Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến Nhiếp Thanh Ly (2)

Tiểu thuyết gốc · 2112 chữ

Nhiếp Thanh Ly bị hắn nói như vậy thì cứng họng không phản bác được.

-Bớt nói nhảm đi, mau tiếp chiêu của ta!

Nhân Trung Long lại lao tới đánh một quyền về phía nàng, quyền ấn nhắm thẳng vào đầu lâu của nàng ta.

-Oành!

Nhiếp Thanh Ly nhẹ nhàng đón đỡ được một quyền này, có điều sau đó lại bị một loạt quyền ấn khác vây kín đường lui.

-Oành oành oành!

Lấy thực lực khí hải cảnh của mình thì nàng ta không gặp chút khó khăn nào khi bị tấn công như vậy, đao kiếm trong tay nàng cứ chém ra một nhát thì liền đánh nổ một quyền ấn của Nhân Trung Long. Nàng ta thấy hắn đang khinh thường mình nên rất khó chịu nói:

-Ngươi đã kiêu ngạo như vậy thì đừng trách ta!

Nói rồi nàng cất cả đao và kiếm trong tay đi, sau đó lại lấy ra một cái vòng đeo tay bằng ngọc bích. Bích trạc này có màu đỏ rực như hỏa diễm đang thiêu đốt, là một vương khí hạ phẩm được chế tác rất tinh vi. Nhiếp Thanh Ly rót chân khí của mình vào trong bích trạc khiến nó sáng lên, có thể dễ dàng cảm nhận được nhiệt độ của nó đang điên cuồng tăng lên.

-Hỏa Vương Chi Thủ!

Nàng ta tung người lên không trung quát lạnh một tiếng, từ trong thủ trạc có một bàn tay hỏa diễm bay ra chộp về phía Nhân Trung Long ở bên dưới. Hỏa thủ xích sắc kia mang theo uy thế khiếp người, đi đến đâu là không khí ở đó giống như bị ép đến mức nổ tung vậy. Nhân Trung Long nhìn hỏa thủ kia, sắc mặt của hắn chẳng có lấy một điểm biến hóa.

-Dám nghịch lửa trước mặt ta, ngươi không biết mình đang làm ra việc nực cười tới mức nào đâu!

Nói rồi hắn cũng vận chân khí, trong nháy mắt đánh ra một hỏa thủ đối chọi với xích hỏa thủ của Nhiếp Thanh Ly. Hỏa thủ hai màu xanh lục và vàng đất của hắn rất bình thường, chẳng phải là loại võ kỹ cường đại gì nhưng nó vừa mới xuất hiện thì khán đài như muốn nổ tung.

-Trời đất! Ta đang xem cái gì đây, tên này có thiên hỏa sao? Hơn nữa còn là hai loại? Điên rồi, điên thật rồi! Một võ giả sao có thể chứa được hai loại thiên hỏa bất đồng trong cơ thể?

Thiên hỏa vốn dĩ khó thuần phục, một khi thuần phục được thì nó sẽ gia tăng sức chiến đấu của chủ nhân trên phạm vi lớn. Có điều thiên hỏa cũng cực kỳ bá đạo, trong lịch sử hàng vạn năm của đế quốc chưa từng có ghi chép về người nào có thể hấp thu hai loại thiên hỏa vào trong cơ thể cùng một lúc, càng không cần nói tới việc lấy ra để chiến đấu với người khác. Có rất nhiều người nhận ra đoàn thiên hỏa màu lục kia, chính là Thanh Mộc Thiên Hỏa, thế nhưng lại chẳng có ai nhìn ra lai lịch của thiên hỏa màu vàng đất cả. Nhiếp Thanh Ly nhìn thấy hai loại thiên hỏa kia thì như người mất hồn, nội tâm của nàng ta run lên. Tiết Như Ngọc thấy thiên hỏa màu vàng đất thì liền hít một hơi thật sâu, nàng ta bật phắt dậy nói:

-Địa Hỏa Bình Viêm! Tên tiểu tử này mới khí tuyền cảnh mà dám hấp thụ thiên hỏa khủng bố như vậy, chẳng trách hắn có thể khiêu chiến vượt nhiều cấp như vậy.

Địa hỏa bình viêm vốn là hỏa diễm hoàng cấp, lực phá hoại của nó tương đương với cường giả hóa cương cảnh, vậy mà một tên tiểu tử khí tuyền cảnh dám hấp thụ nó, hơn nữa còn thành công.

-Oành!

