Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biến cố (3)

Tiểu thuyết gốc · 2057 chữ

- Ngươi …

Nhân Trung Huyên như muốn nổi bão nhưng không thể phản bác lời của đối phương, chỉ có thể tức giận giậm chân.

-Huyên nhi, người kia là ai vậy? Xem chừng thực lực cũng rất cường hãn.

Nhân Trung Long lúc này mới hiếu kỳ lên tiếng. Nhân Trung Huyên ngập ngừng một lúc cũng không nói nên lời, mặc dù Nhân Long ca ca của nàng không nói gì nhưng những lời của Long Đại Hải cũng là suy nghĩ chung của mọi người ở đây. Nàng ta có cao thủ tháp tùng nhưng khi đám người Nhân Trung Long bị vây công thì lại chẳng thấy ra tay tương trợ, cho dù quan hệ hai người rất tốt nhưng nàng ta biết việc này đã để lại gợn sóng trong lòng của hắn.

-Nhân Long ca ca, việc này sau này muội sẽ giải thích với huynh.

Nhân Trung Long cũng không truy hỏi gì thêm nhưng ảnh mắt của hắn đôi khi vẫn liếc về phía hắc bào nhân kia.

-Tiểu cô nương, ngươi giúp ta trấn thủ góc trận pháp bên này đi, chỉ cần mấy hơi thở là được.

Long Đại Hải lại không khách khí gì mà yêu cầu Nhân Trung Huyên giúp, mấy người Nhân Trung Long định nói gì đó nhưng lập tức bị hắn phất tay cản lại. Nhân Trung Huyên mặc dù ấm ức nhưng cũng không dám nói gì, trong tình cảnh nguy cấp này thì bất cứ ai muốn được an toàn cũng phải bỏ sức lực. Ngay cả Nhân Trung Long cũng không dám phản đối, dù sao đối phương cũng đã nói chỉ cần chống đỡ mấy hơi thở lại được, lại nói trong lòng hắn lúc này còn đang chứa đầy suy nghĩ ngổn ngang.

-Không gian gia cố!

Long Đại Hải ném ra một đống trận bàn và trận cơ kết thành trận pháp, từ trong người hắn tản ra một loại lực lượng không tên rót vào trong đó khiến trận pháp thành hình.

-Không gian lực!

Sa Quách và Nhân Trung Huyên đồng thời kinh hô, hai con ngươi như muốn lồi ra khỏi hốc mắt vậy. Ấy thế nhưng Nhân Trung Long lại chẳng hiểu cái gì, đành phải muối mặt đi hỏi sư phụ của mình:

-Sư phụ, không gian lực mà hai người kia nói là gì vậy?

Đan lão lần này cũng không có lơ hắn đi mà chậm rãi giải thích:

-Không gian lực là lực lượng có thể thao túng không gian xung quanh võ giả, nắm bắt được nó có thể bước xuyên qua không gian, một bước thuấn di mấy mươi dặm cũng là chuyện có thể.

-Kinh khủng như vậy sao?

Nhân Trung Long thốt lên kinh hãi. Đan lão cũng không có trả lời hắn, càng nói nhiều thì càng khiến hắn cảm thấy tự ti mà thôi. Bằng tu vi khí tuyền cảnh mà có thể điều động không gian lực thì lão mới chỉ thấy lần đầu.

-Có thể thả lỏng được rồi!

Sau ba bốn nhịp thở thì Long Đại Hải mới thả lỏng người, đồng thời cũng ra hiệu cho mấy người Nhân Trung Long thu công. Mấy người Nhân Trung Long ban đầu còn hơi lo ngại nhưng sau khi ngừng rót chân khí vào trận pháp thì nó quả nhiên vẫn ổn định, lúc này bọn họ mới thở phào được một hơi.

-Thủ đoạn của các hạ quả thực cao minh, vậy mà có thể vận dụng không gian lực để kết trận pháp!

Nhân Trung Huyên chắp tay với Long Đại Hải, trong giọng nói không che giấu ý tán thưởng. Ấy thế nhưng Long Đại Hải lại chẳng cho mỹ nhân mặt mũi, hắn ta không mặn không nhạt đáp:

-Không dám!

-Không biết tiểu nữ đã đắc tội gì với huynh đài, tại sao ta luôn cảm thấy ngươi có địch ý với ta vậy?

-Hừ, đấy là do ngươi tự mình suy diễn mà thôi.

