Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quán quân thiên tài chiến

Tiểu thuyết gốc · 1996 chữ

- Keng keng keng!

Thân thể của Tiết Đông Đạo liên tục bị đánh bay từ bên này sang bên khác, cảnh tượng có chút giống với lúc Long Đại Hải lấy Tiết Thường Xuân ra làm bóng đá, chỉ khác là Tiết Đông Đạo dù không ngừng trúng đòn nhưng vẫn một mực giữ vững phòng thủ, trên người vẫn chưa có vẻ gì là thụ thương cả.

-A a a!

Tiết Đông Đạo hét lớn một tiếng, lợi dụng lúc Nhân Trung Long lộ ra sơ hở, hắn đạp chân xuống đất một cái thật mạnh, cả người hắn cũng nương theo lực phản chấn mà bay lên cao. Nhân Trung Long chém trượt một kiếm thì cũng ngay lập tức nhún người đuổi theo. Hai người cùng lên tới độ cao hơn một trăm mét, có điều Tiết Đông Đạo lại có thể dùng chân khí phi hành, khiến cho thân thể tiếp tục bay lên cao nhằm tránh thoát tầm công kích của đối phương. Thân ở trên không, Tiết Đông Đạo máy động hai tay kết xuất một loạt ấn pháp, sau đó khí thế trên người hắn đột ngột tăng vọt, vậy mà đã đạt tới tầng thứ của ngũ hải cảnh.

-Lại là bí thuật bất truyền của hoàng thất! Nhìn khí thế của Tiết Đông Đạo thì hắn tu luyện bí thuật thành thục hơn Tiết Thường Xuân rất nhiều nha.

Võ giả quan chiến nhìn Tiết Đông Đạo với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Tu vi của hắn gần đạt tới tam hải cảnh đỉnh phong, sau khi thi triển bí thuật thì đạt tới ngũ hải cảnh, so với Tiết Thường Xuân thì không chỉ nhiều hơn một điểm. Chân khí từ trong người hắn phóng ra như nước trong hải dương rộng lớn rồi lại di chuyển theo hình tròn, dần dần hình thành một cột gió xoáy khổng lồ.

-Phong Sát!

Đây cũng là một loại tuyệt học mà Tiết Thường Xuân từng sử dụng, thế nhưng trong tay Tiết Thường Xuân thì uy lực của nó hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với Tiết Đông Đạo. Nhân Trung Long đứng dưới sàn đấu, hắn ngửa đầu lên trên nhìn phong quyển kia, hai con ngươi thâm thúy không gợn lên bất kỳ một gợn sóng nào. Hai tay hắn cũng kết xuất một loạt pháp quyết, toàn thân lập tức bị bao phủ trong hỏa diễm, khí thế của hắn cũng không ngừng tăng lên. Hắn nắm chặt trọng kiếm trong tay, điên cuồng rót chân khí vào đó khiến cho trọng kiếm tỏa ra ánh sáng chói mắt. Sau khi đạt được trạng thái lý tưởng thì hắn mới chém ra một kiếm, thời gian chuẩn bị cho một chiêu này còn chưa tốn đến một hơi thở.

-Hỏa Lãng Thôn Thiên!

Một cơn sóng làm từ hỏa diễm tràn ra, ngọn sóng cao đến mấy chục mét chẳng khác gì sóng thần. Hỏa lãng như một con mãnh thú từ thời hồng hoang, nó há cái miệng có thể nuốt trọn cả một ngọn núi nhỏ ra đớp lấy lốc xoáy của Tiết Đông Đạo.

-Ầm ầm ầm!