Hai hỏa thủ va chạm với nhau, quả nhiên hỏa thủ nhỏ bé của Nhân Trung Long vừa mới va chạm với hỏa thủ xích sắc của Nhiếp Thanh Ly thì liền bị đập tan. Thế nhưng hai loại hỏa diễm kia cũng không có tiêu tán mà bám lại bên trên xích hỏa thủ, ngay sau đó là một màn khiến cho võ giả quan chiến rợn cả người. Chỉ thấy hai loại thiên hỏa điên cuồng ăn mòn xích hỏa thủ to lớn kia, chưa tới một nhịp thở đã khiến cho nó tiêu tan, tới khi chạm được vào người của Nhân Trung Long thì một chút dấu vết cũng chẳng còn. Nhiếp Thanh Ly thấy vậy thì tái xanh mặt mày, còn chưa kịp làm gì thì Nhân Trung Long lại quát lên:

-Ngươi chỉ có vậy thôi sao? Nếu ngươi đã dùng hết chiêu số của mình rồi thì đến phiên ta!

Tay phải của hắn đột nhiên bị bao phủ bởi hai loại thiên hỏa, hắn duỗi tay ra rồi phi thân tới bên cạnh Nhiếp Thanh Ly đánh ra một chưởng. Tốc độ của hắn như một tia chớp, Nhiếp Thanh Ly vốn còn đang sợ hãi trước một chiêu vừa rồi nên căn bản không kịp tránh né, tới khi nàng hồi thần lại thì bàn tay của đối phương đã tới trước mặt rồi. Nàng ta vội vàng lấy ra một bảo thuẫn chắn trước mặt, đồng thời hai tay lại cầm lên bảo kiếm và bảo đao rồi chém về phía hắn.

-Thiên Hỏa Toái Kim Chưởng!

Nhân Trung Long đánh ra một chưởng mang theo chín trọng kình lực, cũng là cảnh giới tối cao của Toái Kim Chưởng.

-Rầm!

Chưởng của hắn dễ dàng đánh nát bảo thuẫn của đối phương, ngay cả đao kiếm của Nhiếp Thanh Ly cũng bị đánh văng đi, bên trên còn lưu lại vô số vết nứt cùng với vết cháy xém. Thân thể của Nhiếp Thanh Ly bị đánh bay đi, giống như đạn pháo từ trên trời rơi xuống khiến cho sàn của võ đài bị đánh sập. Nhiếp Thanh Ly bò ra từ trong đống đổ nát, nàng ta ôm lấy cái bụng phẳng lì, hai chân chùng xuống, cước bộ lảo đảo, đi được mấy bước thì lại quỳ rạp xuống đất.

-Ngươi thua rồi, đúng là phế vật mà! Tu luyện ở đại tông môn thì sao, hưởng dụng tài nguyên vô tận thì sao, chẳng phải cũng bị một kẻ tứ cố vô thân như ta đánh bại hay sao?

Nhân Trung Long quát lớn, mỗi một lời như đang nói ra tâm tư của hắn vậy.

-Ta vậy mà lại thua sao?

Nàng ta thất thần tự hỏi. Một người kiêu ngạo như nàng lại bị kẻ mà nàng khinh thường đánh bại, đả kích này không thể nói là nhỏ được.

-Chẳng lẽ việc ta làm trước đó là sai sao?

Nàng ta bắt đầu suy nghĩ lại về những việc mà Nhân Trung Long nói trước đó. Từng lời nói, từng hành động, sự thù hận trong ánh mắt của hắn khi nhìn nàng không khỏi khiến cho nàng tự vấn liệu rằng mình làm như vậy là đúng hay sai. Nhân Trung Long đi tới trước mặt nàng, hắn lạnh nhạt đáp:

-Ngươi không sai! Người đi chỗ cao, nước chảy chỗ trũng, việc ngươi gia nhập Tử Phong tông, việc ngươi hủy ước định với Nhân Trung Gia để nam nhân khác đều là vì lợi ích của bản thân ngươi, những thứ đó không sai!

-Vậy ngươi vì cái gì mà hận ta như vậy?

Nàng ta ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai mắt đã ngập tràn trong một tầng hơi nước, giống như lúc nào cũng có thể rơi lệ vậy.

-Thế nhưng ngươi lại chọn lúc ta khó khăn nhất để đến từ hôn, còn công khai sỉ nhục ta trước mắt của bao nhiêu người. Vì hành vi đó của ngươi mà khiến cho Nhân Trung gia của ta xém chút nữa là sụp đổ, bao nhiêu tộc nhân vì đó mà mất mạng, tất cả đều do ngươi ban tặng. Đúng như ngươi nói, ngươi và ta không thân cũng chẳng quen, thế nhưng cha ngươi và cha ta là tri giao, chỉ một hành động của ngươi mà khiến cho quan hệ giữa hai người bọn họ, thậm chí là quan hệ giữa hai gia tộc đều tan thành mây khói. Như vậy đã đủ lý do để khiến ta hận ngươi chưa?

