Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến Tiết Hựu (1)

Tiểu thuyết gốc · 1985 chữ

Từ Quảng Kim ở trên võ đài lúc này đang hối hận vì đã khinh địch. Hậu quả cho việc này là hắn phải chiến đấu với một bên vai bị thương nghiêm trọng, điều này sẽ ảnh hưởng ít nhiều tới khả năng chiến đấu của hắn.

-Keng keng keng!

Những mũi tên phía sau của Long Đại Hải liên tục bị bảo thuẫn của hắn cản lại. Từ Quảng Kim còn đang nghĩ đối sách thì hai tay cầm bảo thuẫn lại cảm thấy cực kỳ nặng nề.

-Rầm!

Chỉ một phút phân tâm mà đối phương đã tiếp cận hắn lúc nào không hay, kế đó là một cước như trời giáng đá lên bảo thuẫn khiến hắn phải lùi lại liên tục mười mấy bước.

-Ba!

Long Đại Hải được thế không tha người, hắn vọt sang bên trái của Từ Quảng Kim rồi dùng một cước đá bay bảo thuẫn của đối phương. Bảo thuẫn bị đá văng ra xa, bịch một tiếng rồi rơi xuống mặt đất bên ngoài võ đài. Nếu như Từ Quảng Kim muốn nhặt nó lên thì sẽ phải đi ra khỏi võ đài, như vậy sẽ bị tính là thua cuộc. Có điều đó chỉ là suy nghĩ của người thường thôi, chỉ thấy hắn ta vận khí hóa thành một con sói trắng vọt ra ngoài võ đài cắp lấy bảo thuẫn kia rồi quăng nó về phía hắn. Đúng lúc này thì sau lưng hắn lại truyền tới tiếng xé gió khiến hắn rùng mình, vội vàng lấy ra một tấm bảo thuẫn khác chắn trước người.

-Vút vút!

Chỉ thấy hai cây cốt tiễn bay ngang qua, cách vị trí mà hắn đang đứng một đoạn khá xa.

-A ha ha, ngươi bắn trượt rồi!

Từ Quảng Kim thấy vậy thì cười lớn chế nhạo Long Đại Hải, có điều khi hắn vừa quay đầu lại thì thấy bạch lang do mình huyễn hóa ra đã bị bắn tan xác, ngay cả bảo thuẫn mà hắn ưng ý nhất cũng bị bắn văng ra xa tít tắp chẳng thấy đâu, chắc chẳng còn hy vọng lấy được lại nữa.

-Ngươi …

Từ Quảng Kim giận dữ gầm lên, có điều lời nói còn chưa ra khỏi họng thì tiếng xé gió quen thuộc lại vang lên bên tai khiến thân thể hắn run lên như phản xạ có điều kiện vậy, hai tay cầm bảo thuẫn vội vàng giơ lên trước người để che chắn.

-Keng keng!

Vừa đỡ tên của đối thủ hắn vừa di chuyển liên tục, tốc độ nhanh tới mức khiến võ giả quan chiến thấy chóng cả mặt. Phải thừa nhận rằng bộ pháp của Từ Quảng Kim cũng rất khá, cái danh thiên tài đệ ngũ của Tử Phong tông cũng không phải là danh hão, có điều hắn lại đang phải chiến đấu với một tên quái vật. Bất kể bộ pháp của hắn có tinh diệu cỡ nào, thân thể hắn có phiêu diêu như thế nào thì vẫn sẽ bị tên của Long Đại Hải bắn trúng, một phát cũng không trượt. Võ giả trên khán đài xem thế thì cũng tỏ ra thương hại và đồng cảm với hắn, gặp một đối thủ như vậy thì đúng là một việc quá bi ai mà.

-Keng!

Từ Quảng Kim dùng bảo thuẫn trên tay thuận thế đánh bay một mũi tên của Long Đại Hải, sau đó hắn tức giận quát:

-Tiểu tử, có giỏi thì so quyền cước trực diện với ta đi, ngươi dám hay không hả?

Long Đại Hải dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn hắn rồi hài hước đáp:

-Ngươi đúng là một tên thiểu năng hết thuốc chữa mà, thi đấu với người khác lại muốn người ta dùng điểm yếu để so với điểm mạnh của ngươi, ngươi nghĩ sẽ có người đáp ứng sao? Thật không biết mẹ của ngươi lúc mang thai ăn phải thứ đồ gì không sạch sẽ mà lại có thể sinh ra một nhi tử ngu như ngươi vậy.

