Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hàn huyên đêm muộn

Tiểu thuyết gốc · 1993 chữ

Buổi tối ngày đầu tiên ở Vô Nguyên giới, đám người Nhân Trung Long thay phiên cắt cử canh gác ở cửa hang động để cho những võ giả bị thương tập trung trị liệu thương thế. Dù sao thì không ai có thể nói chắc được rằng đám hắc y nhân kia có truy tung được tới nơi này hay không. Nhân Trung Long tỉnh lại từ trong trạng thái tu luyện, tính toán thời gian một chút thì đã đến lúc đổi ca gác đêm rồi. Hắn từ từ đứng dậy, hai chân chậm rãi chuyển động, từ từ đi ra cửa hang mà không gây một tiếng động nào. Ra đến bên ngoài, hắn giậm chân một cái khiến cho cả cơ thể liền bay lên mười mấy mét, sau đó lại tiếp tục phi thân như vậy hướng thẳng tới đỉnh núi. Khi sắp tới đỉnh núi thì bên tai hắn dường như truyền tới tiếng nói chuyện loáng thoáng, Nhân Trung Long kinh ngạc vội dùng thần thức hướng về phía đỉnh núi mà tra xét. Có điều ngay khi hắn vừa thả thần thức ra thì thanh âm như tiếng nói chuyện kia lập tức biến mất. Hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu, lại tăng tốc độ phóng lên đỉnh núi kia. Tới đỉnh núi thì một thân ảnh đã hiện ra trước mặt, chính là Long Đại Hải, người chịu trách nhiệm gác ca đêm trước hắn. Nhân Trung Long vội vàng hỏi đối phương:

-Long huynh, vừa rồi dường như ta có nghe thấy tiếng người nói chuyện, không biết đó có phải là ngươi hay không?

Hắn hỏi một cách rất thẳng thắn, đồng thời cũng quan sát kỹ từng biểu hiện trên khuôn mặt của đối phương. Mặc dù bây giờ là buổi đêm nhưng ban đêm ở Vô Nguyên giới này cũng giống như rất nhiều thế giới khác, cũng có ánh sao chiếu xuống nhân gian. Đừng nói là ánh trăng rọi sáng mặt đất, cho dù cảnh vật có tối hơn đi nữa nhưng với nhãn lực của võ giả thì Nhân Trung Long vẫn tự tin có thể bắt được những biến hóa dù là nhỏ nhất trên khuôn mặt của đối phương. Chỉ tiếc là Long Đại Hải không có bất cứ vẻ ngạc nhiên nào mà đáp:

-Không có, nơi này vẫn luôn chỉ có ta, Nhân Trung huynh sao lại hỏi một câu kỳ lạ như vậy?

-Không có sao? Ngươi chắc chứ?

Nhân Trung Long cố làm ra vẻ mặt bí hiểm hỏi lại Long Đại Hải, thế nhưng đối phương vẫn không có phản ứng gì, chỉ nhún nhún vai tỏ vẻ không biết gì cả.

-Sư phụ, cảm giác của ta không sai có phải không?

Nhân Trung Long còn chưa từ bỏ, cố gắng hỏi Đan lão, ấy thế mà lão sư phụ này của hắn cứ lúc quan trọng thì lại giả chết khiến hắn như muốn tức điên lên.

-Không có gì thì thôi vậy, có lẽ là do ta nghe nhầm rồi. Được rồi, nơi này để cho ta canh gác, ngươi trở về nghỉ ngơi đi.