-Ta …

Nhiếp Thanh Ly muốn giải thích nhưng lại không nói nên lời. Cứ coi như hành động từ hôn của nàng chỉ là hành động bồng bột của một thiếu nữ nhưng chung quy lại thì đó vẫn là việc mà nàng ta đã làm ra, cũng là việc không thể vãn hồi. Nàng ta nhìn Nhân Trung Long, định nói gì đó rồi lại thôi, hai hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, cuối cùng vẫn quyết định hỏi hắn.

-Ngươi là Đan Giao đó sao?

Có một lần nàng ta ra khỏi tông môn đi lịch luyện, lại gặp phải địch nhân truy sát, tình cảnh cực kỳ hung hiểm. Những tưởng như khi đó nàng ta sẽ phải bỏ mạng lại tại đó nhưng đột nhiên có một nam tử xuất hiện và cứu nàng một mạng. Hai người ở cùng với nhau mấy ngày, trong thời gian đó nàng ta đã nảy sinh một loại tình cảm khó tả với người kia. Có điều nàng ta là người đã có hôn ước với người khác nên không dám nói ra suy nghĩ trong lòng mình với hắn. Người đó tự xưng là Đan Giao, cũng là một người có hai loại thiên hỏa giống hệt với Nhân Trung Long.

-Đúng là ta.

Nhiếp Thanh Ly cảm thấy trong đầu mình như có một tiếng nổ vang, nàng ta cười thê lương nói:

-Chẳng trách tại sao lúc đó ngươi lạnh nhạt như vậy, ngay cả nói một câu với ta cũng không muốn.

Nhân Trung Long biết rõ nàng ta có tình cảm với thân phận giả của mình, có điều như vậy vẫn không đủ để hắn thay đổi thái độ với nàng ta. Suy cho cùng thì những bi kịch mà hắn phải gánh chịu đều do nàng ta gây ra.

-Ta nhận thua!

Nhiếp Thanh Ly giơ tay lên nhận thua, vẻ mặt có chút chua xót cùng với chán nản.

-Nhân Trung Long thắng!

Giám quan tuyên bố chiến thắng cho Nhân Trung Long trong sự phấn khích của khán giả, những tiếng hô vang tên của hắn nối đuôi nhau không ngớt. Mặc dù Nhiếp Thanh Ly vừa mới lộ chân diện đã bị đánh bại thì có phần đáng tiếc nhưng được chứng kiến một người như hắn sáng tạo kỳ tích lại càng phấn khích hơn. Không còn nghi ngờ gì nữa, Nhân Trung Long chính là đệ nhất hắc mã của kỳ thiên tài chiến lần này. Nhân Trung Long đứng ở giữa võ đài, xung quanh hắn là những tiếng hò reo, hắn nhắm mắt lại rồi ngửa đầu lên trời. Chính là cảm giác này, thứ cảm giác được chúng nhân chú mục, thứ cảm giác được vạn người ngưỡng mộ, thứ cảm giác mà hắn đã đánh mất khi từ một thiên tài xuống thành một phế vật. Ngày hôm nay hắn đã trả được mối nhục bị từ hôn năm đó, cũng đã tìm lại được tôn nghiêm của bản thân, lấy lại được danh dự cho gia tộc. Chính thức từ hôm nay hắn sẽ buông bỏ quá khứ, buông bỏ chấp niệm trong lòng đã đi theo hắn suốt mấy chục năm.

-Sao rồi tiểu tử, cảm giác lấy lại được những thứ đã mất có sảng khoái hay không?

Đan lão lúc này không nói lời châm chọc như mọi khi nữa, lão cũng thực lòng mừng thay cho đồ đệ của mình.

-Sư phụ, những năm nay con trải qua rất nhiều thứ, bây giờ nhìn lại mới thấy rằng nhân sinh thăng rồi lại trầm cũng không phải việc xấu. Nếu như không có sự xuất hiện của người thì con mãi vẫn chỉ là một thiên tài kiêu căng ngạo mạn, cám ơn người vì đã làm sư phụ của con.

Đan lão chỉ cười chứ không nói gì. Đồ đệ của lão đã trưởng thành tới mức này rồi, thân làm sư phụ thì lão cũng không thể đòi hỏi gì hơn.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.