Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trận bán kết đầu

Tiểu thuyết gốc · 2049 chữ

Một võ giả trên khán đài quay qua tám chuyện với đồng bạn của mình. Đồng bạn của hắn là một nam tử béo ú. Tên này có vẻ chẳng để ý gì tới thi đấu cả, tay hắn đang cầm một cái đùi yêu thú gặm lấy gặm để, miệng thì đầy dầu mỡ đáp:

-Thì sao? Chỉ là hai ngàn vạn linh tệ mà thôi, tên đần đó đúng là đúng là bị lừa đá rồi. Có điều thua cược thì cũng chỉ mất chút tiền mà thôi, có gì đáng nói đâu.

Võ giả kia ra vẻ bình thản lắc đầu đáp:

-Ngươi hiểu sai rồi! Hai ngàn vạn linh tệ mà tên kia đặt cược là linh tệ thượng phẩm.

-Phốc!

Tên béo phun hết cả đồ ăn trong miệng ra, bàn tay đầy dầu mỡ nắm lấy cổ áo của võ giả kia lắc lắc mấy cái điên cuồng hỏi:

-Ngươi đang đùa ta sao? Hai ngàn vạn linh tệ thượng phẩm bị người ta đặt vào cửa không thể thắng nổi? Ngươi nhất định là đang đùa ta rồi!

Hai mươi triệu linh tệ thượng phẩm, con số này cho dù là một tông môn nhị lưu nghe thấy thì cũng phải giật mình, vậy mà lại có kẻ mang đi đặt cược vào một cửa không thể thắng được.

-Hắc hắc, đoán chừng tên đần kia thấy tỉ lệ một bồi năm hấp dẫn quá nên cầm cố hết sản nghiệp trong nhà đi cá cược đây mà.

Võ giả kia không quan tâm tới đồng bạn của mình. Ở khán đài có rất nhiều võ giả, những loại chuyện giật gân như thế này được mọi người truyền tai nhau rất nhanh, cũng vì vậy mà khán đàn lại được một phen xôn xao.

Là phía nhà cái thì Tử Phong tông rất vui vẻ khi có những con bạc dại dột như vậy, có điều bọn họ cũng không để tâm quá nhiều tới chuyện kiếm tiền bên ngoài, quan trọng nhất vẫn là làm tốt công tác tổ chức thiên tài chiến. Để tăng tính hấp dẫn cho hai trận chiến bán kết thì Tử Phong tông còn sắp xếp hai vị giám quan đặc biệt có tu vi khí hải đỉnh phong tới để phân tích tình huống trận đấu. Công tác giống như bình luận viên thể thao này đều được đưa ra tại các trận bán kết và chung kết mỗi năm, có thể nói là Tử Phong tông đã làm trọn trách nhiệm của ban tổ chức rồi. Sau khi hai thí sinh lên võ đài thì thanh âm thông báo bắt đầu của trận chiến cũng vang lên. Hai võ giả trên võ đài cũng không có vội động thủ mà bình thản nhìn nhau mặt đối mặt. Tiết Thường Xuân dùng giọng điệu bất thiện nói với Long Đại Hải:

-Tiểu tử, ngươi dám làm sư đệ của ta bẽ mặt trước sự chứng kiến của nhiều người như vậy, có biết sẽ phải nhận hậu quả gì hay không hả?

Nói rồi hắn liếc nhìn từ trên xuống dưới khắp người của đối phương, ánh mắt của hắn toát lên vẻ âm độc.

-Ngươi nghĩ ta sẽ bẻ gãy thứ gì của ngươi trước? Tay hay chân? Có lẽ là cột sống, cũng có thể là cổ! Không được, như vậy thì dễ dàng cho ngươi quá, trước khi phế ngươi đi thì cũng phải cho ngươi nếm trải chút đau khổ trước đã nhỉ?