Long Đại Hải gật đầu đồng ý, sau đó thả người lao xuống chân núi. Trên đường đi có một thân ảnh lướt qua người hắn, không phải ai xa lạ mà chính là Nhân Trung Huyên. Vừa nhìn thấy nàng ta thì hắn liền hừ lạnh một tiếng, nàng ta định mở miệng chào hắn một câu nhưng lập tức bị hắn ngó lơ. Nhân Trung Huyên cảm thấy rất khó hiểu, rõ ràng là bản thân không làm gì Long Đại Hải nhưng đối phương lại luôn mang thái độ căm ghét với nàng. Chắc hẳn sẽ có người cảm thấy đây là kế sách gây ấn tượng với mỹ nhân, trong lòng thì yêu thích nhưng ngoài mặt thì ghét bỏ. Với nữ nhân ưu tú như Nhân Trung Huyên, ngươi càng cố gắng tiếp cận thì bọn họ sẽ càng chán ghét ngươi, nhưng nếu ngươi lạnh nhạt bọn họ, thậm chí khinh thường bọn họ thì rất có thể sẽ khiến bọn họ hiếu kỳ về ngươi. Quả thật Nhân Trung Huyên cũng bị Long Đại Hải thu hút một chút, thế nhưng chủ yếu là vì thực lực và tri thức của hắn, lại nói trực giác nói cho nàng ta rằng đối phương thực sự chán ghét nàng chứ không phải đang diễn kịch gì cả. Lắc đầu mấy cái như đang gạt bỏ những suy nghĩ lung tung trong lòng, nàng ta phi thân một mạch lên vị trí đỉnh núi. Nhân Trung Long đang đả tọa tu luyện trên đỉnh núi nhưng hai mắt vẫn mở ra quan sát bốn phía, đây là chức trách của người canh gác. Vừa thấy Nhân Trung Huyên leo lên tới đỉnh núi thì hắn vội vàng đứng dậy mà hỏi:

-Huyên nhi, muội lên đây làm gì?

Nhân Trung Huyên mỉm cười tinh nghịch đáp:

-Không phải rất rõ ràng rồi sao, muội muốn lên trên này với huynh.

Nhân Trung Long thầm cảm thấy vui vẻ, nữ tử trước mặt vẫn ưu tú như vậy, thật không hiểu nổi một nam nhân như hắn có gì đáng để nàng ta ưu ái. Như nhớ tới chuyện gì đó, hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt, mang theo một vẻ ưu tư, lại thở dài một tiếng. Nhân Trung Huyên lập tức nhận ra sự thay đổi này của hắn, cũng biết rõ tại sao hắn lại như vậy. Từ sau khi nam tử trung niên gọi là Lôi thúc kia xuất hiện thì trong thâm tâm của Nhân Trung Long đã xuất hiện một vách ngăn vô hình với nàng ta. Nữ tử này vẫn luôn thần bí như vậy, mặc dù hắn chưa từng chất vấn nàng về bất cứ điều gì nhưng không có nghĩa là hắn không tò mò.

-Huyên nhi, muội không có gì muốn nói với ta sao?

Nhân Trung Long dùng một ánh mắt đầy vẻ kỳ vọng nhìn Nhân Trung Huyên khiến cho nàng ta cảm thấy rất khó xử, thế nhưng nàng ta vẫn không thể nào nói hết mọi chuyện cho hắn được.

-Nhân Long ca ca, có rất nhiều chuyện muội không thể nói với huynh ngay bây giờ, thế nhưng mọi việc muội làm đều vì muốn tốt cho huynh, chắc chắn sẽ không hại huynh, huynh có thể tin tưởng muội sao?

-Ta …

Ánh mắt của nàng ta long lanh như tinh tú, bên trên còn phủ một tầng hơi sương, dường như đang nói rằng bản thân nàng cũng đang rất biệt khuất. Nhân Trung Long không thể nào cưỡng lại ánh mặt tội nghiệp như mèo con kia, hắn đành cầm lấy tay nàng ta mà nói:

-Không sao, ta biết bây giờ ta vẫn còn quá nhỏ yếu. Thế nhưng muội yên tâm, Nhân Trung Long ta sẽ mạnh lên từng ngày, rồi sẽ trở thành cường giả đầu đội trời chân đạp đất, ngạo thị thiên hạ. Đến lúc đó ta sẽ để cho muội có thể thoải mái bộc bạch lòng mình với ta.

Nhân Trung Huyên nhu thuận gật đầu, cũng tựa vào trong ngực của hắn.

-Thương thế của huynh sao rồi?

Nàng ta hỏi vậy khiến hắn có hơi kinh ngạc.

-Muội cũng nhận ra rồi sao?

-Đương nhiên rồi! Mới ngày hôm qua khi chiến đấu huynh đã vận dụng bí pháp tăng thực lực lên nhiều như vậy, chắc chắn sẽ để lại di chứng rồi. Nhìn huynh gắng gượng lâu như vậy, huynh có biết muội lo lắng như thế nào không?

