Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến Tiết Hựu (2)

Tiểu thuyết gốc · 2059 chữ

Tiết Hựu vừa mới lên đài thì liền quay qua hỏi giám quan, thái độ lễ phép khiến cho người kia tương đối vừa lòng.

-Bắt đầu đi!

Tiếng nói của giám quan vừa dứt thì Nhân Trung Long lập tức lao về phía trước, từ trên người hắn tỏa ra một luồng uy áp khổng lồ khiến Tiết Hựu cảm thấy kinh hãi tột độ.

-Chuyện gì vậy?

Võ giả trên khán đài cùng nhau ồ lên, uy áp mà Nhân Trung Long tỏa ra đã chẳng kém gì cường giả tam hải cảnh. Mặc dù về cấp độ tu vi thì hắn còn chưa tới khí hải cảnh nhưng chỉ riêng áp lực mà hắn mang lại thì đã không phải là dạng như Tiết Hựu có thể so được rồi.

-Tên này thật là xấu xa mà, lại ẩn tàng thực lực lâu như vậy.

Một vị cường giả trên khán đài cảm thán, đoán chừng nếu như Nhân Trung Long không đụng độ với Nhiếp Thanh Ly và Tiết Hựu thì hắn vẫn sẽ còn ẩn giấu thực lực đấy.

-Toái Kim Chưởng!

Nhân Trung Long đánh một chưởng thẳng về phía Tiết Hựu, tốc độ nhanh đến mức khiến cho đối phương hoa cả mắt. Hai con ngươi của Tiết Hựu co rút lại, trong lúc cấp bách thì hắn không lựa chọn đối chiến mà lại là chạy trốn. Chỉ thấy thân thể hắn trở nên hư ảo rồi nhanh chóng né đi một chưởng của Nhân Trung Long, chỉ lưu lại ở nơi đó một đạo tàn ảnh.

-Vụt!

Một chưởng này của Nhân Trung Long những tưởng đã đánh hụt, thế nhưng khi thân ảnh của Tiết Hựu xuất hiện trở lại thì lại khiến người xem không khỏi kinh ngạc. Vị trí vai trái của hắn đã xuất hiện thương tích, y phục ở chỗ đó mặc dù được làm từ chất liệu bất phàm nhưng vẫn rách toạc để lộ bả vai bị nứt toác của hắn, vết thương dữ tợn sâu tới mức có thể nhìn thấy cả bạch cốt.

-Trình độ bộ pháp kém cỏi như vậy mà cũng dám đem ra sử dụng trước mặt ta, ngươi lấy đâu ra thứ tự tin đó vậy? Là vì ngươi là tiểu vương gia sao? Hay vì thứ mà ngươi gọi là thiên tài đứng thứ ba của đại tông môn?

Nhân Trung Long đắc thủ một chiêu thì liền lên tiếng chế giễu đối thủ. Tiết Hựu mặc dù rất muốn phản bác nhưng lại không thể mở miệng bởi vì hắn còn đang bận vận chân khí để cầm máu ở vết thương. Một chưởng vừa rồi của đối thủ không có đánh trúng hắn mà chỉ có dư kình quét trúng vai trái của hắn thôi. Mới có như vậy mà đã khiến hắn chịu trọng thương rồi, nếu như đối phương đắc thủ thì nói không chừng xương bả vai của hắn đã vỡ vụn từ lâu.

-Khốn kiếp!

Tiết Hựu nén đau phi người lên không, trong tay xuất hiện một thanh đại đao, lưỡi đao chém xuống tạo thành mấy đạo lốc xoáy cuốn về phía Nhân Trung Long.

-Phong Lãng Trảm Nguyệt!

Nhân Trung Long vận chân khí lên hai bàn tay rồi đánh ra mấy chưởng về phía gió xoáy trước mắt. Chưởng ấn của hắn chỉ là loại công kích bình thường, vốn không phải loại võ kỹ cường đại gì, thế nhưng chúng lại đều là chưởng ấn làm từ hỏa diễm, hơn nữa còn là thiên hỏa.

-Ầm ầm ầm!

Chưởng ấn nhìn thì nhỏ bé nhưng lại mạnh mẽ vô cùng, có thể nói là lực bạt sơn hà, một chưởng có thể đánh tan một đạo gió xoáy.

-Sao có thể như vậy được? Ta sao có thể thua tên phế vật kia được?