Lời này của hắn tuy không lớn nhưng cũng đủ để toàn bộ khán giả trên võ đài nghe thấy. Bốn phía lặng ngắt như tờ, ai nấy đều rất rõ thủ đoạn của tên này tàn độc tới mức nào nhưng lại chẳng ai dám lên tiếng phản đối. Mặc dù không ai dám động thủ ở thiên tài chiến nhưng một khi đại hội này kết thúc thì sao? Đối phương là người của hoàng thất đó, đắc tội với hắn thì chẳng khác nàng tự đưa một chân vào cửa tử cả. Không khí đang bị đè nén thì Tiết Thường Xuân đột nhiên ngửa đầu lên trời cười lớn nói:

-A ha ha, tiểu tử, đừng nói là ngươi bị ta dọa sợ tới mức nói không nên lời đấy nhé! Thấy ngươi cũng là nhân tài nên ta sẽ chỉ cho ngươi một con đường sáng vậy. Chỉ cần ngươi gia nhập Tử Phong tông, lại làm tiểu đệ cho ta thì ta có thể bỏ qua cho ngươi, thấy sao hả? Bản vương đã rất nhân từ rồi đấy, ngươi tự mình cân nhắc đi.

Tên này đúng là vui buồn thất thường, lẽ ra phải gọi là Tiết Vô Thường mới đúng. Phía đối diện, mặc cho hắn có nói gì thì Long Đại Hải vẫn đứng như trời trồng ở trên võ đài không có đáp lại, thế nhưng đột nhiên vẻ mặt của Tiết Thường Xuân trở nên tái mét khiến võ giả xung quanh cảm thấy khó hiểu. Đương nhiên không ai hiểu được tại sao hắn lại có phản ứng như vậy bởi lẽ mới vừa rồi Long Đại Hải không có nói chuyện trực tiếp với hắn mà dùng truyền âm thuật.

-Dám thuê sát thủ của Huyết Vũ lâu tới ám sát khách nhân trên địa bàn của nhà mình, ngươi rất can đảm đấy. Vốn dĩ ta cũng không muốn để ý đến ngươi, thế nhưng đám sát thủ của ngươi lại dám động thủ với nàng ta, coi như ngươi tự làm tự chịu vậy.

Tiết Thường Xuân bị người vạch trần hành vi cấm kỵ thì không tự chủ được mà run lên trong lòng, chẳng lẽ tên kia bắt được manh mối gì từ vụ ám sát ba ngày trước hay sao? Lúc này hắn không còn muốn trả thù hay thu tiểu đệ gì nữa, trong đầu hắn chỉ còn lại một ý niệm duy nhất, chính là phải giết người diệt khẩu. Hắn không nói nhảm nữa mà lấy roi sắt của mình ra, tay phải của hắn múa động liên tục, dây roi cũng liên tục quất về phía Long Đại Hải. Công kích của hắn vừa mới đánh ra là liên miên bất tuyệt, hơn nữa tốc độ và lực đạo đều hơn xa bình thường khiến võ giả quan chiến hoa cả mắt. Dưới công kích dày đặc như vậy thì làm sao Long Đại Hải có thể tránh thoát được, lực đạo khủng khiếp như vậy thì làm sao hắn có thể đỡ được?

-Ba ba ba!

Trái với suy nghĩ của mọi người, thân ảnh của Long Đại Hải cứ như là cá trạch, vậy mà thực sự né được toàn bộ công kích của Tiết Thường Xuân. Mũi roi quất lên sàn đấu để lại những vết rách sâu hoắm, đấy là do võ đài của vòng bán kết đã được trận pháp cao cấp gia trì, bằng không thì một roi liền có thể đánh sập cả cái võ đài này rồi. Hai con ngươi của Tiết Thường Xuân dần dần chuyển sang màu máu, ánh mắt âm lãnh của hắn ghim lên trên người của Long Đại Hải như ác lang nhịn đói lâu năm nhìn thấy con mồi vậy. Sau mười mấy roi không đánh trúng được đối phương thì hắn chuyển sang công kích tầm gần, vừa dùng công kích phong tỏa đường lui của đối thủ vừa tiến lên từng bước rút ngắn khoảng cách đôi bên.

-Loạn Tiên Vũ!

Chờ khi đạt tới khoảng cách lý tưởng thì Tiết Thường Xuân quát lớn một tiếng sau đó thi triển tiên kỹ mà bản thân tâm đắc nhất. Roi sắt của hắn múa động trong không khí, mỗi một lần nó xoay chuyển thì lại có một đạo đao phong bắn về phía trước, với tốc độ kinh khủng của Tiết Thường Xuân thì chỉ trong chớp mắt mà đao phong đã dày đặc như mưa, bao phủ hết đường lui của Long Đại Hải.