Nhân Trung Long cười cười đáp:

-Không sao! Muốn có được lực lượng thì đương nhiên phải đánh đổi. Lại nói chút thương thế này đối với ta cũng không có gì đáng ngại, điều tiết mấy ngày là không sao rồi.

Thực ra bí pháp tăng thực lực chỉ là một phần nhỏ mà thôi, chiến lực của hắn tăng lên nhiều như vậy chủ yếu là do Đan lão dùng linh hồn lực tăng phúc cho tu vi của hắn, mà việc này lại không để lại nhiều di chứng bằng các loại bí pháp bá đạo, chỉ cần hai người tin tưởng lẫn nhau là được. Nhân Trung Huyên còn muốn nói gì đó nhưng nhìn vào vẻ mặt tự tin kia của hắn khiến cho ánh mắt của nàng đột nhiên có chút mê ly, không thể rời đi nơi khác, lời định nói cũng cứ thế mà quên sạch. Hai người nhìn nhau một lúc mà không ai nói gì, trong mắt của cả hai giống như chất chứa thiên ngôn vạn ngữ, lại toát ra một loại tình cảm khó tả. Bầu không khí đang hết sức ám muội thì đột nhiên có một tiếng ho khẽ cắt ngang.

-Khụ khụ, ta chỉ đi ngang qua thôi, các ngươi cứ tiếp tục đi, ta ra ngoài thám thính tình hình một chút.

Người tới chính là kẻ mới rời đi không lâu, không ngờ lại quay trở lại phá đám hai người bọn họ tình tứ. Nhân Trung Long căn bản còn không có tâm tư nào mà tức giận, hắn kinh ngạc mà hỏi Long Đại Hải:

-Long huynh ra ngoài một mình sao? Tại sao không bàn bạc với mọi người một chút? Có người đi cùng dù sao cũng an toàn hơn mà.

Long Đại Hải lại lạnh nhạt đáp:

-Với ta mà nói thì nhiều người ngược lại sẽ làm vướng tay chân, một mình ta đi là được rồi.

Nhân Trung Long vốn còn muốn khuyên hắn phải cẩn thận nhưng nghe hắn nói như vậy thì chỉ biết câm nín mà thôi. Cái gì gọi là làm vướng tay chân? Chẳng lẽ ngươi coi mấy người chúng ta là kẻ vô dụng hết sao? Quả nhiên lời này của Long Đại Hải có hiệu quả rất cao, lập tức khiến Nhân Trung Long tức giận hừ lạnh đáp:

-Ngươi muốn làm gì thì tùy ngươi.

Long Đại Hải cũng không có xem sắc mặt của hắn, lập tức đạp chân một cái, thân hình liền biến mất trong màn đêm.

-Cái tên này … Ài!

Nhân Trung Long đứng trông theo Long Đại Hải, ngoài thở dài một tiếng thì cũng không thể làm gì khác được. Hắn đã từng là thiên tài sáng chói, cũng đã từng mất đi tất cả, sau đó lại một lần nữa quay trở về đỉnh cao, trải qua nhân sinh nhiều thăng trầm như vậy khiến hắn nhiều lúc còn tưởng rằng bản thân đã rất hoàn mỹ rồi. Sự thật cũng đã chứng minh hắn rất ưu tú, trong thế hệ trẻ tuổi gần như không tìm ra được người thứ hai như hắn, thậm chí những nhân vật cấp bậc lão bối cũng khó mà so được với hắn. Ấy thế mà đột nhiên lại xuất hiện một người như Long Đại Hải, một người còn ưu tú hơn cả hắn, thậm chí đã nhiều lần khiến hắn sinh ra cảm giác tự ti. Nếu xét về thực lực đơn thuần thì hắn có tự tin bản thân vẫn nhỉnh hơn đối phương, có điều tố chất tổng hợp của người kia mới là thứ phải khiến hắn bái phục. Long Đại Hải kia không những thực lực thuộc dạng biến thái trong lớp võ giả đồng bối mà còn có tri thức uyên bác, lại tinh thông nhiều loại thủ đoạn đặc thù, tính cách thì trầm ổn, làm việc gì cũng rất chắc chắn, hoàn toàn không có một điểm gì giống với một người trẻ tuổi cả.

-Nhân Long ca ca, mặc kệ hắn đi, dù sao hắn cũng sẽ không hại chúng ta!

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.