Nhân Trung Huyên cau chặt hai hàng lông mày, còn đang định nói gì đó thì biến cố lại tiếp tục xảy ra.

-Răng rắc! Răng rắc!

Những tiếng nứt vỡ rợn người lại vang lên, chỉ thấy hố đen kia dùng tốc độ khủng khiếp mà bành trướng, chớp mắt lại lớn gấp đôi.

-Không ổn!

Mấy người Nhân Trung Long kinh hãi, thân thể người nào người nấy đều căng cứng hết cả lên, chuẩn bị ứng đối với bất kỳ loại biến cố nào. Trong số bọn họ thì cũng chỉ có Long Đại Hải không có vẻ gì là khẩn trương, vẫn một bộ dáng thong dong. Quả nhiên là không có chuyện gì, ở bên trong khoảng không chật hẹp được bao phủ bởi trận pháp của hắn thì hấp lực chẳng tăng lên chút nào, thế nhưng nhìn vào phía bên ngoài thì liền có thể thấy được sự khác biệt.

-Rầm rầm rầm!

Những vị trí ghế ngồi trên khán đài lần lượt bị rút bay lên, ngay cả gạch đá lót bên dưới cũng bị hấp lực nhấc bay lên va chạm vào nhau tạo thành cảnh tượng vô cùng khủng khiếp. Xen lẫn tiếng đồ vật nổ tung là những tiếng thét kinh hoảng của đám võ giả đang bám trụ ở trên hàng ghế ngồi ở khán đài. Tất cả những người còn chưa kịp rời khỏi khán đài của thiên tài chiến lúc này đều bị hút về phía lỗ đen kia, một khi đi qua miệng hố thì lập tức biến mất, ngay cả thanh âm cũng chẳng còn, giống như là biến mất trên thế gian vậy.

-Các vị, xin cứu chúng ta!

Đột nhiên có mấy người lên tiếng cầu cứu với mấy người Nhân Trung Long. Mấy người bọn họ quay lại nhìn kinh ngạc khi phát hiện mấy người đó vậy mà lại là đám thái thượng trưởng lão của Tử Phong tông. Lúc này trên khán đài cũng chỉ còn một vài võ giả miễn cưỡng còn trụ lại được mà thôi, mà những người này chính là những người có thực lực mạnh mẽ nhất.

-Ha, các ngươi còn mặt mũi cầu chúng ta giúp sao?

Nhân Trung Long cười lạnh nói. Mới vừa rồi còn đòi phân rõ sinh tử, bây giờ lại muốn xin bọn họ cứu giúp, không phải là quá nực cười sao?

-Hừ, các ngươi đã quyết tuyệt như vậy thì cùng nhau đi chết đi!

Một lão già trong số đó quét ánh mắt lạnh lẽo về phía Long Đại Hải, sau đó hắn lấy bảo khí hình một thanh trường thương ra phi thẳng về phía trận pháp của đối phương. Trường thương mang theo khí thế mạnh mẽ xé gió lao thẳng tới vị trí của Long Đại Hải, thế nhưng mặc cho biểu cảm ngưng trọng của mấy người Nhân Trung Long, hắn lại ngạo nghễ chắp tay sau lưng không quan tâm.

-Long huynh, cẩn thận!

Chỉ nghe thấy vút một tiếng, trường thương kia vậy mà lại đi trượt qua phía bên trái của Long Đại Hải, thậm chí còn không đâm trúng vào phạm vi của trận pháp. Với tác động tới từ lực hấp dẫn khủng khiếp từ hố đen phát ra, cho dù là công kích của cường giả nửa bước hóa cương cảnh nhưng nếu không có tính toán kỹ lưỡng thì cũng sẽ đi trật mục tiêu mà thôi.

-Ngu xuẩn!

Long Đại Hải cười lạnh buông lời chế nhạo khiến lão già kia tức đỏ mặt, còn chưa kịp làm ra phải ứng thì một đại thủ đã bay về thẳng về phía lão ta. Khác hẳn với công kích của lão, công kích của Long Đại Hải lại chuẩn xác tới từng li, cứ như là không bị hấp lực ảnh hưởng vậy.

-Ầm!

Lão già kia bị một chưởng này đánh lui lại mấy bước, thân thể lảo đảo đồng thời mất đi năng lực kháng cự với hấp lực, lập tức bị hút vào trong hắc động.

