Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình báo

Tiểu thuyết gốc · 2094 chữ

Nhân Trung Huyên thấy hắn có chút băn khoăn thì vội vàng lên tiếng khuyên giải. Nhân Trung Long nghe nàng ta nói vậy thì thầm cảm thấy ngạc nhiên, hắn ta chưa từng nghi ngờ nhân phẩm của Long Đại Hải mà, chẳng lẽ hắn giống một kẻ hẹp hòi lắm sao?

-Ta biết rồi!

Bầu không khí trước đó bị Long Đại Hải phá bĩnh nên hai người bọn họ cũng không còn tâm trạng nói chuyện với nhau. Nhân Trung Long ngồi xuống tranh thủ tu luyện, hai mắt vẫn mở ra quan sát xung quanh, làm tròn bổn phận của mình. Nhân Trung Huyên lặng lẽ đứng bên cạnh quan sát hắn, trong lòng có cảm giác thật khó nói.

-Nhân Long ca ca tu luyện thật chăm chỉ. Tuy thiên phú của huynh ấy đã khôi phục nhưng vẫn tận dụng từng phút từng giây như vậy để tu luyện, thành tựu mà huynh ấy có bây giờ đa phần đều là nhờ vào nỗ lực của chính bản thân mình.

Nghĩ vậy khiến cho nàng cảm thấy bản thân không thể lười biếng được, liền ngồi xuống bên cạnh hắn mà tu luyện.

Lại qua năm ngày nữa thì toàn bộ võ giả bên phía Nhân Trung Long mới hoàn toàn khôi phục. Mặc dù bọn hắn không được Long Đại hải phát cho ngọc bội có thể gia tăng tốc độ hồi phục chân khí nhưng Long Đại Hải chỉ cần chỉ điểm một chút thì bọn hắn cũng đã đúc kết ra cách khiến cho chân khí khôi phục, tốc độ chẳng khác nào rùa bò nhưng thịt muỗi cũng là thịt, nếu không nhờ có Long Đại Hải thì bọn hắn đừng mơ có thể khôi phục được chân khí đã mất đi. Cũng may vì khi bị hút vào bên trong không gian thông đạo thì bọn hắn chỉ bị ngoại thương, dựa vào liệu thương đan thì có thể khôi phục một cách nhanh chóng, với tài lực của hoàng thất thì mấy thứ như liệu thương đan chẳng khác nào là củ cải trắng cả. Cũng trong năm ngày này Long Đại Hải một mực ở bên ngoài nghe ngóng tình hình, một thân một mình bôn ba ở bên ngoài khiến cho mấy người Nhân Trung Long không khỏi lo lắng. May mắn là đến ngày thứ sáu thì hắn cũng trở về, không những nguyên vẹn không tổn hại chút nào mà còn mang theo tình báo vô cùng trọng yếu.

Vô Nguyên giới này căn bản chẳng khác gì với những tiểu thế giới khác cả, ngoại trừ việc diện tích của nó chỉ ngang ngửa với chủ thế giới ra thì võ giả ở nơi này cũng không khác gì với võ giả ở các đế quốc. Nơi này cũng có rất nhiều thế lực lớn nhỏ, cũng có các thành trấn, thương hội, phòng đấu giá, khách điếm và tửu lâu các loại, thứ gì nơi khác có thì nơi này hầu như đều có. Chỉ có điều đặc thù của Vô Nguyên giới này cũng tạo ra một vài điểm khác biệt lớn với ngoại giới. Thứ nhất, tiền tệ ở nơi này không phải là linh tệ. Ở một thế giới mà năng lượng còn trân quý hơn vàng này thì tiền tệ chính là những thứ giúp võ giả tu luyện, không có thứ gì có thể tốt hơn chân khí linh dịch. Thứ hai, thế giới này có rất ít võ giả bản thổ, đa số đều là võ giả bị Vô Nguyên giới kéo tới từ những tiểu thế giới khác, vì thế nên các thế lực ở đây đa phần đều là liên minh hay công hội, một số thế lực còn chỉ thu nô lệ, không tìm đồng minh, những thứ như tông môn hay gia tộc đều không tồn tại. Thứ ba và cũng là điều quan trọng nhất, nơi này không hề có bất kỳ một thế lực đứng đầu nào đứng ra cai trị nên tình hình cực kỳ hỗn loạn, các thế lực chỉ cần không vừa ý nhau là có thể trực tiếp lao vào tàn sát, không cần cố kỵ điều gì. Đã từng có thế lực cường đại đứng ra thiết lập luật lệ cho nơi này nhưng rồi cũng bị sự hỗn loạn của nơi này nhấn chìm, từ đó về sau các thế lực khác có ý tưởng như vậy cũng phải biết lấy đó làm gương.

