Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chênh lệch thực lực

Tiểu thuyết gốc · 1988 chữ

- Hít!

Toàn trường tĩnh lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, từng tiếng võ giả thi nhau hít khí lạnh lại trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Tay không bóp vỡ bảo khí vương cấp, phải có lực lượng lớn tới mức nào mới có thể làm được như vậy? Tên này chẳng lẽ từ đầu đại hội tới giờ vẫn luôn che giấu thực lực như Nhân Trung Long sao? Nhân Trung Long và đám người của Thiên Nam học viện lúc này cũng trố cả mắt. Tiếp xúc với người này lâu như vậy, cảm giác mà hắn mang lại cho mọi người vẫn luôn là vẻ bình thường tới cực mức không thể bình thường hơn, thật không ngờ tên này lại có thực lực đáng sợ như vậy. Vị lão sư lớn tuổi nhất của học viện lại ngay lập tức nghĩ tới suy nghĩ mà trước đó lão đã tự mình bác bỏ, trong lòng lão lúc này như đang có sóng biển cuộn trào.

-Để cho ngươi nhảy nhót như vậy là đủ rồi, bây giờ đến lượt ta!

Long Đại Hải dùng ánh mắt bình thản nhìn Tiết Thường Xuân, lời lẽ của hắn mang theo ý vị khinh miệt khiến cho người kia cảm thấy vô cùng tức giận.

-Súc sinh, ngươi nói cái gì? Dám huênh hoang với bản vương sao, đi chết đi!

Tiết Thường Xuân lấy hết sức lực bình sinh quất một roi như trời giáng về phía Long Đại Hải, chỉ thấy đối phương nhanh chóng đeo một đôi quyền sáo vào hay tay rồi dùng tay đón lấy roi sắt kia.

-Ba!

Tay phải của hắn nhẹ nhàng tóm gọn đầu của dây roi, những lưỡi cưa trên đó liên tục cắt lên găng tay của hắn tạo thành những tiếng kêu ken két nhưng không thể làm nó tổn hại một chút nào, như vậy có thể thấy được bảo khí này có đẳng cấp rất cao.

-Thả ra!

Tiết Thường Xuân cố gắng rút thiết tiên của mình về nhưng làm thế nào cũng không thể rút nó ra được khỏi tay của Long Đại Hải nên đành phải kêu đối phương bỏ tay ra. Nếu như một mỹ nữ tuyệt sắc ở trong tình cảnh này mà nói như vậy thì thật là mỹ diệu, thế nhưng một nam nhân thân cao mét chín như hắn lại có hành động như vậy thì lại khiến người xem sởn tóc gáy.

-Mau thả ra!

Tiết Thường Xuân chẳng để ý tới mặt mũi của mình mà tiếp tục la hét, Long Đại Hải lại chỉ nhếch mép cười đáp:

-Sao ngươi không thả ra nhỉ?

Nói rồi hắn vung mạnh tay của mình, cả người của Tiết Thường Xuân lập tức bị kéo bay lên trên cao rồi lại rơi xuống mặt đất.

-Rầm!

Trận pháp của võ đài sáng lên, tuy sàn đấu không sụp đổ nhưng cũng đã xuất hiện vài vết rạn nứt, như vậy cũng có thể thấy được lực va chạm vừa rồi mạnh tới cỡ nào.

-Ồ, vẫn còn nắm chắc vậy sao?

Long Đại Hải làm ra vẻ kinh ngạc nói. Lúc này hắn đã không còn cái vẻ tưng tửng thường thấy nữa mà trở nên cực kỳ âm trầm, giống như mặt hồ tĩnh lặng không có một gợn sóng nào vậy. Dứt lời thì hắn lại tiếp tục cầm lấy đầu dây của roi sắt rồi tiếp tục giật mạnh một cái, thân thể của Tiết Thường Xuân lại bay lên cao rồi nện xuống sàn của võ đài.

-Rầm rầm rầm!

