Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biến cố (2)

Tiểu thuyết gốc · 2086 chữ

(Sau hơn chín tháng mới lại bắt tay vào viết, cảm giác có chút ngượng tay. Các vị đạo hữu trước đây từng ủng hộ chắc đã ngừng theo dõi, chỉ biết cảm khái, ài. Nhân sinh là vậy, đam mê không thắng lại nổi cái miệng cần phải nuôi. Coi như là khởi đầu mới, mong các vị đạo hữu lại ủng hộ truyện của ta)

Long Đại Hải chẳng quan tâm gì tới nàng ta, hắn ném ra một đống linh thạch vào trong trận pháp khiến cho kết giới dần biến đổi, từ màu trong suốt trở thành màu xám đậm. Nhân Trung Long thấy vậy thì thầm cảm thấy kinh ngạc, không phải trước đó hắn ta đã dùng hết linh thạch trong người để điều khiển trận pháp sao? Thế nhưng nghĩ lại thì cũng thấy hợp lý, đối phương có thể vẫn giữ lại một chút linh thạch để phòng trường hợp bất trắc mà. Sau một khoảng thời gian thì trận pháp cũng hoàn toàn được kích hoạt, lúc này thì Long Đại Hải ra hiệu nói:

-Đi thôi!

Nói rồi hắn dẫn đầu đi trước, thân thể chậm rãi bước từng bước tới khu vực được trận pháp bao phủ kia. Ba người Nhân Trung Long thoáng chần chờ rồi cũng nối bước theo sau, cả bốn người rất nhanh đã vào được khu vực bao phủ bởi trận pháp. Khu vực vòng bao hình tam giác này cũng khá lớn, nếu cố gắng thì có thể để mười người cùng vào trong. Khi vừa bước vào trong thì điều đầu tiên mấy người Nhân Trung Long cảm nhận được là thoải mái. Trước khi đi vào khu vực này thì bọn họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho tình huống xấu nhất rồi, thật không ngờ khi vào rồi thì mới biết hấp lực trong này nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với ở bên ngoài, lấy tu vi của mấy người bọn họ thì dư sức để có thể kháng cự lại.

-Trận pháp thật là tinh diệu!

Sa lão thốt lên một tiếng tán thán, đây cũng là suy nghĩ của hai người còn lại bên phía Nhân Trung Long. Bọn họ cùng nhìn về phía Long Đại Hải với ánh mắt xấu hổ, có điều người kia lại không tỏ thái độ gì, chỉ nhàn nhạt nói:

-Ta chỉ còn một chút linh thạch mà thôi, không thể để trận pháp duy trì quá lâu được, vẫn cần phải nghĩ cách khác.

Nhân Trung Long nghe thế thì còn tưởng đối phương muốn bọn họ hắn lấy ra linh thạch nên lập tức nói:

-Không sao, chỗ ta có linh thạch.

Nói rồi hắn lấy ra một cái bao lớn, chỉ cần đảo thần thức qua một lượt là có thể đếm được trong đó có khoảng hơn một ngàn linh thạch trung phẩm. Linh thạch hạ phẩm chỉ có thể dùng để bố trí trận pháp từ tôn cấp trở xuống, còn tông trận và vương trận thì cần phải có linh thạch trung phẩm, đây đã là thường thức rồi. Nhân Trung Long tuy không phải là trận pháp sư, thế nhưng chưa ăn thịt heo thì cũng đã thấy heo chạy, chút kiến thức phổ thông này hắn vẫn hiểu rõ nên chỉ lấy ra linh thạch trung phẩm của mình. Linh thạch hạ phẩm có giá một trăm thượng phẩm linh tệ một viên còn linh thạch trung phẩm thì đắt gấp mười lần. Như vậy tính ra thì đống linh thạch của Nhân Trung Long cũng trị giá hơn một triệu linh tệ thượng phẩm đấy, con số này đúng là không nhỏ đâu.

-Ta cũng có không ít đây!

Sa lão cũng vội vàng lấy ra tài sản của mình, số lượng còn nhiều hơn Nhân Trung Long một ít, duy chỉ có nữ tử mặc hắc bào kia là không mở miệng. Long Đại Hải thấy hai người Nhân Trung Long làm vậy thì phì cười, hắn lấy ra một cái túi còn to hơn, bên trong chứa ít nhất năm ngàn linh thạch trung phẩm khiến bọn họ trợn mắt há hốc mồm.

