chẳng sợ chết, nó vẫn nhắm thẳng về phía nàng ta mà tấn công.

-Ầm ầm ầm!

Nương theo một loạt tiếng nổ ầm vang thì thân thể của bạch hổ cũng bị công kích của Nhiếp Thanh Ly đánh tan. Cảnh tượng này khiến cho võ giả trên đài ồ lên kinh ngạc, có người không nhịn được thốt lên:

-Nhân Trung Long này mạnh quá, chẳng lẽ chân khí của hắn còn lợi hại hơn cả võ giả khí hải cảnh sao?

Một cao thủ ngồi gần đó lắc đầu đáp:

-Việc này chưa chắc đã đúng! Ngươi có để ý thấy không, hắn có thể khiến chân khí hóa hình, đầu bạch hổ kia chính là minh chứng rõ nét.

Võ giả kia lại nghi hoặc hỏi:

-Như vậy thì sao? Không phải võ giả thất tuyền cảnh đỉnh phong là có thể khiến cho chân khí hóa hình được hay sao? Nhiếp Thanh Ly cũng làm được vậy đó thôi.

-Ngươi đúng là biết một mà không biết hai. Nếu như ngươi nhìn kỹ thì sẽ thấy bạch hổ của Nhân Trung Long có vẻ ngưng thực hơn nhiều so với xích giao của nàng ta.

Võ giả hồi tưởng lại thì thấy đúng như lời người này nói. Quả thực xích giao của Nhiếp Thanh Ly ngoại trừ khí thế bức người ra thì nhìn chẳng có chút gì là giống thật cả, nhìn qua thì cứ như là bước ra từ tranh vẽ, còn bạch hổ do Nhân Trung Long hóa ra thì phải nói là vô cùng sinh động, mỗi một cử chỉ cũng linh hoạt như yêu thú bằng xương bằng thịt vậy.

-Hình như đúng là như vậy, có điều như vậy thì chứng tỏ điều gì?

Người kia lại lắc đầu đáp:

-Bởi vậy mới nói con người ta phải đọc sách nhiều hơn, loại cô lậu quả văn như ngươi đúng là mất mặt mà. Võ giả đạt tới lục tuyền cảnh liền có thể đột phá tới khí hải cảnh, vậy tại sao lại có nhiều người phấn đấu tu luyện tới thất tuyền cảnh rồi mới đột phá?

-Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là vì để có thực lực cường đại hơn rồi! Nếu như tới lục tuyền cảnh mà đã đột phá thì làm sao có thể khiến chân khí hóa hình? Chỉ có những kẻ tài trí tầm thường mới làm như vậy, nếu như là ta thì nhất định phải tu tới thất tuyền rồi mới đột phá khí hải đấy.

-Vậy tại sao lại phải dừng ở thất tuyền cảnh? Theo lý thuyết mà nói thì ngươi còn có thể đột phá tới khí tuyền cửu trọng cơ mà.

Lời này như đề tỉnh võ giả kia, hắn ta giật mình nói:

-Ý ngươi là Nhân Trung Long đã là bát tuyền cảnh sao? Thế nhưng sao có thể được?

Ở các đại đế quốc như Vân Phong đế quốc thì có đến năm thành võ giả đột phá khí hải khi mới tu luyện đến lục tuyền cảnh, năm thành còn lại thì đều đột phá khi tới thất tuyền cảnh, còn về phần bát tuyền cảnh thì lại giống như một truyền thuyết vậy, mấy chục năm chưa chắc đã có một người tu luyện được tới cảnh giới này. Sự thật rằng Nhân Trung Long tu luyện đến bát tuyền cảnh đã khiến võ đài oanh động, thân thế của hắn lại được mọi người ráo riết tìm kiếm.

Ở trên võ đài, lúc này Nhiếp Thanh Ly đã không còn dáng vẻ cao ngạo như trước, thay vào đó là vẻ ngưng trọng cùng với kiêng kỵ. Trước đó hắn ta từng đánh bại một võ giả cùng cảnh giới với nàng là Nghiêm Giải, có điều xét về thực lực thì nàng ta chẳng để người kia vào trong mắt. Nàng vẫn luôn cho rằng bản thân mình có thể nhẹ nhàng đánh bại nam tử trước mặt này, có điều nàng đã nhầm to rồi.

-Ngươi không định lấy bảo khí của mình ra sao?

Nhân Trung Long khinh thường đáp:

-Đối với ngươi mà cũng cần dùng tới bảo khí sao?

Nhiếp Thanh Ly tức giận mắng:

-Ngươi khinh người quá đáng!

Nhân Trung Long lại cười lạnh nói:

-Khinh người quá đáng? Khi ngươi tới gia tộc của ta từ hôn thì sao không thấy ngươi nói như vậy?

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.