Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quái thai (2)

Tiểu thuyết gốc · 2037 chữ

Thiên tài như hắn mà cũng phải vất vả như vậy huống hồ là một sơn dã tiều phu từ nhỏ chưa từng tiếp xúc qua võ đạo như Thiết Trụ. Vậy mà tên kia chỉ trong năm ngày đã tu tập thành công, tùy tiện nằm nghĩ ngợi một đêm lại tìm ra được nhược điểm để cải tiến nó. Phải biết đây là công pháp nhân cấp cực phẩm, là nhân cấp cực phẩm đó, không phải thứ rẻ tiền tùy tiện có thể thấy như bó rau ngoài chợ. Vậy tên kia làm được như vậy thì có thể được coi là gì đây? Thiên tài sao? Không, hắn cũng là thiên tài nhưng tư cách xách giày cho tên đó cũng không đủ. Gọi hắn là quái thai thì còn miễn cưỡng có thể chấp nhận được. Tên này đích thị là một kỳ tài võ học ngàn năm khó gặp. Ngay lập tức thái độ của hắn liền chuyển từ lãnh đạm sang cuồng nhiệt, giống như môn sinh đang lắng nghe lão sư giảng giải tri thức vậy. Sau một hồi thì Thiết Trụ cũng rời đi để mặc hắn ở đó một mình luyện tập. Kỳ thực ý tưởng của Thiết trụ cũng không phải quá thâm sâu, chỉ là gia tăng lên khoảng cách mỗi thân di động thân mình lên thành ba bước chân thay vì một bước mà thôi. Thế nhưng để làm được như vậy thì cước bộ cũng phải nhanh hơn gấp ba lần, đối với việc phát huy sức mạnh thân thể và cảm giác về thăng bằng cũng có yêu cầu cao hơn rất nhiều. Sau khi hoàn tất tu luyện diễn thủy phách thể quyết thì hắn liền nếm thử bản cản tiến của vô ảnh bộ. Quả nhiên giống như dự đoán của hắn, việc này không hề dễ dàng một chút nào. Đối với một người mà nói, tu luyện vô ảnh bộ là một thử thách vô cùng khó khăn, ngàn người cũng khó tìm ra một người có thể thành công thi triển. Thế nên việc cải tiến bộ pháp này theo cách của Thiết Trụ thì chắc hẳn người sáng tạo ra nó cũng không dám nghĩ đến, đây hoàn toàn vượt ra khỏi khả năng của con người mà. Nhưng Hải Long hắn cũng không phải dạng vừa, mất thêm năm ngày vừa luyện công vừa tranh thủ luyện bộ pháp, hắn liền đã thành công. Thực ra trong năm ngày này hắn cũng bàn luận với Thiết Trụ rất nhiều về cách thức vận dụng lực lượng nhục thân. Càng đàm luận với tên này nhiều, Hải Long càng kinh hãi trước sự độc đáo trong tư duy của hắn. Quả thực nhân tộc nhân tài lớp lớp, cũng không khó lý giải tại sao đây là tộc quần mạnh nhất đại lục. Khi đã thành công thi triển được bộ pháp mới này thì tốc độ liền tăng lên còn thể lực tiêu hao lại giảm xuống rất nhiều. Trước đây cực hạn của hắn là bốn lần sử dụng, bây giờ cho dù có thi triển hơn mười lần cũng còn dư sức. Hắn liền gọi bộ pháp mới này là tam trọng vô ảnh bộ. Mặc dù người sáng tạo ra nó là Thiết Trụ nhưng tên đầu gỗ đó võ học là cái gì còn không biết chứ đừng nói đến đặt tên cho bộ pháp. Sau đó hắn liền tới chỗ của tên kia đề nghị hắn cùng mình xông pha ra thế giới bên ngoài. Thế nhưng Thiết Trụ thẳng thắn từ chối đã làm cho hắn tỉnh táo trở lại, đây chỉ là xúc động của bản thân mình mà thôi, đối phương cũng không vì thành tựu hắn coi là vĩ đại mà cao hứng. Quả thực là đáng tiếc, một tên quái thai như vậy nếu để hắn ra thế giới bên ngoài thì nhất định sẽ làm oanh động toàn đại lục. Thế nhưng hắn đã không nguyện ý, Hải Long cũng không thể ép hắn phải theo ý mình được. Ngày hôm nay, sau khi tu luyện hết một buổi sáng, hắn đang định về nhà ăn cơm thì Thiết Trụ lại đến:

-Sao rồi, đã thi triển được chiêu thức mới chưa?