-Ta cũng không thiếu linh thạch, chỉ là tiêu tiền như vậy thì có chút lãng phí. Các vị chỉ cần rót chân khí vào trong ba trận kỳ này là có thể duy trì trận pháp rồi. Ta sẽ lo một bên, Nhan Phi lo một bên, Sa lão và Nhân Trung huynh lo bên còn lại, như vậy là được rồi.

Long Đại Hải nói chuyện cứ như hắn rất thân quen với hai người đi cùng với Nhân Trung Long vậy. Không chỉ như vậy mà hắn còn phát đan dược khôi phục cho mỗi người, Nhân Trung Long được nhận chân khí linh đan trung cấp, Sa lão được nhận chân khí linh đan cao cấp còn Nhan Phi lại là … yêu khí linh đan vương cấp. Cả Nhân Trung Long lẫn Sa lão đều kinh ngạc không nói nên lời. Nhan Phi vẫn đang kìm nén sự tò mò của bản thân từ đầu tới cuối nhưng bây giờ thì nàng ta không nhịn được nữa rồi, bất chấp tình cảnh không phù hợp, nàng ta tiến tới bóp chặt lấy cái cổ của Long Đại Hải mà hỏi:

-Ngươi rốt cuộc là ai?

Long Đại Hải bị bóp đến mức ngạt thở nhưng không có vẻ gì là tức giận cả, hắn ta cố gắng nói từng chữ:

-Bây giờ không phải lúc! Ngươi … thả ta ra trước đi đã!

Nhân Trung Long vội vàng lên tiếng ngăn cản:

-Nhan Phi, đừng quên tình cảnh hiện tại của chúng ta! Những việc khác để sau hãy nói đi.

Sa lão không nói gì nhưng cũng tỏ vẻ đồng tình với lời của hắn. Hai người đồng hành đều đã tỏ thái độ nên Nhan Phi chỉ có thể hậm hực buông tay, không quên quăng cho Long Đại Hải một ánh mắt chứa đầy hàn khí lạnh thấu xương. Long Đại Hải dường như không để tâm tới hành động thất lễ của nàng ta, hắn vội vàng thúc giục ba người Nhân Trung Long:

-Trận pháp bắt đầu suy yếu rồi, phải lập tức bổ sung năng lượng thôi!

Quả thực như lời hắn nói, lúc này lớp màng bao quanh trận pháp đang dần chuyển sang màu trong suốt, hấp lực mà bốn người bọn họ phải gánh chịu cũng từ từ gia tăng lên. Ba người Nhân Trung Long không ai bảo ai cùng nhau đi tới vị trí được phân bố từ trước, đồng loạt rót năng lượng vào trong trận kỳ, đương nhiên Long Đại Hải cũng phải lo phần mình chứ không thể ngồi không được. Trận pháp có thể duy trì bằng năng lượng do võ giả cung cấp, có điều trong chiến đấu thực tế thì chẳng có võ giả nào làm như vậy cả vì như thế thì chẳng khác nào tự sát. Chỉ khi cần mở ra những trận pháp như truyền tống trận hay phòng ngự trận thì mới có võ giả dùng chân khí để duy trì trận pháp để tiết kiệm linh thạch, mà đây lại là một trong những trường hợp đó. Hai người Sa Quách và Nhan Phi cùng nhìn về phía Nhân Trung Long, thấy hắn ăn đan dược do Long Đại Hải đưa thì cũng làm theo. Đan dược vào trong người, dược lực mạnh mẽ của nó khiến cho đan điền của cả ba dần trở nên sung mãn trở lại, năng lượng mà bọn họ cấp cho trận kỳ cũng theo đó mà dần tăng lên.

-Ù ù!

Lớp màng bảo hộ của trận pháp sáng lên một chút, sau đó lại chuyển sang màu xám đậm như ban đầu, áp lực đè nặng lên vai bốn người cũng giảm đi. Mặc dù vậy nhưng ba người Nhân Trung Long vẫn thấy tương đối khó khăn, nhìn sang Long Đại Hải thì người nào người nấy đều há hốc mồm. Một người là yêu vương, một lão nhân khí hải cảnh đỉnh phong, một tên quái thai thập tuyền cảnh, dù trước đó có tiêu hao nhiều đi chăng nữa thì vẫn còn dư lực, một phần cũng nhờ có đan dược của Long Đại Hải đi. Thế nhưng cả ba người đều không thể nào có được dáng vẻ thong dong như Long Đại Hải. Tên kia một mình lo một góc trận pháp thì không nói nhưng hắn thậm chí còn không có vẻ gì là đang cố gắng chèo chống trong khi hắn là kẻ có tu vi thấp nhất ở đây. Nhìn sang hai người Nhân Trung Long và Sa Quách đang phải chung tay gồng gánh một bên trận pháp thì quả thực là tình cảnh khác xa một trời một vực.

