Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Liên minh

Tiểu thuyết gốc · 2120 chữ

Nhân Trung Huyên lo lắng nói.

-Long huynh, vừa rồi tại sao ngươi không sớm nói cho chúng ta biết chuyện này, nếu vậy thì dù có phải trả giá thế nào cũng phải tận sát đám người kia.

Long Đại Hải lại thản nhiên đáp:

-Ta cũng mới phát hiện ra chân tướng về nơi này, có những vấn đề lúc đó còn chưa cân nhắc thấu đáo. Lại nói nếu lúc đó ta kêu các người phải đuổi giết đám hắc y nhân kia bằng mọi cách thì có mấy người sẽ nghe theo chứ?

Nhân Trung Huyên nghe thế thì trầm mặc, những người khác cũng trầm mặc. Mặc dù cảm thấy lý lẽ của đối phương vẫn còn tương đối miễn cưỡng nhưng chung quy lại cũng không thể nào bắt bẻ, nói cho cùng thì Long Đại Hải chẳng có động cơ gì để lừa gạt bọn họ cả.

-Ta kiến nghị chúng ta nên di chuyển vị trí đi thì hơn, bằng không đợi đám hắc y nhân kia quay lại thì chúng ta liền không xong rồi.

Nhân Trung Long vừa đưa ra ý kiến thì Long Đại Hải lập tức bác bỏ nói:

-Không sao, ta đã có cách rồi.

Hắn đưa cho mỗi người một miếng ngọc bội màu trắng rồi nói:

-Thứ này có tác dụng thanh lọc vô nguyên chi lực tương đối tốt, chỉ cần đeo nó lên người rồi không ngừng truyền năng lượng cho nó, các ngươi có thể yên tâm tu luyện được rồi.

-Thứ này ở đâu ra vậy? Lại có thể có tác dụng thần kỳ vậy sao?

Sa lão kinh ngạc hỏi lại, vẻ mặt hiện rõ sắc thái nghi ngờ.

-Vừa rồi lúc các ngươi đang tu luyện thì ta đã tiện tay luyện chế chúng, phẩm cấp cũng không tính cao nhưng giải quyết được vấn đề tu luyện trước mắt. Còn về công hiệu thì không phải chỉ cần thử một chút liền biết hay sao?

Long Đại Hải thản nhiên đáp.

-Có điều hiệu quả của thứ này cũng chỉ là tương đối, không thể hoàn toàn ngăn cản được vô nguyên chi lực, có thể tăng tốc độ hồi phục lên gấp trăm lần.

Không ai hỏi thêm gì nữa, đám người Nhân Trung Long lập tức đeo ngọc bội lên cổ bắt đầu tu luyện. Sau một nén nhang thì bọn họ mới mở mắt ra, mỗi người đều trưng ra vẻ mặt bất khả tư nghị. Lôi thúc chắp tay hành lễ với Long Đại Hải bái phục nói:

-Long huynh đệ quả thực như thiên nhân, đa tạ đã ra tay giúp đỡ.

Mấy người Nhân Trung Long cũng gật đầu lia lịa tỏ vẻ tán đồng. Thật không biết tên Long Đại Hải này có bao nhiêu sở trường nữa. Trước là chiến đấu, sau là trận pháp, bây giờ lại còn thêm cả luyện khí thuật nữa, cứ như không có gì là hắn không biết vậy.

-Có điều tốc độ hồi phục chân khí vẫn còn rất chậm, so với ngoại giới thì đúng là một trời một vực.

Nhan Phi tiếc hận thở dài một tiếng khiến những người khác giật mình nhìn lại, riêng Long Đại Hải thì chỉ lườm nàng ta một cái, ngay cả đáp lời cũng không thèm.

-Nhan Phi, không thể đòi hỏi như vậy được. Nếu không có Long huynh trợ giúp thì chúng ta e rằng không thể hồi phục được chân khí chứ đừng nói tới việc nhanh hay chậm, sao có thể nói lời không suy nghĩ như vậy được chứ?

Nhân Trung Long vội vàng lên tiếng quở trách, thái độ có chút gắt gỏng gần như không nể nang gì nàng ta cả. Những người khác đương nhiên là không ai bênh vực nàng ta rồi, ngay cả bản thân Nhan Phi cũng biết bản thân vừa lỡ lời nên không dám phản bác gì. Nàng ta cũng chỉ vì có thành kiến với Long Đại Hải từ trước nên mới nói mà không suy nghĩ kỹ thôi. Nếu đổi một trường hợp khác thì một kẻ đã sống hơn ngàn năm như nàng ta sao có thể nói lời ấu trĩ như vậy được.

