Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại cứu người

Tiểu thuyết gốc · 2043 chữ

Nhân Trung Long không đáp lời, ý là để đối phương trực tiếp vào đề.

-Chuyện lần trước con gái ta bị người ám sát thì ngươi cũng thấy rồi, đó là do địch nhân của ta gây ra. Đám người kia thuộc về Sát Lang đoàn, chắc hẳn lão đệ cũng đã từng nghe nói qua.

Nhân Trung Long lại gật gù đồng ý, trong lòng thì có chút kinh ngạc. Sát Lang đoàn kia là một dong binh đoàn, thực lực thuộc hàng nhất lưu trong thành. Điểm đáng nói là bọn họ chỉ làm việc bảo tiêu và vận tải để kiếm tiền, danh tiếng tốt hơn Huyết Tán vương rất nhiều, việc này không khỏi khiến hắn băn khoăn về việc cứu Hy Tuyền.

-Đám người kia cũng thật quá đáng, cho rằng lão ca ta dễ bắt nạt, chỉ vì chút mâu thuẫn mà phái người tới ám sát con gái ta. Lần này ta dự định sẽ quyết một trận sống còn với bọn hắn, mong rằng lão đệ có thể ra tay trợ giúp.

Nhân Trung Long đã sớm biết hắn sẽ nói như vậy, liền lắc đầu nói:

-Huyết Tán vương có điều không biết, quy định của Cửu Trùng lâu là không nhận việc có liên quan tới tranh đấu với người khác. Thứ lỗi cho tại hạ không thể nhận được nhiệm vụ này.

Kỳ thực đây là một quy định ngầm của các tổ chức dong binh, tuyệt đối không tham dự vào ân oán cá nhân và thế lực tranh đấu, đấy là việc của các tổ chức sát thủ. Đây cũng là vì lợi ích của chính mình thôi, dù sao thì đang yên đang lành cũng chẳng có ai muốn rước thêm phiền phức cho mình. Huyết Tán vương không thể không biết điều này, nói như vậy không biết là có ý gì. Nhân Trung Long đã dần cảm thấy không ổn với người này, nhất định phải có tâm lý đề phòng với đối phương.

-Lão đệ hiểu lầm rồi! Ta cũng không dám nhờ ngươi giúp ta tiêu diệt Sát Lang đoàn, chỉ là trong lúc tranh đấu ác liệt khó có thể bảo vệ chu toàn cho Tuyền nhi, ta muốn ngươi bảo vệ cho nó.

Nói rồi Hy Đồng lại nhìn về phía nữ nhi của mình với ánh mắt lo lắng. Hy Tuyền nghe cha mình nói vậy thì lộ vẻ ưu tư không kém, có điều cũng không lên tiếng phản bác, có vẻ như hai người đã từng thảo luận về chuyện này rồi. Nhân Trung Long ra vẻ tương đối khó xử, cho dù là nhiệm vụ bảo vệ nhưng vẫn liên quan tới tranh đấu giữa hai thế lực, thông thường thì không thể nhận được.

-Cảm tạ Huyết Tán vương tin tưởng, có điều chuyện này ta khó có thể quyết định ngay được. Trở về rồi ta sẽ bàn bạc lại với người trong lâu, chậm nhất hai ngày sẽ có câu trả lời cho ngài.

Nhân Trung Long đã nói như vậy rồi, đối phương cũng không cố gắng thuyết phục nữa, chỉ hàn huyên mấy lời rồi để Hy Tuyền đưa hắn về. Ra khỏi cửa phủ, Nhân Trung Long vẫn luôn thấy nàng ta có vẻ tương đối câu nệ liền hỏi:

-Hy Tuyền tiểu thư sao lại ít nói như vậy? Có vẻ không giống như vừa nãy nha.

Hy Tuyền do dự một chút mới nhìn hắn hỏi:

-Nhân Trung Long đại ca có phải rất ghét ta hay không?

Nhân Trung Long sửng sốt hỏi lại nàng?

-Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy?

-Nếu không phải như vậy thì tại sao ngươi lại từ chối nhiệm vụ do cha ta ủy thác chứ? Ta biết việc này không hợp với quy củ cho lắm nhưng với thực lực của Cửu Trùng lâu thì không cần e ngại Sát Lang đoàn chút nào. Vì vậy ta nghĩ Nhân Trung Long đại ca chắc hẳn là rất chán ghét ta.