Tiết Thường Xuân cứ như một món đồ bị người ta buộc vào một sợi dây rồi quăng quật không ngừng trên đất. Ban đầu thì hắn còn có thể cố gắng dùng chân khí làm lá chắn bảo vệ cơ thể mình, cũng nhất quyết không thả tay ra khỏi bảo khí của mình thế nhưng sau khi bị Long Đại Hải quăng quật mười mấy lần trên mặt đất thì hắn đành phải buông tay. Tên Long Đại Hải ra tay cũng thật là độc ác, vừa mới ra tay là công kích không ngừng, không cho đối thủ có cơ hội phản công. Tiết Thường Xuân đứng tại chỗ thở hổn hển nhìn Long Đại Hải, trong mắt chất chứa lửa giận cùng với sát ý vô biên.

-Khốn kiếp!

Hắn lấy một thanh trường thương từ không gian giới chỉ ra làm vũ khí thay thế rồi lao lên phản kích Long Đại Hải. Mặc dù hắn không phải là người giỏi dùng thương nhưng bảo khí này cũng là vương khí trung phẩm, lấy tu vi tam hải cảnh của hắn thì uy lực của thương trong tay hắn càng không thể xem thường. Long Đại Hải cầm lấy đầu chuôi của roi sắt rồi vung tay quật mạnh về phía Tiết Thường Xuân đang lao tới như mãnh hổ.

-Ba!

Động tác của hắn nhanh tới cực điểm, thiết tiên quất mạnh lên người của Tiết Thường Xuân rồi đánh bay hắn đi, cũng may mà Tiết Thường Xuân kịp phản ứng lấy trường thương chặn ngang một roi kia. Có điều dây roi vốn có tính mềm dẻo, chỉ thấy nó uốn cong qua thân của trường thương rồi quất vào sau lưng của Tiết Thường Xuân, để lại trên lưng hắn một vết rách vừa dài vừa dữ tợn.

-Khốn kiếp!

Đám đệ tử của Tử Phong tông lúc này không nhịn được mà nhao nhao cả lên, nếu như không phải trưởng bối trong tông ngăn cản thì bọn hắn đã sớm lao lên đánh hội đồng Long Đại Hải từ lâu rồi. Tước đoạt bảo khí của chính đối thủ để tấn công lại hắn, hành động này dường như rất bình thường nhưng trong mắt đám đệ tử thiên tài của Tử Phong tông thì lại thể hiện sự yếu kém của bọn hắn, là sự sỉ nhục với toàn bộ tông môn của bọn hắn.

Trên võ đài, Tiết Thường Xuân chỉ vừa mới bị một roi quất bay, còn chưa có thời gian cảm nhận đau đớn trên cơ thể thì roi thứ hai, roi thứ ba lại liên tục quất tới.

-Ba ba ba!

Hắn vội vàng lấy ra bảo khí phòng ngự che chắn trước người, thế nhưng cũng chẳng trụ được lâu trước công kích của Long Đại Hải. Tên này giống như có được thần lực trời sinh vậy, chỉ dùng hai ba roi là lại đánh bay một bảo khí phòng ngự của Tiết Thường Xuân. Thiết tiên trong tay hắn thì trở nên lăng lệ ác liệt hơn hẳn lúc trước, khác xa với phong cách uyển chuyển thậm chí là có phần ẻo lả của Tiết Thường Xuân. Tội nghiệp nhất vẫn là Tiết Thường Xuân, hắn bị đánh tới mức không ngóc đầu dậy nổi, hơn nữa bảo khí phòng ngự cũng lần lượt bị đánh bay đi, chẳng mấy chốc thì hắn sẽ hết thủ đoạn phòng ngự.

-Khinh người quá đáng!

Tiết Thường Xuân quát lớn một tiếng, hắn cầm một tấm khiên đánh bay roi sắt đi rồi bay vút lên trời. Hai tay hắn bấm một loạt pháp quyết, khí thế trên người đột nhiên tăng mạnh, ngang với cường giả tam hải cảnh đỉnh phong. Đây là một loại bí thuật của hoàng thất, có thể khiến võ giả bạo tăng sức chiến đấu trong thời gian ngắn, hơn nữa còn không có tác dụng phụ. Tuy rằng bí thuật này rất tốt nhưng lại cực kỳ khó học, nghe nói mỗi đời của Tử Phong tông chỉ có vài ba tên đệ tử có thể lĩnh hội được chút da lông, hiển nhiên Tiết Thường Xuân cũng nằm trong số đó.