Khán giả quan chiến lại một lần nữa phá lên cười, cái tên Long Đại Hải này quả thực đúng là độc mồm độc miệng mà, nói chuyện chẳng nể nang chút nào khiến cho đối thủ của hắn chỉ biết câm nín. Người đáng thương vẫn là Từ Quảng Kim, vốn chỉ muốn nói mấy câu để phát tiết sự bức bối trong lòng mà thôi, ai dè lại nhận về thêm càng nhiều bực bội chứ. Hắn lại đánh bay một cây cốt tiễn nữa rồi nói lại:

-Nãy giờ ngươi bắn không ít mũi tên rồi, để ta xem ngươi còn lại bao nhiêu nữa.

-Rầm!

Hắn vừa dứt lời thì Long Đại Hải ném một đống mũi tên xuống mặt đất, số lượng cũng phải trên trăm, hình thức và chất lượng đều giống nhau như đúc. Tên của hắn đều được luyện chế từ xương của yêu thú, điều này cũng dễ hiểu vì thú cốt vừa cứng rắn lại có giá thành rẻ hơn chân kim, luyện chế bảo khí thì không có nhiều tác dụng vì chúng không mang lại đặc hiệu nhưng luyện chế thành mũi tên thì lại rất lý tưởng. Lại nói cung tên là loại bảo khí đặc biệt nhất trong tất cả các loại bảo khí bởi vì chúng không cần đặc hiệu gì mà vẫn có thể phát huy ra uy lực khủng khiếp, nếu không phải tiễn đạo rất khó thành thạo thì cung thủ đã nhan nhản khắp nơi như chó chạy ngoài đường rồi. Từ Quảng Kim nhìn thấy đống cốt tiễn chất thành một cái núi nhỏ trước mắt thì trầm mặt xuống, Long Đại Hải còn không quên đả kích hắn nói:

-Ha ha, thật là ngại quá, ta sơ ý chút thôi, ngươi đừng để bụng đó!

Lại một lần nữa hắn bị nhấn chìm trong tiếng cười nhạo của võ giả quan chiến, quả thực là nhục nhã tới cực điểm. Mặc dù rất không muốn thừa nhận nhưng trong lòng Từ Quảng Kim hiểu rõ hắn đã không thể nào thắng trận này được rồi. Hắn thực sự rất hâm mộ Tiết Thường Xuân, nếu như hắn có thể dùng trường tiên như người kia thì thật tốt biết mấy, vừa có thể phòng thủ lại dễ dàng phản công, đối phó với cung thủ như Long Đại Hải thì đúng là không còn gì tốt hơn. Hai bên lại đôi co một hồi thì Từ Quảng Kim cũng nhịn được mà nhận thua, vừa mới lên tiếng nhận thua là hắn liền chạy một mạch ra khỏi võ đài như không nghe thấy những tiếng la ó bên tai. Về đến chỗ nghỉ ngơi của Tử Phong tông, hắn rất xấu hổ khi phát hiện ra đám người Tiết Hựu đều đang nhìn mình với ánh mắt thất vọng.

-Sư huynh, ta …

Hắn ta vừa mới mở miệng thì lập tức bị Tiết Thường Xuân cắt lời.

-Im miệng! Ngươi đúng là phế vật mà, ngay cả một tên khí tuyền cảnh cũng không giải quyết được, mặt mũi của tông ta đều bị ngươi làm mất hết rồi.

Từ Quảng Kim cúi đầu ủ rũ, ngay cả Tiết Hựu là người có quan hệ tốt với hắn cũng chẳng thèm nói đỡ cho hắn. Lúc này hắn cảm thấy cực kỳ phiền muộn nhưng lại chẳng thể nói ra, chỉ có thể âm thầm hỏi thăm tổ tông mười tám đời của tên Long Đại Hải kia.

-Đủ rồi!

Đột nhiên một người ngồi trong góc của đại điện mở miệng, Tiết Thường Xuân nghe lời người kia nói thì lập tức ngừng trách mắng lại. Người này là một nam tử trẻ tuổi, thế nhưng tóc của hắn lại là một nửa đen một nửa trắng, khiến cho người nhìn có một cảm giác quái lạ. Hắn ta ngồi một mình trong góc nhỏ, khí thế trên người hoàn toàn thu liễm nhưng khi vừa mở miệng thì liền khiến cho những người khác cảm thấy áp lực như núi. Hắn chính là thiên tài số một đời này của Tử Phong tông - Tiết Đông Đạo.

