Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không gian thông đạo

Tiểu thuyết gốc · 2006 chữ

Nhân Trung Huyên căn bản không tin lời hắn, nàng ta vẫn cho rằng đối phương vì không ưa mình nên mới không chịu cứu người. Hắc bào nhân lúc này ở bên ngoài cũng đã không trụ nổi nữa rồi, thân thể hắn bay lên trên cao rồi bị hút vào trong hắc động kia.

-Lôi thúc!

Nhân Trung Huyên kinh hô một tiếng, lập tức lao ra khỏi trận pháp. Tới rìa ngoài của trận pháp thì có một luồng kình khí nhẹ nhàng đẩy nàng ta lại, thế nhưng bị nàng phẩy tay đánh tan.

-Ngươi làm cái gì …

Long Đại Hải tức giận mắng, thế nhưng còn chưa kịp nói hết lời thì trận pháp cố định không gian đã bị mạnh mẽ phá bỏ, hấp lực khủng bố kia lập tức tác động lên thân thể mấy người bọn họ.

-Lôi thúc!

Nhân Trung Huyên không quan tâm gì cả, nàng ta lập tức vọt về phía hắc bào nhân kia.

-Tiểu thư, người không thể qua đây!

Hắc bào nhân kia vội lên tiếng ngăn cản nhưng Nhân Trung Huyên căn bản không nghe lời hắn.

-Huyên nhi!

Nhân Trung Long vội vàng đuổi theo nàng ta, hai người Sa Quách và Nhan Phi cũng đuổi theo hắn.

-Tự tạo nghiệp mà!

Long Đại Hải thở dài một tiếng, vội vàng thu lại trận kỳ rồi cũng phi thân đuổi theo mấy người bọn họ. Trong tích tắc trước khi bị hút vào hắc động thì cả đám người đã tụ lại được cùng một chỗ rồi.

-Vụt!

Thân ảnh sáu người cùng một lúc biến mất, sau đó không lâu thì hắc động kia cũng đột nhiên tiêu thất, giống như chưa hề xuất hiện vậy. Bên trong hắc động, mấy người Nhân Trung Long vẫn bị hấp lực tác động, thân thể không tự chủ được bị kéo đi dọc theo một đường hầm tăm tối, thỉnh thoảng vẫn nhìn thấy một vài tia sáng le lói. Đáng sợ là bên trong đường hầm này căn bản không có bất cứ vật gì cả, giống như mấy người bọn họ đang rơi tự do từ trên cao xuống vậy. Không những thế, từ khi bị hút vào trong đường hầm này thì thân thể đã phải chịu lực đè ép cực kỳ khủng bố, mỗi một tấc da thịt trên cơ thể liên tục bị kéo ra và bóp vào, lực tác động lại không đồng nhất khiến bọn họ nhưng đang bị xé rách từ trong ra ngoài vậy, cảm giác đau đớn đó quả thực khó mà miêu tả bằng lời được. Ngay khi ý thức của cả đám sắp trở nên mơ hồ thì một luồng lực lượng kỳ diệu đã bao bọc lấy bọn họ khiến những lực tác động kia trở nên yếu đi rất nhiều. Cảm giác giằng xé kia mặc dù đã yếu đi nhưng vẫn liên tục tác động lên người của bọn họ khiến cho ai nấy đều cảm thấy thân thể giống như bị hư thoát. Không biết trải qua bao lâu, cuối cùng thì trước mặt cũng xuất hiện một tia sáng. Tia sáng kia ngày càng trở nên lớn hơn, tới khi nhìn rõ thì mới phát hiện đó là một lối ra, mà mấy người bọn họ không tự chủ được bị kéo vào lối ra đó. Vừa mới ra khỏi đường hầm tăm tối kia thì mấy người liền xuất hiện trên một khoảng không cách mặt đất chừng hai mươi mét. Sự thay đổi đột ngột khiến cho mấy người Nhân Trung Long nhất thời không làm chủ được thân thể, trực tiếp rơi từ trên cao xuống mặt đất.

-Rầm rầm rầm!