-Thôi được rồi, các vị cũng đã hồi phục tương đối, ta đề nghị chúng ta thu dọn cục diện nơi này rồi lập tức rời đi. Đằng sau đám người hắc y nhân kia không biết có thế lực dạng gì nữa, cho dù chúng ta có lợi thế trên phương diện khôi phục lực lượng thì cũng không nên đối cứng với bọn hắn. Tốt hơn hết là nên tìm hiểu kỹ phong thổ nơi này rồi tìm cơ hội trà trộn vào với võ giả bản thổ, như vậy cũng tiện hành sự hơn rất nhiều.

Mọi người đều tán đồng với ý kiến này, sau khi thu dọn một chút thì bắt đầu lên đường. Bởi vì không rõ trang phục của võ giả bản thổ có khác gì với ngoại giới hay không nên tất cả đều khoác lên người một chiếc áo bào đen trùm kín người. Như vậy vừa có thể tạo cảm giác thần bí mà lại không sợ sẽ xung đột với trang phục địa phương, dù sao thì những loại áo bào như vậy ở đâu cũng có. Về phần những võ giả khác cùng bị hút vào Vô Nguyên giới thì đám người Nhân Trung Long cũng thống nhất sẽ mang theo. Những võ giả kia đều là người của Vân Phong đế quốc, tới một nơi xa lạ như này thì bất luận trước đây có thù oán gì với nhau cũng đều phải dựa vào nhau mà sinh tồn. Trong số những võ giả kia cũng chỉ có lão già là thái thượng trưởng lão của Tử Phong tông là bị phong ấn chân khí lại để tránh hậu họa, những người còn lại căn bản không đủ thực lực để làm loạn, ấy là còn chưa kể tất cả đám bọn họ đều đang trọng thương, không những không phải trông chừng mà còn phải tìm cách cứu chữa. Mất nửa ngày thì đám người Nhân Trung Long mới chọn được một sơn động rộng rãi sâu trong một dãy núi trùng điệp làm nơi ẩn náu. Sơn động này cách nơi bọn hắn đáp xuống lần đầu khoảng mấy chục dặm, cộng thêm việc đã xóa dấu vết trên đường đi nên đảm bảo đám hắc y nhân lúc trước có quay lại cũng không thể tìm tới chỗ của bọn họ được.

Rạng sáng ngày hôm sau, lão già của Tử Phong tông cuối cùng cũng tỉnh lại. Vừa mở mắt ra thì lập tức thấy đám người Nhân Trung Long đang ngồi chuyện trò, lão ta giật mình vội vàng vận chân khí định tấn công đối phương thì mới kinh ngạc nhận ra bản thân hiện tại đã rơi vào trạng thái vô lực, căn bản không có chút sức mạnh nào.

-Quả đúng như dự đoán, ngươi là người tỉnh dậy đầu tiên.

Nhân Trung Long nhếch mép cười nói.

-Đây là đâu? Tại sao các người lại ở đây? Những người khác đâu rồi? Ta …

Lão già kia mới tỉnh dậy sau một tràng hạo kiếp nên tư duy có chút hỗn loạn, liên tiếp đặt ra những câu hỏi không liên quan đến nhau. Nhân Trung Long cũng không rảnh nghe lão ta nói chuyện, hắn lập tức cắt lời lão ta mà hỏi:

-Ngươi bây giờ không có tư cách đặt câu hỏi, đó là việc của chúng ta. Trước tiên chúng ta hãy giới thiệu một chút, ngươi hãy nói ra tên của mình.

Lão già kia biết bản thân hiện tại như cá nằm trên thớt, lập tức nuốt trở lại mấy lời thách thức mà lão chuẩn bị phun ra khỏi miệng.

-Lão phu tên là Tiết Đông Lăng, đệ thất thái thượng trưởng lão của Tử Phong tông.

Kéo ra hậu trường là Tử Phong tông này cũng là để đe dọa đám người Nhân Trung Long một chút để bọn họ không dám manh động mà thôi, thực tế lão ta đang sợ hãi trong lòng đây.

-Ồ, không lẽ ngươi là người cùng chi với Tiết Đông Đạo sao?