Về vật tư thì thế giới này cũng có đầy đủ các loại kỳ trân dị thảo, cũng may là vì vô nguyên chi lực chỉ ngăn cản võ giả tu luyện chân khí chứ không ngăn cản các loại thiên tài địa bảo phát triển. Dược liệu và khoáng sản ở Vô Nguyên giới này tương đối phong phú, những dong binh đoàn đi khai thác tài nguyên có thể thấy ở khắp mọi nơi, đương nhiên cũng không khó tìm luyện đan sư và luyện khí sư.

Nói về phân chia thế lực thì nơi này do nhân tộc và yêu tộc mỗi bên chiếm cứ một nửa, tùy vào thực lực của từng giai đoạn của hai bên mà quyết định xem bên nào chiếm được nhiều hơn. Thông thường thì giai đoạn này yêu tộc thắng thế thì giai đoạn sau nhân tộc sẽ thịnh vượng, có điều thời gian trăm năm trở lại đây yêu tộc vẫn luôn áp chế nhân tộc một đầu.

Bên trong thạch động, một đám người đang chăm chú nghe Long Đại Hải giảng giải về tình hình của Vô Nguyên giới này. Tiết Đông Lăng nghe Long Đại Hải nói tới đây thì vô cùng khó hiểu mà hỏi:

-Tại sao lại như vậy?

Long Đại Hải lại đóng vai bác học không gì không biết mà đáp:

-Việc này phải kể tới cách để rời khỏi vô nguyên giới này.

Vừa nghe tới bốn chữ “cách để rời khỏi” thì cả đám người đều như học sinh gặp được vấn đề quan trọng, người nào người nấy đều dỏng tai lên mà nghe khiến Long Đại Hải xém chút thì bật cười thành tiếng. Hắn cũng không có trêu đùa người khác, liền lập tức giải thích:

-Kỳ thực để rời khỏi nơi này cũng rất đơn giản, chủ nhân của Vô Nguyên giới đã sắp đặt một võ đài gọi là Ly đài. Cứ mỗi năm năm thì Ly đài lại mở ra một lần, các thế lực khắp nơi sẽ tới đó để tranh tài, so đấu thực lực với nhau. Thế lực nào mạnh nhất sẽ có quyền lựa chọn năm mươi người để rời khỏi Vô Nguyên giới này.

-Là như vậy sao?

Những người khác đều phải ồ lên kinh ngạc, thật không ngờ phương thức rời khỏi nơi này lại đơn giản như vậy.

-Chính vì thế nên Nhân Tộc và yêu tộc mới có được thế cân bằng ở nơi này. Chỉ cần cường giả mạnh mẽ nhất của một tộc rời đi rồi thì tộc còn lại sẽ vùng lên áp bức lại bọn hắn. Thế nhưng một trăm năm trước lại xuất hiện một tên cường giả yêu tộc quái đản, là một tên yêu vương trung kỳ tự xưng là hắc lân yêu vương, tên là Tư Nghiêm. Tên này xưng bá ở Ly đài nhưng lại không rời khỏi Vô Nguyên giới, cũng không cho bất cứ người nào rời đi, cứ như vậy mà đã trải qua hai mươi lần Ly đài mở ra nhưng vẫn chưa có người nào rời khỏi Vô Nguyên giới được. Điều này còn trực tiếp phá vỡ sự cân bằng trong nhiều năm giữa nhân tộc và yêu tộc. Hiện nay nhân tộc đang bị yêu tộc áp chế tới mức không ngóc đầu dậy được, lãnh thổ trên Vô Nguyên giới này cũng chỉ bằng một nửa của yêu tộc.

-Lý nào lại như vậy?

Một nam tử trung niên đập mạnh tay vào vách đá của sơn động cảm thán.

-Tên Tư Nghiêm kia sao lại ngang ngược như vậy chứ? Nếu hắn không muốn rời khỏi nơi này thì cũng phải để cho người khác rời đi chứ, sao có thể chặt đứt sinh lộ của mọi người như vậy?