Mặt đất bị đục ra mấy cái hố lớn khiến cho cát bay đá chạy tứ tung, mấy người Nhân Trung Long cũng lần lượt bò lên trên, ai nấy đều ho khù khụ vì hít phải khói bụi. Cũng may bọn họ còn là võ giả nên không sao, nếu là phàm nhân rơi từ khoảng cách như vậy xuống mặt đất thì dù cho không trực tiếp tử vong cũng phải mất nửa cái mạng. Một thân ảnh từ trên trời từ từ hạ xuống, chính là Long Đại Hải, người duy nhất không bị rơi xuống mặt đất. Năm người còn lại cả kinh, Nhân Trung Huyên vốn còn đang tức giận với hắn lập tức nhíu mày hỏi:

-Ngươi làm sao lại không có việc gì như vậy?

Hắc bào nhân gọi là Lôi thúc vội vàng chạy lại chắn trước mặt nàng, hai tay hắn lật mũ trùm ra để lộ một gương mặt cương nghị của một nam tử trung niên, trên trán có một ấn ký hình tia sét sống động như thiên lôi thật vậy. Lôi thúc chắp tay cúi người bái tạ với Long Đại Hải nói:

-Đa tạ bằng hữu đã ra tay cứu giúp! Tiểu thư nhà ta còn chưa hiểu chuyện, mong các hạ không so đo.

Long Đại Hải không đáp lời mà chỉ gật đầu một cái coi như là đồng ý. Nhân Trung Huyên thấy Lôi thúc nói vậy thì khó hiểu mà hỏi:

-Không lẽ vừa rồi là hắn ra tay?

-Ra tay gì?

Mấy người Nhân Trung Long cũng nhìn về phía Lôi thúc mong có được một lời giải đáp.

-Vừa rồi chúng ta bị kéo vào trong một nơi gọi là không gian thông đạo.

Lôi thúc liền đáp.

-Vốn dĩ không gian thông đạo là dùng để nối hai nơi cách xa nhau lại, đều do cường giả dùng truyền tống trận xây nên, cần được gia cố để người sử dụng không bị ảnh hưởng khi truyền tống. Có điều không gian thông đạo vừa rồi lại không được gia cố dẫn tới việc bên trong xuất hiện không gian loạn lưu, chính là thứ đã gây ra cảm giác đau đớn khi chúng ta ở trong đó. Chính là vị bằng hữu này đã dùng không gian chi lực để giúp chúng ta tránh được phần lớn ảnh hưởng của không gian loạn lưu, bằng không bây giờ chúng ta đã giống như mấy tên kia rồi.

Vừa nói hắn vừa chỉ vào mấy người đang nằm ở phía xa. Lúc này đám người Nhân Trung Long mới để ý phía xa có mấy người đang nằm trên mặt đất không nhúc nhích, dường như đều là người xuất hiện ở thiên tài chiến, cùng bị hút vào nơi này như bọn họ. Nhân Trung Long rất nhanh đã nhận ra một người trong số đó, là một lão già thái thượng trưởng lão của Tử Phong tông. Lão già kia lúc này đã nằm trên đất bất động, khắp người chi chít các vết thương lớn nhỏ, có thể thấy là đã bị thương không nhẹ. Một cường giả nửa bước hóa cương cảnh mà còn như vậy thì đừng nói tới những người khác, đa phần đều đã trọng thương sắp chết hết cả rồi. Lúc này thì bọn họ mới hiểu bản thân đã may mắn như thế nào khi được Long Đại Hải giúp đỡ, ánh mắt cảm đám khi nhìn về hắn đều chứa vẻ cảm kích.

-Các người có thấy nơi này có chút kỳ quái không?

Nhân Trung Huyên đột nhiên hỏi một câu như vậy khiến cho những người khác chẳng hiểu ra làm sao. Nam tử gọi là Lôi thúc kia nhắm hai mắt cảm nhận một chút cũng không thấy có điểm gì dị thường bèn nói:

-Tiểu thư, không phải nơi này cũng rất bình thường sao?

Mấy người Nhân Trung Long cũng gật đầu đồng tình, rõ ràng là không hiểu nàng ta đang nói cái gì. Nhân Trung Huyên lại lắc đầu mà nói:

-Không đúng, các ngươi thử hấp thụ linh khí nơi này tu luyện một lát xem.