-Có chết cũng phải kéo theo bọn hắn!

Mấy người còn lại của Tử Phong tông mang theo tâm lý cùng nhau chết, mặc kệ hấp lực đồng loạt công kích vào trận pháp của Long Đại Hải khiến cho mấy người Nhân Trung Long hốt hoảng. Thế nhưng không cần bọn họ động thủ, Long Đại Hải chỉ cần mấy chưởng đã có thể dễ dàng hóa giải hết công kích của đối phương, hơn nữa còn phản công khiến cho đám người kia lập tức bị hút vào trong hắc động. Những tưởng có thể thở phào nhưng đột nhiên Nhân Trung Huyên lại lên tiếng kinh hô:

-Lôi thúc!

Hắc bào nhân lúc trước định đi theo nàng ta vào trong trận pháp lúc này đã không thể chịu được hấp lực nữa rồi, cũng dần dần bị hắc động hút vào trong. Nhân Trung Huyên không do dự gì lập tức ném ra một bảo khí có hình dạng như một mảnh vải lụa về phía hắc y nhân, để đối phương cầm vào một đầu của bảo khí.

-Không được!

Long Đại Hải gắt lên một tiếng nhưng Nhân Trung Huyên chẳng mảy may để tâm tới hắn, chỉ trong chớp mắt đã đưa một đầu pháp khí cho hắc bào nhân. Ngay khi đối phương nắm được pháp khí thì hấp lực đang tác động lên người hắn cũng ảnh hưởng đến Nhân Trung Huyên khiến mặt nàng trở nên tái nhợt, thân thể liên tục bị kéo ra phía ngoài trận pháp.

-Huyên nhi!

Nhân Trung Long không nghĩ ngợi gì lập tức ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, giúp nàng ta chia sẻ áp lực, Sa lão và Nhan Phi cũng đồng thời ra tay mới có thể giúp nàng ta không bị kéo ra ngoài. Thế nhưng hấp lực kia quả thực quá khủng bố, hắc bào nhân kia chưa trụ được một hơi thở thì miếng vải lụa nối giữa hai người lập tức rách làm đôi.

-Ngươi bị điên sao? Nếu ngươi phá vỡ trận pháp của ta thì phải làm sao? Muốn kéo mọi người cùng chết với ngươi sao?

Long Đại Hải chẳng quan tâm gì đến hắc bào nhân kia mà quay qua quở trách Nhân Trung Huyên. Lúc này nàng ta cũng không nhịn được nữa mà mạnh mẽ phản bác:

-Bằng hữu của ta nguy cấp như vậy ta không thể ra tay cứu hắn được sao? Không phải vừa rồi ngươi còn động thủ trong trận pháp được hay sao, sao ta lại không thể?

-Khốn kiếp!

Long Đại Hải tức giận nhưng cũng không muốn đôi co với nàng, ngay sau đó trận pháp liền truyền ra những tiếng đinh đinh, trên bề mặt trận pháp liên tiếp xuất hiện những gợn sóng.

-Sao lại như vậy? Vừa rồi ngươi còn có thể xuất thủ trong này cơ mà!

Nhân Trung Huyên hoảng hốt nhìn trận pháp, nàng ta không nghĩ rằng bản thân chỉ làm một việc nhỏ như vậy mà lại khiến cho trận pháp trở nên bất ổn. Long Đại Hải vội vàng niệm pháp quyết, đồng thời truyền không gian lực vào trọng trận pháp, mất một lát mới có thể khiến nó ổn định trở lại.

-Trận pháp do ta bố trí, ta đương nhiên có thể kiểm soát được nó rồi, đồ vô tri nhà ngươi suýt chút nữa đã hại chết cả đám rồi.

-Tiểu thư, mặc kệ ta đi, an toàn của người mới là quan trọng.

Hắc bào nhân kia cũng lên tiếng trấn an Nhân Trung Huyên nhưng nàng ta không nghe, vội vàng dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn sang Long Đại Hải nói:

-Long huynh, ta không biết giữa chúng ta có ân oán gì hay không nhưng mạng người quan trọng, xin ngươi hãy mau ra tay cứu Lôi thúc một mạng đi.

Long Đại Hải không vì nàng ta khẩn cầu mà động tâm, hắn lạnh lùng đáp:

-Không thể, hắn đã ở ngoài trận pháp, với tình hình bây giờ không có cách nào để cứu hắn cả.

-Ngươi …

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.