Tiết Đông Lăng lúc này vuốt vuốt bộ râu dài của mình ra vẻ thấm thía đáp:

-Cái này thì các người không hiểu rồi, có một số kẻ không có chí tiến thủ, chỉ muốn làm vua xứ mù, điều này cũng không phải là chuyện hiếm thấy gì. Tên Tư Nghiêm kia đoán chừng quá nửa cũng là vì ở ngoại giới không có chỗ đứng nên mới muốn ở lại Vô Nguyên giới này xưng vương xưng bá đây mà.

Nam tử trung niên kia lại khó hiểu mà hỏi:

-Đã là yêu vương trung kỳ, cho dù thiên phú chẳng ra làm sao thì cũng mạnh hơn cường giả nhân tộc hóa cương cảnh trung kỳ, cho dù là ở Vân Phong hoàng thất cũng là cường giả có một không hai, nói thế nào thì cũng phải là nhân vật phong vân ở ngoại giới chứ?

-Ha ha, thứ này liên quan tới rất nhiều cơ mật, với đẳng cấp tu vi của ngươi thì không hiểu được đâu.

Tiết Đông Lăng còn ra vẻ thần bí để câu mấy người Nhân Trung Long nhưng dường như trông mấy người đó chẳng có vẻ gì là tò mò khiến lão ta tức tới mức muốn xì khói đầu.

-Được rồi, những tình báo mà ta biết đại khái đã nói hết cho các ngươi rồi, tiếp sau đây chúng ta bàn một chút phương hướng của chúng ta đi.

Long Đại Hải kết thúc bài thuyết giảng của mình, cũng không cần chờ những người khác tiêu thụ thông tin tình báo mà lập tức muốn bàn phương hướng hành động ngay. Đám võ giả này có ai không sống qua trăm năm, chút thay đổi về hoàn cảnh sinh tồn cung không thể làm khó bọn hắn được.

-Ta đề nghị chúng ta thành lập một tiểu phái. Trước tiên cần phải tìm chỗ đứng ở Vô Nguyên giới, sau đó sẽ khuếch trương thế lực, hướng tới mục tiêu chiến thắng ở Ly Đài.

-Ta thấy như vậy rất được!

-Ta cũng vậy …

-Theo ta thì trước hết chúng ta cần phải có tài nguyên tu luyện để nâng cao thực lực, bằng không thì dù có tốn ngàn năm cũng sẽ không thể nào có đủ thực lực vượt qua được tên Tư Nghiêm kia. Chúng ta nên thành lập một thương đoàn, chủ yếu dùng kinh doanh để gom góp tài nguyên tu luyện. Nếu làm thương đoàn thì chúng ta có thể tìm kiếm bảo vật để bán, cũng có thể buôn bán đan dược hoặc bảo khí.

-Ngươi bị đần sao? Chúng ta vừa mới chân ướt chân ráo tới thế giới này, còn chưa làm quen phong thổ đã lập thương đoàn buôn bán, còn đi tìm kiếm bảo vật, lỡ đắc tội các thế lực khác rồi bị người khác nhắm tới thì sao? Còn nói gì mà bán đan dược với bảo khí, ngươi là đan sư sao? Hay là khí sư?

-Ngươi …

Nhắc tới chuyện phương hướng hoạt động thì mỗi một người đều tham gia đóng góp ý kiến. Bởi vì liên lụy tới lợi ích của tất cả mọi người nên không người nào có thể khoanh tay đứng nhìn, những tiếng tranh luận gay gắt cũng vì thế mà vang lên liên miên không ngớt. Sau cùng thì phương án mà tất cả mọi người cùng nhất trí chính là xây dựng một tửu điếm có tên gọi là Cửu Trùng lâu kết hợp làm công việc đánh thuê. Công việc này rất phổ biến ở Vô Nguyên giới, chỉ cần là thế lực có nhiều cao thủ thì hoàn toàn có thể làm được, vừa hay đội ngũ của mấy người Nhân Trung Long chính là một đoàn đội toàn là cao thủ. Lại nói đội ngũ này chỉ có hai mươi người, nếu làm công việc khác thì sẽ mất nhiều thời gian chiêu nạp và bồi dưỡng thủ hạ, hoàn toàn không phù hợp với mục tiêu thu gom tài nguyên tu luyện trong thời gian nhanh nhất.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.