Tiết Hựu mắt thấy công kích mạnh nhất của mình dễ dàng bị hóa giải thì cả người run lên, không thể nào chấp nhận được sự thật này.

-Không được! Ta nhất định không thể thua hắn! Ta nhất định phải đánh thắng trận này!

Tiết Hựu không cam tâm, hai con ngươi của hắn hằn lên vô số tơ máu, có thể thấy được vẻ điên cuồng trong ánh mắt đó. Hắn len lén bỏ mấy viên đan dược vào trong miệng rồi nuốt xuống, khí thế trên người lập tức bạo tăng, đạt tới trình độ không thua kém gì Nhân Trung Long.

-Cuồng khí đan! Tên này điên rồi!

Võ giả quan chiến ồ lên, rất nhiều người đều cảm thấy Tiết Hựu đã phát điên rồi.

-Hựu nhi, dừng lại!

Tiết Cương truyền âm muốn ngăn cản hành động dại dột của Tiết Hựu nhưng đã không kịp nữa rồi. Cuồng khí đan mà hắn vừa mới uống vào là một loại đan dược khiến cho chân khí trong cơ thể võ giả bạo phát mạnh mẽ trong thời gian ngắn, khiến cho thực lực của người đó tăng lên nhiều thế nhưng cũng sẽ để lại hậu họa. Võ giả một khi đã phục dụng cuồng khí đan rồi, nhẹ thì sẽ nằm liệt giường một tháng, nặng thì thậm chí sẽ ảnh hưởng tới căn cơ tu luyện. Tiết Hựu thực sự đã nổi điên rồi, mặc dù quy định không cấm sử dụng đan dược như cuồng khí đan nhưng hắn làm vậy lại là đang tự hủy hoại đi tiền đồ của bản thân.

-Ngươi đi chết đi!

Tiết Hựu lao về phía Nhân Trung Long như một đầu sư thú nổi điên, bảo đao trong tay hắn liên tục chém về đối phương, đao khí cuồng bạo vô song, chỉ dư uy thôi đã đủ để phá nát sàn đấu rồi. Nhân Trung Long chỉ đứng tại chỗ, kình khí tới trước người hắn đều bị đánh bật trở lại, không thể mảy may ảnh hưởng tới hắn.

-Chút thủ đoạn tầm thường mà thôi!

Hắn dồn lực đấm ra một quyền về phía Tiết Hựu. Quyền này vừa ra thì tất cả công kích nhắm vào hắn đều tự động tan rã, Tiết Hựu đang bạo tẩu đứng trước uy thế của một quyền này cũng chẳng làm nên trò trống gì. Chỉ nghe thấy một tiếng ầm, thân thể của hắn như một chiếc thuyền độc mộc bị giằng xé trong cuồng phong bạo vũ, trên cơ thể lần lượt xuất hiện vô số vết rạn nứt, máu tươi từ đó phun ra tung tóe nhuộm đỏ cả y phục. Tiết Hựu lúc này đã bất tỉnh nhân sự, thân thể của hắn bị đánh văng ra khỏi võ đài, còn chưa rơi xuống đất thì một bóng người già nua đã bay ra đỡ lấy hắn.

-Hựu nhi!

Tiết Cương chạy ra ôm lấy tôn nhi của mình. Lão ta liếc mắt nhìn Nhân Trung Long với ánh mắt chứa đầy sát ý rồi vội vàng cõng theo Tiết Hựu đi trị thương. Lại một lần nữa Nhân Trung Long trở thành tâm điểm cho những tiếng hò reo cổ vũ của khán giả, qua mỗi một trận đấu thì hắn lại mang tới thêm những điều bất ngờ cho những người quan chiến.

-Khí tuyền cảnh mà có thể nhẹ nhõm đánh bại nhị hải cảnh ăn cuồng khí đan, chuyện này mẹ nó thật là kích thích mà. Lão tử cũng muốn được như vậy, lão thiên gia hãy mau cho ta cơ duyên để trở nên cường đại như vậy đi.