Nói tới đây thì giọng điệu của nàng ta thoáng đượm buồn, trên gương mặt hiện rõ vẻ lo âu.

-Lần này cha ta quyết sinh tử với Sát Lang đoàn, lý do cũng chỉ vì ta. Mặc dù ta đã cố gắng ngăn cản nhưng nói thế nào thì người cũng không nghe. Một khi xảy ra tranh đấu thì ta chính là gánh nặng của cha, nếu như vì thế mà người có mệnh hệ gì thì đều do ta cả.

Nhân Trung Long cũng bị lời nói của nàng làm cho cảm động, hắn vỗ nhẹ vào vai nàng mà nói:

-Không phải ta ghét ngươi mà do quy định làm việc của Cửu Trùng lâu là như vậy. Lần trước vì đi cứu ngươi mà ta đã tranh cãi với những người khác, lần này nhất định phải thông báo với bọn hắn một tiếng mới được. Yên tâm đi, ta nhất định sẽ thuyết phục bọn hắn tiếp nhận nhiệm vụ này của cha ngươi.

Hy Tuyền nghe vậy thì vui mừng ra mặt, vội cầm tay hắn hỏi:

-Thật sao?

Nhân Trung Long mỉm cười gật đầu, chợt ánh mắt đảo qua hai bàn tay trắng như ngọc thạch đang nắm lấy tay mình. Hy Tuyền thấy vậy thì vội vàng buông tay, hai gò má cũng hơi ửng đỏ, ánh trời chiều phả lên gương mặt nàng lại càng tăng thêm vẻ tuyệt mỹ làm cho Nhân Trung Long ngẩn ngơ. Mặc dù nhan sắc này còn thua Huyên nhi của hắn nhưng mỹ nữ ấy mà, đã ở ngay trước mặt thì sẽ chẳng có ai lại không muốn ngắm nhìn thêm một chút. Mất một lúc hắn mới có thể hồi thần lại, đang lúc chuẩn bị nói lời cáo biệt thì đột nhiên phía xa xuất hiện mấy bóng người đuổi giết nhau hướng thẳng về phía hai người. Nhân Trung Long nhíu mày, nhìn kỹ lại thì chợt nhận ra hai bóng người quen thuộc. Một người là bạn tốt của Hy Tuyền - nữ tử được nàng gọi là tiểu Tuyết trước đó tìm tới Cửu Trùng lâu nhờ đi cứu người, người còn lại chính là nữ nhân xấu xí đã chạm trán mấy lần với hắn. Mặc dù nữ nhân kia vẫn mặc hắc y che kín từ đầu đến chân nhưng hắn đã ghi nhớ kỹ khí tức của đối phương, tuyệt đối không thể nhận lầm được. Không hiểu sao mà hắn vẫn luôn cảm thấy khí tức của đối phương có chút quen thuộc, chỉ là nghĩ mãi cũng không nhớ ra nổi hắn đã từng cảm thấy khí tức đó ở đâu rồi.

-Tiểu Tuyết!

Hy Tuyền vừa nhận ra bằng hữu của mình bị người đuổi giết thì lập tức thất sắt hô lên. Phía bên kia, tiểu Tuyết đang được hai cao thủ khí tuyền cảnh bảo hộ chạy trốn thì đang bị nữ nhân xấu xí kia một mình đuổi giết. Nhìn dáng vẻ của ba người kia thì rõ ràng là lấy nàng ta làm chủ, chắc hẳn thân phận của nàng cũng không đơn giản. Chỉ riêng việc nàng ta là bạn tốt của Hy Tuyền thì đã khó có thể là người thường rồi. Trong lúc hắn suy nghĩ mấy việc ngoài lề thì tình cảnh của tiểu Tuyết đã cực kỳ nguy hiểm, Hy Tuyền biết bản thân không thể làm gì được, chỉ đành nắm lấy cánh tay của hắn lay mạnh mà nói:

-Nhân Trung đại ca, xin ngươi hãy cứu lấy nàng ta, ta nhất định sẽ trả thù lao cho ngươi nhiều.

Nhân Trung Long lúc này mới ý thức được đây không phải là lúc nghĩ ngợi, phóng về phía trước như tên rời cung. Phía đối diện, ngay khi hai tên hộ vệ khí tuyền cảnh bị đánh bay, ma trảo của nữ tử mặc hắc y sắp chạm đến gương mặt xinh đẹp của tiểu Tuyết thì nắm đấm của Nhân Trung Long cũng đánh tới:

-Bành!