-Tiểu tử, vốn dĩ ta nghĩ rằng ngươi đã đủ quái thai rồi, thật không ngờ trên đời này lại có kẻ còn biến thái hơn cả ngươi.

Sa Quách truyền âm cho Nhân Trung Long, ngữ điệu của lão không giấu được vẻ cảm khái sâu sắc.

-Kẻ này rốt cuộc là người phương nào vậy?

Nhân Trung Long chỉ biết cười khổ mà đáp:

-Ta nào biết hắn từ đâu tới chứ! Chúng ta mới quen nhau trong thiên tài chiến lần này, cũng không tính là thân thiết, thậm chí ta còn cảm thấy hắn có thành kiến với ta và cả Huyên nhi nữa đấy.

-Hắc, không lẽ hắn ta cũng nhìn trúng tiểu nha đầu kia?

Nhân Trung Long sầm mặt lại, hắn biết lời nói này của Sa Quách chỉ là lời rác rưởi mà thôi, nếu như thực sự nghĩ vậy thì lão ta cũng quá ấu trĩ rồi.

-Nhân Long ca ca!

Một thanh âm trong trẻo từ xa vọng lại, Nhân Trung Long còn chưa kịp nhìn thấy người nói nhưng đã hốt hoảng kêu lên:

-Huyên nhi, tuyệt đối không được qua đây!

Thế nhưng lời nói của hắn căn bản chẳng có chút tác dụng nào, chỉ thấy một thân ảnh yểu điệu bay tới với tốc độ chóng mặt, thoắt cái đã xuất hiện bên trong trận pháp của mấy người Nhân Trung Long.

-Tiểu thư, không được!

Ngay sau khi nàng ta xuất hiện thì một thanh âm khác cũng vọng lại từ phía sau của nàng, kéo theo đó là một bóng đen cũng vọt tới theo.

-Cút ngay!

Một tiếng hừ lạnh phát ra từ trong miệng của Long Đại Hải. Chỉ thấy hắn đánh ra một chưởng, chân khí lập tức hóa thành thủ ấn chộp về phía bóng đen kia. Đối diện là một người mặc hắc bào với một chiếc mũ trùm che kín đầu, không thể nhìn thấy diện mạo. Bị một chưởng của Long Đại Hải đánh bất ngờ nên người này không kịp trở tay, chỉ có thể bị động đón đỡ.

-Oành!

Một tiếng nổ đinh tai vang lên, hắc bào nhân kia lập tức bị đánh bay cả trăm mét, cả người bị đánh bay về phía một góc khác của khán đài. Những tưởng người kia sẽ bị hắc động kia hút vào nhưng không ngờ người đó lại có thể mạnh mẽ ổn định thân hình rồi bám vào ghế ngồi phía khán đài.

-Long huynh, ngươi làm cái gì vậy?

Nhân Trung Huyên dường như rất bất mãn với Long Đại Hải, việc vừa rồi xảy ra quá nhanh, mọi người xung quanh đều không kịp phản ứng, ngay cả nàng ta cũng như vậy.

-Làm cái gì là làm cái gì?

Long Đại Hải không thèm quay lại nhìn nàng ta, chỉ lạnh lùng hỏi lại.

-Ngươi tại sao lại động thủ với người của ta?

Nhân Trung Huyên trầm giọng chất vấn.

-Người của ngươi? Một kẻ lai lịch bất minh, đến diện mạo còn không thấy, dựa vào cái gì mà ta phải cho hắn đi vào?

-Ngươi rõ ràng biết hắn là người của ta, sao vẫn cố tình hạ thủ?

-Hừ, người của ngươi thì sao? Lúc chúng ta vất vả đối chọi với người của Tử Phong tông thì các người nhàn nhã đứng xem kịch, bây giờ gặp khó khăn lại muốn tới cầu cạnh chúng ta, ngươi tưởng ta là bồ tát sống chắc?

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.