Nhân Trung Long hơi kinh ngạc mà hỏi, nghĩ lại thì hình như lão già này cầm đầu đám thái thượng trưởng lão tới tính sổ với hắn thì phải.

-Ta là gia gia của Tiết Đông Đạo.

Tiết Đông Lăng dè dặt đáp, tuyệt không nói một lời thừa nào. Nếu như Nhân Trung Long ghi thì lúc trước rồi muốn tính sổ với lão ta thì lão ta sẽ phải đi đời.

-Đừng lo lắng, cái mạng nhỏ của ngươi tạm thời sẽ không sao đâu. Chỉ cần ngươi chịu hợp tác với chúng ta là được.

Nhân Trung Long vỗ vỗ bả vai của Tiết Đông Lăng, khóe miệng nở một nụ cười gian xảo. Chỉ thấy hai người truyền âm qua lại một lát, khuôn mặt của Tiết Đông Lăng hết xanh rồi đỏ rồi lại trắng, mất một lúc thì đành phải cắn răng nghe theo lời của Nhân Trung Long, buông bỏ phòng ngự của thức hải để hắn gieo xuống ấn ký linh hồn. Đây là điều kiện tiên quyết để lão ta giữ mạng, bởi vì chỉ có như vậy thì mới có thể chắc chắn rằng lão ta sẽ không phản bội. Kỳ thực Nhân Trung Long muốn để Long Đại Hải làm việc này, để Tiết Đông Lăng thành người hầu cho hắn nhưng đối phương căn bản không để Tiết Đông Lăng vào mắt nên Nhân Trung Long mới làm. Chờ khi những người khác toàn bộ đã tỉnh dậy thì Tiết Đông Lăng lại từ từ giảng giải tình hình của Vô Nguyên giới cho mọi người. Khi Tiết Đông Lăng đưa ra đề xuất mọi người cùng nhau hợp lực tạo thành một liên minh đối phó ngoại địch thì không ai phản đối cả, chủ yếu là vì uy vọng của lão. Tuy ở đây không phải ai cũng thân quen với lão nhưng một cường giả nửa bước hóa cương cảnh đã đủ để chấn nhiếp nhân tâm rồi. Hiện tại cần thăm dò thế giới mới này để tìm đường về nên không ai là không muốn tạo thành một liên minh cùng nhau đối kháng thế lực bên ngoài cả. Thế nhưng đám võ giả kia sao có thể ngờ được người khởi xướng ra liên minh này còn đang làm người hầu cho kẻ khác đây.

Sau một hồi giới thiệu thì hóa ra những người còn lại đa phần đều là người của Tử Phong tông. Nghĩ lại thì không có gì là bất thường cả vì khi dị biến xảy ra thì đa số đám võ giả quan chiến ở khán đài đều chạy nhanh như thỏ đế, chỉ có mấy người phản ứng chậm mới bị hút vào trong vết nứt không gian mà thôi. Có thể chắc chắn rằng lần này đa số người bị kéo vào Vô Nguyên giới đều là người của hoàng thất. Liên minh đã được thành lập, minh chủ chính là con rối Tiết Đông Lăng kia, trong đoàn trừ năm người Nhân Trung Long và lão ta thì còn có mười ba võ giả. Trong những người này thì nổi bật nhất chính là ba tên trưởng lão tu vi khí hải cảnh, còn lại có sáu tên thống lĩnh khí tuyền cảnh và hai tên hộ vệ khí động cảnh, hai võ giả khí tuyền cảnh khác thì đều là người của thế lực nhất lưu của Vân Phong đế quốc. Dù có vài người tinh ý đã nhận ra được sự kỳ lạ về mối quan hệ giữa Tiết Đông Lăng và đám người Nhân Trung Long nhưng lại chẳng có ai nguyện ý vạch trần. Trước đó còn đang hô hào đánh giết lẫn nhau, vừa tới thế giới mới một cái liền trở thành đồng minh cùng chung chiến tuyến, cho dù lấy tâm tính của những kẻ lõi đời cũng khó mà làm được. Ẩn tình trong chuyện này không khỏi khiến những võ giả khác của Tử Phong tông cảm thấy không ổn nhưng bọn hắn có hỏi thế nào cũng không khiến Tiết Đông Lăng mở miệng được nên cũng chỉ đành bỏ qua, ai bảo lão ta là người có bối phận và thực lực cao nhất ở đây chứ.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.