Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quái thai (1)

Tiểu thuyết gốc · 1959 chữ

Mặc dù trong lòng rất không muốn mất thời gian đi dạy cái tên kia bộ pháp nhưng Hải Long vẫn phải đồng ý, ai bảo hắn ta là huynh đệ tốt của mình chứ. Mất trọn vẹn một canh giờ hắn mới giúp Thiết Trụ nắm được tất cả những tri thức cơ bản của vô ảnh bộ, cách sử dụng sức mạnh của từng khối cơ bắp ra sao, cách lợi dụng cước bộ để gia tăng tốc độ của thân thể như thế nào. Tên này cũng tính là thông minh, cũng không làm mất quá nhiều thời gian của hắn, sau khi học xong thì liền biết tự rời đi, không làm phiền hắn tu luyện. Mấy ngày tiếp theo, tên kia liền không ngừng đến hỏi hắn đủ thứ, có khi là lúc hắn vừa mới thức dậy, có khi là lúc hắn đang cùng muội muội ăn cơm, thậm chí còn có lúc nửa đêm mò đến giường của hắn để thỉnh giáo tri thức, báo hại hắn còn tưởng là dạ xoa đến đòi mạng. Bây giờ lúc nào hắn cũng trong trạng thái uể oải, tinh thần sa sút, hai quầng mắt thì thâm như vừa bị kẻ khác đánh một chầu. Tên kia mỗi lần đến gặp hắn thì đều một bộ hưng phấn bừng bừng, miệng thì không ngừng lảm nhảm về việc bản thân đang có tiến triển lớn ra sao khiến hắn vô cùng đau đầu, nhiều lần muốn một cái tát đập chết tên khoác lác đó nhưng cuối cùng vẫn phải nhịn xuống. Thời gian thấm thoắt đã qua năm ngày, thế nhưng với Hải Long mà nói thì cứ như mấy năm dài đằng đẵng vậy. Trời vừa mới tờ mờ sáng, toàn bộ thung lũng vẫn đang bị sương sớm bao phủ, hắn đã phải lén lút mà lẻn ra bờ sông tu luyện, không phải là do hắn chăm chỉ hơn ngày thường mà là vì để tránh ôn thần kia. Ngồi đả tọa trên tảng đá lớn, hắn như lão tăng nhập định, cố gắng thả lỏng tâm tình, thổ nạp hấp thụ linh khí thiên địa. Trọn vẹn mất một giờ đồng hồ hắn mới kết thúc quá trình này, đang chuẩn bị vận chuyển công pháp luyện thể thì từ xa chợt có tiếng bước chân gấp gáp đang tiến lại gần. Còn đang nâng cao cảnh giác thì chợt có tiếng quát lớn:

-Tiểu tử, mau đỡ của đại gia một quyền.

Tiếng quát này nổ vang trong không gian, giống như ma âm rót vào trong não hải của hắn khiến đầu hắn ong ong, không phải là tiếng của Thiết Trụ thì còn ai vào đây, mấy ngày nay hắn bị đối phương ám ảnh đến mức có chút sợ hãi rồi. Còn chưa kịp làm ra phản ứng thì thân ảnh của đối phương đã xuất hiện trong tầm mắt, ngày càng trở nên rõ ràng hơn, đích thị là thân ảnh gầy gò quen thuộc kia. Thân ảnh kia đang lao nhanh về phía hắn, quyền đầu đưa ra trước, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể va chạm vậy. Khi chỉ còn cách hắn ba thước thì thân ảnh kia khẽ run lên, đột nhiên không báo trước mà tiêu thất trong hư không. Con ngươi của hắn mạnh mẽ co rút lại, nhanh chóng đảo qua lại xung quanh nhưng không bắt được bất cứ hình bóng nào. Chuyện này rốt cuộc là sao? Không lẽ tiểu Thiết hắn … hắn …

-Bốp.

Không chờ cho hắn ngạc nhiên, thân ảnh kia vừa mới biến mất không lâu sau liền xuất hiện ngay trước mắt hắn, ngay lập tức một tiếng bốp mạnh mẽ vang lên. Chỉ thấy thiết Trụ toàn thân gặp chấn động, vừa mới hạ một quyền vào giữa ngực của hắn thì liền bắn ra xa, thân thể hắn thì dường như không có phản ứng, vẫn đứng vững như thiết tháp.