Mấy người Nhân Trung Long tuy không hiểu lắm nhưng cũng đồng loạt ngồi xuống đả tọa tu luyện, ngay cả Nhân Trung Huyên cũng làm như vậy. Nàng ta chỉ cảm thấy có cảm giác không đúng thế nhưng không đúng ở đâu thì lại không thể nói ra được, phải tự mình cảm nhận linh khí nơi này để xác nhận. Thế nhưng Nhan Phi thì không quan tâm nhiều như vậy, nàng ta phi thân tới bên cạnh Long Đại Hải, ngọc thủ nhanh như chớp tóm lấy cái cổ của hắn, nhấc bổng cả thân thể của hắn lên.

-Nói mau, ngươi rốt cục là người nào?

Thanh âm của nàng ta trong trẻo lại mang theo vẻ mị hoặc khiến cho người nghe cảm thấy xương cốt ngứa ngáy, có điều Long Đại Hải lại chẳng có chút phản ứng nào với nàng ta.

-Nhan Phi, ngươi làm cái gì vậy?

Nhân Trung Long thấy vậy thì vội vàng lên tiếng ngăn cản nàng ta. Nhan Phi lại chẳng quan tâm đến hắn, tay phải dùng sức siết chặt lấy yết hầu của Long Đại Hải, có xu thế sẽ vặn gãy cổ của hắn nếu hắn không cho nàng ta một câu trả lời vừa ý vậy. Long Đại Hải đưa bàn tay phải lên chụp lấy cánh tay trắng nõn như ngọc thạch của nàng, hắn vận sức bóp mạnh một cái khiến cho cánh tay của nàng ta phát ra một tiếng răng răng rất nhỏ. Tay phải truyền tới cảm giác đau đớn cực độ, xương bàn tay xém chút nữa là bị bóp nát khiến cho nàng ta kinh hãi vội buông Long Đại Hải ra, đồng thời tay trái đánh một chưởng về phía đối phương.

-Rầm!

Long Đại Hải đồng thời đưa tay còn lại ra đánh một chưởng đối chọi lại nàng ta khiến cho nàng ta lảo đảo lui lại.

-Một đầu tiểu yêu xà lại dám khiêu khích bản tọa hết lần này tới lần khác, ngươi cho rằng bản tọa là kẻ dễ bắt nạt hay sao?

Long Đại Hải hừ lạnh đáp. Nhan Phi lúc này cũng chẳng dám nói thêm gì, thực lực của đối phương khiến cho nàng ta cảm thấy kiêng kỵ mười phần, với trạng thái yếu ớt lúc này của mình thì nàng ta có thể chắc chắn rằng bản thân đánh không lại người trước mắt. Nhân Trung Long vội vàng lên tiếng hòa giải tình hình căng thẳng:

-Long huynh, nếu như ngươi không muốn nói lý do thì thôi vậy, sau này Nhan Phi sẽ không tìm ngươi gây chuyện nữa.

-Hừ.

Long Đại Hải hừ lạnh một tiếng coi như đồng ý, còn đang định nói gì thì đột nhiên cảm nhận được mấy luồng khí tức mạnh mẽ tới từ phương xa. Mấy người Nhân Trung Long cũng cảm nhận được, đồng loạt nhìn về một phía. Từ một phương hướng nào đó có mấy người đang cấp tốc bay tới, qua mấy hơi thở đã tới gần vị trí của bọn họ. Đám người kia có tổng cộng sáu người, ba nam hai nữ, cộng thêm đầu lĩnh là một người mặc hắc y che kín toàn thân chỉ để lộ đôi con ngươi thâm thúy ra ngoài. Hắc y nhân kia thấy có người còn tỉnh táo thì lập tức đảo mắt sang quan sát, vừa thấy mấy người Nhân Trung Long thì hai con ngươi co rụt lại rồi rất nhanh lại giãn ra.

-Thật không ngờ có kẻ đi qua không gian loạn lưu mà không bị bất tỉnh. Đại nhân, xử trí bọn hắn như thế nào vậy?

Mấy người vừa tới thấy mấy người Nhân Trung Long thì cũng kinh ngạc không kém, một nam tử trong số đó cung kính hỏi hắc y nhân đầu lĩnh.

-Đánh ngất bọn hắn rồi cùng mang về. Nhớ đừng làm bọn hắn trọng thương, những kẻ này có giá trị cực cao.

-Rõ!

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.