Hỏa lãng và phong quyển va chạm tạo nên những tiếng nổ rền vang như sấm, ban đầu thì cả hai còn giằng co tương đối ác liệt nhưng gió xoáy của Tiết Đông Đạo rất nhanh liền tỏ ra yếu thế. Nương theo một tiếng nổ vang nữa, toàn bộ phong quyển của hắn đã bị hỏa lãng nuốt trọn, ngay cả bản thân Tiết Đông Đạo cũng không kịp né tránh. Hắn vốn rất tự tin vào Phong Sát của mình, kết quả lại là thảm bại, khó trách tại sao hắn không kịp làm ra động tác né tránh công kích của đối phương. Thân thể của Tiết Đông Đạo như một hỏa cầu rơi tự do từ trên trời xuống, nó đâm sầm lên mặt đất bên ngoài võ đài khiến cho gạch đá ở đó vỡ tan. Toàn thân hắn lúc này đã bị bỏng nặng, y phục bị hư hại nhiều chỗ, tuy không có lộ ra những bộ phận xấu hổ nhưng tình trạng của hắn bây giờ đã đủ để khiến hắn xấu hổ muốn chết rồi. Có điều Tiết Đông Đạo cũng không có phản ứng đau đớn kịch liệt như mọi người vẫn tưởng, thì ra là hắn đã bất tỉnh nhân sự sau khi trúng một chiêu vừa rồi. Cũng phải thôi, chịu trọng thương như vậy thì có mấy người còn có thể giữ được ý thức thanh tỉnh chứ?

-Nhân … Nhân Trung Long thắng!

Giám quan công bố kết quả trận đấu mà khóe miệng không ngừng co giật, sau khi nói một câu như vậy thì mãi không hồi thần được. Hắn là người của Tử Phong tông, đương nhiên cũng tin tưởng tuyệt đối với nhân tài trẻ tuổi bậc nhất như Tiết Đông Đạo, cho rằng ngoài Long Đại Hải thì trong đám võ giả đồng lứa không tìm được người thứ hai có thể đánh bại Tiết Đông Đạo. Có điều thực tế đã chứng minh rằng hắn đã sai, cũng chứng minh rằng tất cả võ giả của Tử Phong tông đã sai. Sự tự tin của bọn họ với thiên tài của tông môn bấy lâu nay vẫn chỉ là mù quáng, người mà bọn họ gửi gắm biết bao hy vọng lại không trụ nổi quá ba mươi chiêu trước một võ giả trẻ tuổi, sự thật tàn nhẫn này như một lưỡi dao cứa vào tim của đám bọn họ.

-Mau bắt hắn lại!

Khán đài còn đang ngập tràn với những tiếng hò reo ầm ĩ thì một tiếng quát lớn lập tức khiến cho quảng trường yên tĩnh lại. Mấy chục bóng người mặc trang phục đặc trưng của Tử Phong tông từ bốn phương tám hướng tràn vào võ đài, bọn hắn đằng đằng sát khí bao vây lấy Nhân Trung Long. Nhân Trung Long cau chặt chân mày mở miệng hỏi:

-Các ngươi định làm cái gì vậy?

Đầu lĩnh của đám người kia là một lão già râu tóc bạc trắng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt nhưng lời nói của lão lại rất thô tục:

-Tiểu súc sinh, ngươi dám đánh Đạo nhi nhà ta thành bộ dáng như vậy, hôm nay không giết ngươi thì không xả được hết mối hận trong lòng lão phu.

Võ giả trên khán đài lúc này cũng đã nhận ra được thân phận của lão ta. Lão già này là thân huynh đệ với gia gia của Tiết Đông Đạo, tên gọi là Tiết Độc Mộc, là một vị trưởng lão cấp cao của Tử Phong tông.

-Mau bắt hắn lại, giải vào đại lao chờ ngày xét xử.

Tiết Độc Mộc không cho Nhân Trung Long có cơ hội lý luận, lập tức ra lệnh cho những người khác bắt hắn lại. Toàn bộ người của Tử Phong tông đồng loạt hành động, không một ai lên tiếng dị nghị với quyết định này của hắn, dường như bọn họ đã lên kế hoạch từ trước vậy.

-Tiết trưởng lão! Ngươi làm cái gì vậy? Tại sao nói bắt người liền bắt người? Ngươi dựa vào cái gì?

Vị lão sư lớn tuổi nhất của Thiên Nam học viện lập tức đứng ra bảo vệ cho Nhân Trung Long, ngay sau đó toàn bộ người của Thiên Nam học viện cũng lên võ đài trợ trận.

-Hừ, tên tiểu tử này đánh trọng thương đệ tử của tông ta, vi phạm quy tắc của thiên tài chiến, cần phải bị trừng phạt thích đáng.

-Ngươi nói bậy! Đã là tỉ thí thì khó tránh khỏi bị thương, hơn nữa Tiết Đông Đạo cũng không có mất mạng, ngươi dựa vào cái gì mà muốn bắt Nhân Trung sư huynh?