-Ta kháo, tên khốn nhà ngươi sao thân thể lại cứng như vậy?

Toàn thân bụi đất, Thiết Trụ khó khăn mà đứng dậy phủi phủi quần áo, còn không quên mở miệng mắng hắn. Thế nhưng đáp lại hắn chỉ có im lặng, thân hắn vẫn đứng thẳng như thiết tháp, không hề động đậy, đồng tử không hề chuyển động. Thấy vậy người kia liền hoảng hốt, vội vàng chạy lại, quơ quơ tay trước mặt hắn mấy cái lo lắng mà hỏi:

-Huynh đệ, ngươi không sao chứ? Không phải đã bị ta đả thương chứ?

Một hồi vẫn không thấy có động tĩnh, tên kia không nhịn được liền tát vào mặt hắn một cái khiến thân mình hắn chấn động như bị sét đánh, hắn quay ra trợn tròn mắt mà nhìn đối phương khiến hắn hoảng hốt.

-Ngươi … ngươi bình tĩnh nghe ta nói, ta … ta là thấy ngươi không có động đậy, tưởng ngươi đã xảy ra chuyện gì nên mới làm như vậy.

Ngoài dự liệu của tên kia, hắn cũng không có động thủ mà hai môi run rẩy nói:

-Tiểu … tiểu Thiết, ngươi … ngươi đã luyện thành vô ảnh bộ rồi sao?

-A, ngươi nói là cái này à? Không phải mấy ngày hôm nay ta vẫn luôn nói với ngươi rằng ta đang có tiến bộ lớn hay sao? Mấy ngày hôm nay ta luyện tập không ngừng nghỉ, vừa vặn đến đêm ngày hôm qua liền thành công thi triển một lần, nhưng vừa mới thi triển thì toàn thân liền cạn kiệt sức lực, khó khăn lắm mới quay trở lại được giường nghỉ ngơi.

Nghe thấy vậy Hải Long càng thấy choáng váng, tay phải run rẩy chỉ vào đối phương mà hỏi:

-Vậy … vậy ngươi còn đang đứng đây là có chuyện gì?

-Hử, phí lời. Ta không đứng đây thì còn làm gì, chẳng lẽ phải quỳ xuống để xin lỗi ngươi sao? Hừ, tiểu gia không những không đả thương được ngươi trái lại còn bị đánh bay, quyền đầu của ta cũng tê rần cả rồi đây.

Tên này đúng là vô liêm sỉ quá mức, đã đánh người ta rồi còn muốn ăn vạ ở đây. Thế nhưng đó cũng không phải là thứ mà Hải Long quan tâm lúc này, hắn hít sâu một hơi bình ổn tâm tình, tiếp tục truy vấn.

-Không phải ngươi nói là thi triển một lần liền cạn kiệt sức lực hay sao? Ta thấy ngươi bây giờ dường như cũng không có chuyện gì nha.

-Ồ, ngươi không nói thì ta cũng không để ý nữa đó. Lại đây, ngồi xuống đây đã, để ta từ từ kể cho ngươi.

Tên kia lôi kéo hắn ngồi xuống rồi mới nói, vừa mở miệng liền ba hoa chích chòe, nói mãi mà không thấy trọng điểm. Thế nhưng lần này hắn lại không thấy đau đầu chóng mặt mà một bộ vô cùng hiếu kỳ, như si như say mà nghe đối phương nói không bỏ sót một chút nào.

-Ta nói ngươi nghe, hôm qua lúc trên giường ta cũng không có đi ngủ mà đã liên tục suy nghĩ về thành quả của mình. Nói thật lúc đó ta hưng phấn đến độ quên cả mệt mỏi, trong đầu không ngừng diễn lại cảnh tượng ta thi triển vô ảnh bộ, quả thực đến ngay cả bản thân ta cũng thấy nó vô cùng ảo diệu. Trong sát na thân ảnh ta như hòa hợp với tự nhiên vậy, cho dù đưa tay lên cũng không thể thấy được năm ngón của bản thân. Thế nhưng một lát sau ta liền thấy hụt hẫng, ngươi biết tại sao không?