Hải Long trong lòng đắc ý nhưng ngoài mặt thì bình tĩnh đáp:

-Cũng coi như miễn cưỡng đã thành công đi.

-Ta nói rồi mà, ngươi lợi hại như vậy, một chiêu thức cỏn con này sao làm khó được ngươi chứ.

-Ha ha, đúng vậy nha.

Hắn bên ngoài thì cười gượng nhưng trong lòng lại liên tục thầm mắng:

-Chiêu thức cỏn con cái muội muội nhà ngươi, nếu để anh hùng thiên hạ biết ngươi nói như vậy không tróc thịt lột da ngươi mới lạ.

-À đúng rồi, mấy tháng rồi ngươi không có tới nhà ta, cha mẹ ta có chút nhớ ngươi rồi, hay buổi trưa ngươi liền qua nhà ta ăn cơm đi.

-Ồ, cha mẹ ngươi không phải trước giờ đều không chào đón ta lắm sao?

Thiết trụ ngượng ngùng cười cười đáp:

-Cha mẹ ta vốn bài ngoại, cũng không có ác ý gì, ngươi cũng hiểu rõ mà.

-Ồ, chỉ như vậy thôi sao.

-Còn có … ài, vốn dĩ người trong nhà ta sinh ra thể trạng đều yếu ớt hơn người thường, nên mưu sinh vốn dĩ rất vất vả. Trước nay cha mẹ ta sợ ta đi với ngươi sẽ bị ngươi lợi dụng, là họ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Nhưng dù sao đó cũng là cha mẹ ta, vả lại bây giờ họ đã có cái nhìn khác về ngươi rồi, ngươi người này đại nhân đại lượng không so đo với họ có được không?

Hắn vẫn làm ra một bộ lạnh nhạt, tên kia liền sốt sắng cả lên:

-Đại Hải huynh đệ … không, Hải Đại ca, ta đã xuống nước cầu xin ngươi rồi ngươi còn muốn thế nào nữa chứ?

Thấy bộ dạng tên kia đáng thương như vậy hắn liền phì cười:

-Ha ha, được rồi, đùa ngươi chút thôi, lát nữa ta sẽ qua đó.

-Vậy là được, nhớ mang theo Vân muội đi cùng nhé.

-Cút, tên khốn nhà ngươi lại muốn chiếm tiện nghi của muội muội ta. Ta đi đây, ngươi về nhà đợi ta đi.

-Được.

Thiết Trụ đi rồi hắn cũng một đường về thẳng nhà của mình, đến cửa thì đã trông thấy Vân đang chuẩn bị cơm nước ở ngoài sân, hắn vội hô lớn lên:

-A Vân, ta về rồi đây.

Nàng ta nghe tiếng hắn gọi thì vui vẻ đáp lời:

-Ca, mau vào rửa mặt đi, đồ ăn sắp chuẩn bị xong rồi.

-Thật không có ý tứ, ta vừa mới hứa với tiểu Thiết lát nữa sẽ qua nhà hắn ăn cơm, hôm nay không ăn cùng muội được rồi.

Hắn gãi gãi đầu mà nói.

-Là như vậy sao? Không sao, huynh cứ đi đi.

Chần chừ một lúc, hắn vẫn quyết định nói ra.

-Hay là muội cùng ta đi đi.

Vân ngạc nhiên mà hỏi lại:

-Muội sao?

-Đúng vậy.

-Muội không muốn đi đâu.

-Vì sao? Không lẽ là vì phụ mẫu hắn muốn nhận muội làm con dâu hay sao?

Nàng ta bỗng đỏ bừng mặt, giận dỗi mà đáp:

-Ca, không phải đã bảo huynh đừng nói chuyện này nữa hay sao.

-A ha ha, ta quên mất. Ta biết muội không muốn đi nhưng dù sao chúng ta cũng sắp đi rồi, trong số những người ở đây cũng chỉ có hắn là thân thiết với chúng ta nhất, đây có thể sẽ là lần cuối mà chúng ta có thể ăn cơm cùng với bọn họ.

Nghe thấy vậy, nàng cũng không có ý cự tuyệt nữa. Lời của hắn dù sao cũng rất có lý, có vẻ đã lay động được nàng rồi. Trầm ngâm một lát, nàng mới ngập ngừng nói:

-Vậy … vậy được rồi, muội sẽ đi cùng huynh.