-Phong Sát!

Thân ở trên không, Tiết Thường Xuân nhanh chóng thi triển võ kỹ, chân khí trong người hắn phóng ra ngoài tạo thành một trận gió xoáy. Phong quyển kia không phải là loại bình thường mà được cấu thành từ hàng vạn đạo phong nhận, uy lực riêng của từng cái thì không mạnh nhưng khi tập hợp với nhau thì chúng có sức công phá vô cùng khủng khiếp, cho dù là cao thủ tứ hải cảnh cũng không dám đón đỡ trực diện.

-Hừ, cũng chỉ đến thế mà thôi!

Long Đại Hải không để công kích khủng bố kia vào trong mắt. Hắn chỉ giơ tay phải lên phẩy nhẹ một cái, chân khí của hắn liền hóa thành một trận cuồng phong cuốn tới phong quyển của Tiết Thường Xuân.

-Ầm ầm!

Chỉ trong chớp mắt mà phong quyển khổng lồ kia đã bị đánh tan không còn sót lại một chút gì, cảnh tượng này khiến Tiết Thường Xuân nghẹn họng nói không nên lời.

-Chơi đùa như thế thôi, đã đến kết thúc trò hề của ngươi kết thúc rồi!

Long Đại Hải tung người lên không, tuy rằng hắn không có năng lực phi hành như võ giả khí hải cảnh nhưng một cú nhảy này cũng đưa hắn lên độ cao hơn trăm mét. Tay hắn cầm trường tiên của Tiết Thường Xuân rồi vung mạnh một cái, dây roi nhanh như chớp quấn lấy chân của đối phương. Tiết Thường Xuân rất muốn tránh né nhưng khả năng phi hành của võ giả khí hải cảnh vẫn còn rất hạn chế, hắn lại chỉ là khí hải trung kỳ nên không thể khiến thân thể bay lượn linh hoạt được. Kết quả thì không cần nói cũng biết, hắn ta bị chính roi sắt của mình quấn lấy rồi kéo xuống mặt đất.

-Rầm!

Thân thể của Tiết Thường Xuân đập mạnh vào sàn võ đài khiến cho trận pháp gia cố quanh đó lóe lên quang mang chói mắt. Tiết Thường Xuân run rẩy đứng dậy, gương mặt của hắn hiện lên đủ loại sắc thái tình cảm, có sợ hãi, có căm hận, cũng có không cam tâm. Đến lúc này thì hai bên cao thấp ra sao đại khái đã có thể thấy rõ, thân là người trong cuộc thì hắn lại càng ý thức rõ được rằng hắn đã không còn cơ hội chiến thắng trận này rồi. Thế nhưng Long Đại Hải lại không muốn buông tha cho hắn, chỉ thấy đối phương vừa mới cất bước liền tiến tới chỗ hắn với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai. Tiết Thường Xuân thầm kêu không ổn, vội vàng giơ tay lên định nhận thua nhưng còn chưa nói được hết chữ “ta” thì má phải đã bị nắm đấm của đối phương đánh trúng.

-Bốp!

Thân thể của hắn bị đánh bay đi như đạn pháo, tới rìa ngoài của võ đài thì Long Đại Hải đã chờ sẵn ở đó bồi thêm một quyền. Hắn vội vàng lấy một kiện bảo khí phòng ngự cuối cùng của mình ra để đỡ lấy một quyền kia, đúng lúc này thì quyền đầu của đối phương cũng đã tới.

-Rầm!

Quyền này của Long Đại Hải như trời giáng, vừa mới chạm vào bảo khí phòng ngự là khiến nó chia năm xẻ bảy, thậm chí khí thế không hề suy giảm mà tiếp tục đánh lên người của hắn. Dù bảo khí phòng ngự này không phải là vương khí nhưng cũng là loại cao cấp trong hàng ngũ tông khí, ấy vậy mà lại bị một quyền hời hợt đánh vỡ tan, thần lực như vậy có thể khiến người khác ghen tỵ đến chết. Thế nhưng ngẫm lại việc tên kia có thể dùng tay không bóp nát vương khí thì trong lòng của đám võ giả quan chiến mới thăng bằng lại được một chút.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.