-Tên Long Đại Hải này đúng là xấu số, gặp Tiết Thường Xuân thì xem như hắn đã đụng phải khắc tinh rồi.

Một võ giả trên khán đài cảm khái nói. Trong vòng đấu trước Long Đại Hải dùng tiễn thuật xuất quỷ nhập thần đánh cho Từ Quảng Kim không thở nổi, bây giờ gặp phải Tiết Thường Xuân thì hắn lại rơi vào tình thế tương tự, đúng là hôm trước đắc ý hôm sau thảm mà. Ở một góc nào đó của khán đài có một võ giả đột nhiên ồ lên một tiếng, sau đó mọi người cũng nhao nhao bàn tán. Chỉ thấy Long Đại Hải không biết bằng cách nào mà có thể né tránh được hết đao phong như cuồng đao loạn vũ kia.

-Ngươi tiêu rồi!

Tiết Thường Xuân nở một nụ cười âm lãnh. Kỳ thực hắn cố tình tạo ra sơ hở trong Loạn Tiên Vũ của mình, mục tiêu là để ép đối phương tới vị trí mà hắn muốn. Ngay khi Long Đại Hải hạ bước chân thì trên tay hắn đã cầm sẵn một cây nỏ nhắm thẳng nào nơi đó.

-Vút vút!

Hai mũi tên lần lượt xé gió lao về phía trước, một mũi tên nhắm vào mi tâm, một mũi tên còn lại thì nhắm vào trái tim của Long Đại Hải. Đây là át chủ bài mà hắn để dành cho trận chung kết đấu với Tiết Đông Đạo, vì để chuẩn bị cho trận quyết đấu sau cùng mà hắn âm thầm luyện tập dùng nỏ suốt mấy chục năm. Vốn hắn muốn để cho người kia một bất ngờ, cũng để gia tăng khả năng chiến thắng của hắn khi đối mặt với người kia, có điều tên Long Đại Hải này đã thực sự khơi dậy sát ý mãnh liệt nhất trong thâm tâm của hắn. Nếu việc hắn cấu kết với Huyết Vũ lâu bị lộ tẩy thì hắn khẳng định sẽ phải chết, do đó hắn sẵn sàng dùng thủ đoạn mạnh nhất của bản thân để đảm bảo Long Đại Hải sẽ nằm lại vĩnh viễn trên võ đài này. Nỏ và cung mà hắn sử dụng đều là vũ khí làm từ tài liệu vương cấp, sức công phá của nó có thể dễ dàng xuyên thủng phòng ngự của cường giả khí hải cảnh, tốc độ của nó tuy không nhanh bằng cung tên nhưng cũng bỏ xa tốc độ né tránh của võ giả. Tiết Thường Xuân dùng tiên kỹ để ép Long Đại Hải phải di chuyển tới đúng vị trí mà hắn nhắm sẵn, lại canh đúng thời cơ bắn ra hai mũi tên, đảm bảo Long Đại Hải không thể né được đòn chí mạng này.

-Bộp bộp!

Võ giả quan chiến còn chưa kịp ồ lên kinh hãi thì hai mũi tên của Tiết Thường Xuân đã tới đích. Thế nhưng trái với tưởng tượng của hắn, hai mũi tên này lại nằm gọn trong hai bàn tay của Long Đại Hải.

-Chuyện gì vậy?

Võ giả quan chiến lúc này đều há miệng to tới mức có thể nhét vừa quả trứng ngỗng vào trong, không phải vì sự độc ác của Tiết Thường Xuân mà vì hành động vĩ đại của Long Đại Hải. Tay không bắt được cung tên đang bay, kỹ thuật đáng sợ như vậy đã có thể xưng thần, đám bọn họ đến nghe cũng chưa từng nghe qua chứ đừng nói là chứng kiến tận mắt. Một vài kẻ không tin tà sẽ nói Long Đại Hải chỉ là ăn may, thế nhưng ăn may liệu có thể dùng tay không bắt được hai mũi tên một lúc hay không?

Tiết Thường Xuân lúc này cũng hoảng sợ không kém, hắn không thể tin được sát cục mà bản thân dày công bố trí lại bị đối phương hóa giải nhẹ nhàng như vậy.

-Răng rắc!

Long Đại Hải nắm hai tay lại, đột nhiên hai mũi tên có độ cứng sánh ngang với bảo khí vương cấp kia bị bẻ gãy làm hai.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.