Không ngoài dự đoán, mặc dù kịp thời vận dụng bí pháp tăng thực lực nhưng hắn vẫn bị đánh bay ngược lại, cũng may là hắn đã kịp đón lấy cái eo nhỏ xinh của tiểu Tuyết kéo nàng ta về phía sau, tăng thêm khoảng cách giữa nàng ta với hắc y nữ tử.

-Không sao chứ?

Khóe miệng rỉ ra máu tươi nhưng Nhân Trung Long vẫn nhàn nhã hỏi thăm nàng ta, người kia thấy hắn như vậy thì không khỏi lo lắng nói:

-Đại nhân … là ngươi! Ngươi bị thương rồi!

Nhân Trung Long lại nhếch mép cười đáp:

-Ta không sao?

Tiểu Tuyết còn định nói gì nhưng bên hông truyền đến cảm giác nóng ran khiến mặt nàng đỏ như trái gấc, vội vàng uốn éo thân mình hòng tách ra khỏi người hắn. Nhân Trung Long giờ mới để ý thấy tay mình vẫn đang đặt trên vòng eo mảnh khảnh của nàng, vừa thả tay ra vừa cười ngượng ngùng giải thích:

-Xin lỗi, tình hình vừa rồi cấp bách, mong cô nương đừng hiểu lầm.

Tiểu Tuyết chỉ gật đầu, hai hàng mây đỏ trên má vẫn chưa tiêu tan đi khiến cho Nhân Trung Long cảm thấy có phần lúng túng, có điều xúc cảm vừa rồi quả thực không tệ, khiến người ta lưu luyến không thôi. Hắc y nữ tử phía đối diện thấy hai người bọn họ tình tứ thì nghiến răng ken két, dường như phát rồ lập tức lao lên tấn công cả hai. Nhân Trung Long vội vàng đẩy tiểu Tuyết ra đằng sau rồi lấy trọng kiếm đón lấy công kích trước mắt.

-Rầm rầm rầm!

Đối phương càng đánh thì càng hăng, trái lại hắn thì càng lúc càng bị thương nhiều hơn. Nếu cứ để tình huống kéo dài thì không ổn, mà hắn cũng không có ý định dựa dẫm mãi vào Đan lão vì mỗi lần lão gia tăng sức mạnh cho hắn đều phải tiêu hao không ít linh hồn lực. Nhân Trung Long cố hết sức vận chân khí trong người, trọng kiếm lại xuất hiện những đường vân chi chít, sau đó liền bổ xuống một nhát.

-Hỏa Lãng Thôn Thiên!

Sóng lửa mang theo khí tức hủy diệt gào thét ập tới trước mặt hắc y nữ tử, chọn đúng lúc ả ta đang lao lên khiến ả ta không cách nào né tránh.

-Ầm!

Trúng một đòn trực diện như vậy khẳng định là không dễ chịu, lại thêm thiên hỏa thiêu đốt thì cho dù có là ngũ hải cảnh cũng phải bị thương không nhẹ. Tiếng gió thổi vù vù giữa bầu không khí tĩnh lặng, khói bụi dần tan để lộ ra thân ảnh của hắc y nữ tử. Trái với suy nghĩ của Nhân Trung Long, ả ta căn bản là không chịu một chút thương thế nào, ngay cả y phục cũng không bị tổn hại một chút nào.

-Băng khí!

Nhân Trung Long hít sâu một hơi, bây giờ nữ nhân kia mới để lộ ra thực lực chân chính của mình. Khắp người ả ta tỏa ra một loại khí tức âm hàn, không phải là lạnh lẽo mà là u lãnh đến kinh dị. Chẳng trách một chiêu Hỏa Lãng Thôn Thiên của hắn lại không có tác dụng, võ giả tu luyện thuộc tính băng vốn là thiên địch của hắn. Cho dù hắn có thiên hỏa khủng bố nhưng chênh lệch thực lực giữa hai người vẫn còn đó, băng khí của đối phương vừa ra thì hỏa diễm của hắn liền bị dập tắt. Lúc này trong đầu hắn đang có vô vàn suy nghĩ chạy qua, có điều mặc cho hắn nghĩ thế nào cũng khó có thể tìm ra đối sách. Nữ nhân kia lại đột nhiên không tiếp tục lao lên mà dùng ngữ điệu tức giận mà nói với hắn:

-Việc này không liên quan tới Cửu Trùng lâu của ngươi. Mau tránh ra, bằng không đừng trách ta vô tình.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.