Một vị đệ tử của Thiên Nam học viện lớn tiếng phản bác, những người khác lập tức đồng thanh phụ họa.

-Im ngay!

Tiết Độc Mộc quát lớn một tiếng, đồng thời cũng đánh một chưởng về phía đám đệ tử của Thiên Nam học viện.

-Ầm!

Vị lão sư dẫn đoàn vội vàng tiến liên trước đỡ lấy một chưởng của Tiết Độc Mộc, thế nhưng thực lực của hai người chênh lệch tương đối lớn khiến cho lão ta bị đánh lui lại, dư lực của một chưởng này cũng đủ để khiến đám đệ tử phía sau ngã dúi dụi.

-Tử Phong tông thật là bá đạo! Các ngươi muốn gây chiến với Thiên Nam học viện chúng ta sao?

Mấy vị lão sư khác vội vàng đỡ mọi người dậy, một người tức giận lên tiếng chất vấn Tiết Độc Mộc. Tiết Độc Mộc vẫn chỉ đặt toàn bộ sự chú ý lên người Nhân Trung Long, lão ta không thèm quay đầu lại mà đáp:

-Hừ, đây là địa bàn của Tử Phong tông chúng ta, người của Thiên Nam học viện các ngươi dám đả thương tam hoàng tử của đế quốc, vì thế nên buộc phải nghiêm trị để răn đe những kẻ khác.

-Đây là thiên tài chiến, đã là thiên tài chiến thì không được tùy tiện động tới người tham dự, chẳng lẽ ngươi định phá vỡ quy tắc do chính Tử Phong tông các ngươi đặt ra hay sao?

Một người khác không phục lên tiếng phản bác, Tiết Độc Mộc lại cười lớn đáp:

-Trận quyết đấu chung cực cũng đã kết thúc rồi, thắng thua đã phân định xong, thiên tài chiến cũng đã kết thúc, ta làm như vậy cũng không tính là phá hỏng quy tắc chứ?

-Ngươi …

Đám người của Thiên Nam học viện rất tức giận nhưng chẳng thể phản bác được gì. Thường thì sau khi kết thúc trận chung kết thì Tử Phong tông sẽ tổ chức những trận đấu phân hạng cho những võ giả trong năm mươi hạng đầu, sau đó lại tiễn đưa toàn bộ người của những thế lực khác ra khỏi Tử Phong cốc một cách an toàn, như thế mới tính là kết thúc thiên tài chiến. Có điều bây giờ Tiết Độc Mộc lại lật lọng nói thiên tài chiến đã kết thúc, chỉ là như vậy cũng chẳng có ai có thể nói được gì. Lúc này đám đệ tử của Thiên Nam học viện đều cảm thấy cực kỳ uất ức, bọn họ có bao giờ bị người khác coi rẻ như vậy đâu chứ? Thế nhưng bọn họ lại đang ở trên địa bàn của người khác, như vậy cũng chỉ có thể tùy ý để người ta chà đạp mà thôi.

-Ha, người của Tử Phong tông cũng thật là bá đạo!

Một nam tử trẻ tuổi bước lên võ đài khiến cho toàn trường chú ý. Người này không phải ai khác chính là Long Đại Hải, người đáng ra phải là quán quân của thiên tài chiến năm nay.

-Hừ, chuyện này không có việc của ngươi! Mau lui xuống, bằng không đừng trách chúng ta sử dụng vũ lực với ngươi.

Tiết Độc Mộc không vội động thủ với Long Đại Hải. Thân phận của người này tương đối thần bí, có thể khiến hoàng đế và mấy vị lão tổ của Tử Phong tông nhượng bộ mấy phần, nếu không phải bất đắc dĩ thì lão ta cũng không muốn động thủ với hắn. Thế nhưng lão ta cũng không quá e ngại hắn, dù sao thì mấy lão quái vật kia cũng không có đưa ra mệnh lệnh phải đối xử đặc biệt với hắn.

-Chà chà, ngươi thực sự làm ta sợ rồi đấy!

Long Đại Hải hài hước đáp.

-Nhân Trung Long là bằng hữu của ta, tốt nhất là ngươi hãy cho người của mình lui xuống đi!

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.