-Ồ, tại sao vậy?

Hắn một bộ rất hiếu kỳ làm cho tên kia càng hưng phấn, tiếp tục ba hoa.

-Lúc đó trong đầu ta liền có ý nghĩ chiêu thức này quả nhiên lợi hại, mang ra chiến đấu thì đích thị vô địch. Thế nhưng ta lại phát hiện một vấn đề, chỉ vừa mới miễn cưỡng thi triển được một lần không trọn vẹn như vậy đã làm toàn thân ta cạn kiệt sức lực, cho dù giơ một ngón tay lên cũng khó khăn chứ đừng nói là tung quyền cước mà đánh đối thủ. Nếu nói như vậy thì đối với ta đây vừa là chiêu thức hoa mĩ cực điểm lại vừa là phế phẩm chính hiệu, tu tập thì có ích gì chứ, chỉ có thể vứt đi mà thôi.

Nghe đến đây thì trong lòng hắn không ngừng gào thét:

-Tên khốn nhà ngươi, lão tử đây tu tập vô ảnh bộ mấy năm không có kết quả còn muốn tiếp tục, ngươi mới năm ngày đã có thể nhập môn mà nói từ bỏ sao? Đây rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì chứ, lão thiên quá bất công đi mà.

Trong lòng nghĩ vậy như ngoài mặt thì hắn vẫn đang bình tĩnh mà nghe đối phương kể.

-Thế nhưng nằm một lúc thì ta lại thấy không cam tâm, không thể nào để công sức mấy ngày hôm nay đổ sông đổ bể được.

-Công sức cái rắm, vỏn vẹn khổ luyện có mấy ngày mà cũng dám nhận là công sức sao?

Hắn khó khăn lắm mới nhịn được không một chưởng đánh chết tên kia ngay tại chỗ mà tiếp tục nghe hắn ba hoa.

-Trằn trọc suy nghĩ một hồi ta liền nghĩ đến một việc, thi triển chiêu thức này rõ ràng làm tốc độ tiến lên của ta bị chậm lại, như vậy thì cho dù có thể tung đòn đánh ra được thì cũng phải mất rất nhiều công sức tính toán điểm rơi của quyền cước để có thể đánh trúng đích. Vậy nếu như ta đơn giản không làm như vậy mà cố hết sức tăng tốc độ tịnh tiến của thân thể thì sao? Như vậy thân ảnh của ta vẫn không thể bị nắm bắt lại có thể giảm thời gian thi triển chiêu thức, tiết kiệm được rất nhiều sức lực.

-Còn có thể làm như vậy sao?

Hải Long nghiền ngẫm một hồi, sau đó liền do dự mà nói ra.

-Huynh đệ, ngươi … ngươi có thể dạy ta làm như vậy được không?

-Tất nhiên rồi, chiêu này không phải ngươi dạy cho ta sao, chút tiểu xảo này thì có đáng là gì chứ.

Nói rồi hai người liền cùng nhau say xưa tập luyện. Sau một hồi Hải Long cũng xem như nắm rõ cách thực hiện mà Thiết Trụ đề cập đến. Về cơ bản thì vô ảnh bộ hoạt động bằng cách mỗi khi ngươi bước lên một bước thì thân thể đều phải dùng tốc độ vượt qua cực hạn của người thường mà lắc lư qua trái một lần rồi lại qua phải trở về vị trí cũ. Điều này sẽ làm cho thân ảnh của ngươi di chuyển nhanh hơn tầm quan sắt của mắt, khiến kẻ khác lầm tưởng là ngươi đã biến mất. Thế nhưng nói thì dễ hơn làm, mỗi khi thân hình của ngươi di chuyển qua lại thì tốc độ phải cực nhanh, giữ được thăng bằng cũng là cả một nan đề, rồi làm sao lại có thể tiếp tục bước thêm một bước và tấn công đối thủ thì lại càng khó. Một kẻ có thiên tư khủng bố như hắn cũng phải mất hơn hai năm để tu luyện đồng thời thuần thục đưa bộ pháp này vào trong chiến đấu.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.