-Thật sao?

Hắn liền vui vẻ ra mặt, cũng khiến nàng cảm thấy vui vẻ theo, gật đầu đáp:

-Thật, chờ muội thu dọn ở đây một lát.

Đến giờ cơm, Thiết Trụ đang ngồi trong sân nhà hắn liền thấy Hải Long đi vào, tay còn đang đẩy xe lăn của Vân, hắn liền mừng rỡ gọi:

-Đại Hải, ngươi tới rồi. Vân muội cũng tới nữa, thật là vui mà, muội là vì ta nên mới đến đúng không?

Đột nhiên đằng sau hắn xuất hiện một cánh tay bay tới, tát ngay vào sau ót của hắn, một tiếng quở trách vang lên:

-Tiểu tử thối, ngươi còn không biết ngại như vậy, người ta là đến cùng ca ca, nào có phần nào là vì ngươi.

Người vừa ra tay là một trung niên nhân khoảng chừng gần bốn mươi, mặt chữ điền, nhìn qua liền biết là người hiền lành, chất phác, rất giống với Thiết Trụ. Trung niên nhân này gọi A Ngưu, là cha của Thiết Trụ. Vóc dáng của hắn cũng giống với con trai, không quá cao, thân hình có chút gầy gò, nhưng bù lại thân thể rất khỏe mạnh, linh hoạt.

-Hừ, các người có định để hai đứa nó vào đây dùng bữa không vậy? Tiểu Hải, Vân nhi, hai người các ngươi đừng quản bọn họ, mau vào đây đi.

Trung niên nhân vừa dứt lời thì đằng sau liền có một trung niên phụ nhân xuất hiện cắt ngang lời của hắn. Người này là mẹ của Thiết Trụ, tên gọi Lam Ngư, tuổi tác thì kém cha hắn một chút, dung nhan tuy không phải rất xinh đẹp nhưng cũng dễ nhìn, thế nhưng khuôn mặt của nàng toát lên sự sắc xảo chứ không có vẻ ngờ nghệch như hai cha con kia. Hải Long và Vân vội vàng đồng thanh lên tiếng chào hỏi hai người kia:

-Ngưu thúc, Lam thẩm, hai người vẫn khỏe chứ.

-Chúng ta đều khỏe, mau vào trong đi.

Lam Ngư chạy lại đẩy xe của Vân vào trong nhà đồng thời ra hiệu cho Hải Long cũng vào theo. Mọi người vừa ngồi vào bàn chuẩn bị ăn, hắn liền tinh ý nhận thấy mẹ của Thiết Trụ liên tục giật áo của cha hắn mấy cái. Một lát sau hắn ta mới đứng dậy, một bộ thiếu tự nhiên mà nói:

-Chuyện là … à … tiểu Hải … ừm … ngươi biết đó, thúc thúc không phải người giỏi ăn nói.

-Cha, người hôm nay làm sao vậy, hay là đã ăn nhầm thứ gì không sạch sẽ rồi.

Hắn lại tát vào cái ót của con trai một cái nói:

-Nghịch tử, ngươi lại nói cha của mình như vậy, là muốn chết sao?

Thiết Trụ một mặt oan ức nhưng cũng không nói gì thêm, sợ lão cha của hắn bão nổi thì cái mông của mình cũng bị vạch ra mà đánh mất. Hai huynh muội Hải Long ngồi đối diện có chút không nhịn được nhưng lại thấy bầu không khí có chút không đúng nên phải cố gắng không phát ra tiếng cười.

- Ngươi biết đấy, trước đây ta và thẩm thẩm vẫn luôn có thái độ không tốt với ngươi, cho rằng ngươi sẽ làm hại Thiết Trụ nhà ta. Nếu như không có ngươi chiếu cố thì nó cũng sẽ chẳng làm nên trò trống gì, chúng ta đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử mà. Hôm nay thúc thúc và thẩm thẩm ở đây xin tạ lỗi với ngươi, mong ngươi rộng lòng tha thứ cho chúng ta

Nói rồi hắn cầm tay nương tử, hai người cúi xuống thật sâu vái hắn một cái. Hải Long khóe miệng co giật, vội vàng lao ra đỡ hai người họ, không cho họ quỳ xuống. Đùa gì chứ, phụ mẫu của huynh đệ tốt của ngươi muốn quỳ vái ngươi, lễ này người thường nhận nổi sao?

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.