Một võ giả trẻ tuổi không nhịn được dùng những từ ngữ thô tục để bày tỏ lòng cảm phục của mình với Nhân Trung Long. Lúc này hắn giống như một ngôi sao mới nổi trong lòng toàn bộ tu sĩ trẻ tuổi của đế quốc, người người đều lấy hắn làm mục tiêu phấn đấu. Tâm tình của tất cả võ giả quan chiến cũng không phải đồng nhất, mấy người vui lại có mấy người buồn, trước giờ vẫn luôn là như vậy. Chỉ thấy mặt mày của đám đệ tử của Tử Phong tông đều xám xịt, thiên tài trong tông mà bọn hắn vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo lại hết lần này tới lần khác bị những kẻ không tên không tuổi đánh bại, hơn nữa còn là bại tâm phục khẩu phục, như vậy bảo sao bọn hắn có thể vui vẻ được chứ? Nếu như là bình thường thì cho dù Tiết Hựu thua trận nhưng cũng có thể khiêu chiến Long Đại Hải để giành quyền đi tiếp vào trận chiến bán kết, ai ngờ Nhân Trung Long lại khiến hắn trọng thương không gượng dậy nổi, kết quả là vị trí của Long Đại Hải cũng vì vậy mà được bảo toàn. Lúc này bọn hắn chỉ có thể hy vọng Tiết Thường Xuân và Tiết Đông Đạo sẽ giành lấy vị trí đệ nhất và đệ nhị của thiên tài chiến năm nay, như vậy mới có thể vớt vát được chút mặt mũi đã đánh mất của Tử Phong tông. Tiết Thường Xuân thi đấu trận cuối cùng, không có gì bất ngờ khi hắn thuận lợi đánh thắng trận của mình. Có điều tính cách của tên này cũng thật là quái gở, đối thủ của hắn là một tên đệ tử của tông môn nhất lưu, lại chẳng có thù oán gì với hắn nhưng cũng bị hắn đánh tới mức xém chút nữa là mất đi nửa cái mạng. Hành động thiếu tinh thần thượng võ của hắn vấp phải sự tẩy chay của đại đa số khán giả nhưng hắn căn bản chẳng thèm quan tâm, dường như đối với hắn thì việc làm như vậy mới có thể lấy lại được mặt mũi cho Tử Phong tông vậy.

Kết thúc trận đấu cuối cùng của vòng bốn trận, tứ cường của thiên tài chiến năm nay cuối cùng cũng đã lộ diện, theo thứ tự thi đấu lần lượt là Tiết Đông Đạo, Long Đại Hải, Nhân Trung Long và Tiết Thường Xuân. Thiên tài chiến lần này có rất ít võ giả bị loại đăng ký khiêu chiến những người vào được vòng trong bởi lẽ những người đó đều là những người có thực lực tương xứng với xếp hạng của mình, vì vậy nên hầu như chẳng có ai chịu bỏ ra hai ngàn vạn linh tệ thượng phẩm để tái khiêu chiến người khác cả. Kết thúc vòng chiến thì cả bốn người đầu bảng cùng quay trở lại chỗ ở của riêng mình nghỉ ngơi để chuẩn bị cho trận chiến bán kết.

Buổi tối cùng ngày, Thiên Nam học viện lại tổ chức dạ tiệc để chúc mừng Nhân Trung Long thuận lợi lọt vào vị trí tứ cường, hai người Lạc Vân và Long Đại Hải cũng được mời tới làm khách. Tiệc rượu qua đi thì ai về phòng người nấy, Nhân Trung Long và Long Đại Hải thắng trận tương đối nhẹ nhàng nên trên người không có chút thương thế nào, chỉ cần tu luyện khôi phục chân khí đã tiêu hao là được. Đêm xuống, khi Nhân Trung Long đang tu luyện trong phòng thì giọng nói già nua của Đan lão đột nhiên vang lên trong đầu hắn.

-Tiểu tử, mau ngừng tu luyện lại, ta cảm nhận được quanh đây có túc sát chi khí, nơi này rất có thể có thích khách.

Ngữ điệu của lão cực kỳ trầm trọng khiến Nhân Trung Long bị giật mình, hắn thu hồi trạng thái luyện công rồi tập trung tinh thần cảm nhận không khí xung quanh. Quả nhiên sau một lát thì hắn cũng cảm thấy bên trong không khí có vài mùi hương kỳ lạ. Những mùi hương kia cực kỳ mỏng manh, nếu như không tập trung cảm nhận thì không thể nhận ra được. Còn về phần sát khí thì hắn không thể cảm nhận được một chút nào, có điều hắn cũng không nghi ngờ khả năng cảm nhận của Đan lão. Nơi này khẳng định có thích khách, chỉ là kẻ nào lại cả gan dám động đao kiếm trong khi thiên tài chiến còn đang diễn ra chứ?

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.