-Chúng ta đều đã xem trận chiến của ngươi. Tuy rằng ngươi cũng có lỗi khi đã chủ quan từ đầu nhưng cũng không thể trách ngươi quá kém cỏi được, chỉ là thủ đoạn của đối phương khắc chế ngươi quá triệt để mà thôi.

Tiết Thường Xuân bĩu môi không tán đồng với lời nói này, nếu cho hắn gặp tên cung thủ kia thì không cần tới năm mươi chiêu hắn sẽ cho đối phương nằm đo sàn. Có điều đấy chỉ là suy nghĩ của hắn mà thôi, trước mặt Tiết Đông Đạo thì hắn còn chẳng dám ho he nửa lời chứ đừng nói là phản bác lại.

-Bản lĩnh của tên Long Đại Hải này rất lớn, ta chưa từng thấy ai có tiễn thuật thần kỳ như vậy cả, cho dù là cao thủ cung đạo đệ nhất của tông ta cũng không bằng.

Lời này của Tiết Đông Đạo không thể không nói là đã đề cao Long Đại Hải rồi. Thấy hai người Tiết Hựu và Tiết Thường Xuân đều không để lời nói của mình vào tai, hắn hừ lạnh một tiếng nói:

-Hựu sư đệ, ngươi đừng có chủ quan khinh địch. Thường Xuân có thể không cần phải kiêng kỵ người kia nhưng nếu như ngươi gặp phải hắn thì phải có sự chuẩn bị trước đó.

-Sư huynh đừng lo, sư đệ sẽ chuẩn bị chu toàn.

Tiết Hựu ngoài mặt thì cung kính tuân theo nhưng có quỷ mới biết trong lòng hắn đang nghĩ cái gì. Tiết Đông Đạo âm thầm thở dài, đám sư đệ mắt cao hơn đầu của hắn đúng là vẫn còn quá thiển cận mà.

-Sắp đến lượt của ta rồi, ta cũng nên đi ra ngoài thôi.

Tiết Hựu đứng dậy đi ra khỏi sảnh chờ, Tiết Đông Đạo vừa nhìn theo bóng lưng của hắn vừa lẩm bẩm nói:

-Ngươi bỏ lời nói của ta ngoài tai cũng không sao, dù sao thì ngươi cũng chẳng qua nổi lượt đấu này rồi.

Từ Quảng Kim nghe thấy hắn nói như vậy thì giật mình nói:

-Đông Đạo sư huynh, huynh nói vậy là sao? Chẳng lẽ Hựu sư huynh sẽ thua trong tay của tiểu tử Nhân Trung Long kia sao?

Tiết Đông Đạo không đáp lại mà chỉ gật đầu một cái, hắn biết rằng đám sư đệ cao ngạo này chẳng thể nào nghe lọt tai lời nói thật lòng của hắn.

-Lượt đấu tiếp theo, Tiết Hựu và Nhân Trung Long lên đài!

Giám quan thông báo một tiếng, Tiết Hựu lập tức đi từ nơi nghỉ ngơi ra khu vực võ đài, tới nơi thì đã thấy Nhân Trung Long đang đứng trên võ đài rồi.

-Ha, tiểu tử, ngươi nóng lòng muốn chết vậy sao?

Tiết Hựu không nhịn được lên tiếng chế giễu. Nhân Trung Long nhìn thấy hắn thì hai mắt sáng lên như sao đêm mở miệng đáp:

-Tiểu tử, ngươi đã tới thì mau lên đài đi, lão tử đợi không được nữa rồi.

Nhân Trung Long nở một nụ cười nhiệt tình khiến cho Tiết Hựu nổi cả da gà. Kỳ thực hắn cũng không có thâm cừu đại hận gì với Tiết Hựu, chỉ là người này là kẻ cướp đi hôn thê của hắn khiến hắn mất hết tự tôn của bản thân, chỉ có đánh bại đối phương thì hắn mới có thể lấy lại được toàn bộ danh dự đã mất.

-Giám quan đại nhân, xin hỏi chúng ta có thể bắt đầu chưa?

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.