Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiểm điểm

Tiểu thuyết gốc · 1992 chữ

Đúng lúc này thì hỏa cầu của Nhân Trung Long đang điên cuồng cũng mất khống chế, hắn không nhận ra có một tiểu cô nương đang chắn trước mặt mình, hỏa cầu cứ thế bay tới người nàng. Long Đại Hải nhanh như chớp đón lấy tiểu nữ tử trước mắt, sau đó xoay người đón công kích thay nàng. Hắn phất tay một cái, một loạt đồ vật từ trong người hắn bay ra hóa thành một màn chắn như một khối pha lê bao bọc lấy ba người lại.

-Rầm!

Đúng lúc này thì hỏa cầu phát nổ, hỏa diễm bùng phát nuốt trọn lấy cả ba người Nhân Trung Long. Người bên ngoài thấy thế thì kinh hoảng, đang không biết có nên tiếp tục đứng lại xem hay không thì biến cố lại xảy ra. Màn chắn do Long Đại Hải dựng lên căn bản không chịu nổi lực bộc phát của vụ nổ, chưa tới một nhịp thở đã xuất hiện hiện các vết nứt chi chít rồi choang một tiếng, trực tiếp vỡ ra.

-Ầm! Ầm! Ầm!

Hỏa diễm quét ngang bốn phía, phá hủy tất cả mọi thứ mà nó đi qua, sau đó lại cuộn lại thành một cơn lốc xoáy thiêu đốt vạn vật. Từng tiếng kêu la thảm thiết vang lên, những thanh âm kia đều tới từ những người không kịp chạy trốn khỏi tầm ảnh hưởng của vụ nổ. Mất một lúc lâu thì hỏa diễm mới tiêu tan, một cơn gió lạnh thổi qua cuốn đi chút khói bụi cuối cùng còn vương trong không khí. Nhân Trung Long đứng ở trung tâm của một đống đổ nát, miệng thở hổn hển, chân tay run lẩy bẩy.

-Sư phụ, cũng may mà có người!

Hắn thầm nói một tiếng, có điều Đan lão cũng không có đáp lại hắn, càng làm hắn kinh ngạc là hắn không cảm nhận được chút dao động linh hồn nào của lão.

-Sư phụ, người sao vậy?

-Sư phụ, người đừng dọa con mà!

-Sư phụ!

-Sư phụ!

Nhân Trung Long âm thầm gọi tên Đan lão nhưng hắn căn bản chỉ đang gào thét trong vô vọng, dường như lão nhân gia đã hoàn toàn biến mất vậy. Hắn ngẩng đầu lên, hai con ngươi đỏ ngầu nhìn chòng chọc vào người đối diện. Long Đại Hải lúc này lộ vẻ chật vật vô cùng. Hắn vì ôm tiểu cô nương kia trong lòng nên cả người đều bị hỏa diễm thiêu đốt, vị trí lưng áo bị trùng kích mạnh nhất đã bị đốt thành tro, lộ ra một vết bỏng kinh dị bao phủ cả tấm lưng dài rộng của hắn.

-Là ngươi!

Nhân Trung Long gào lên.

-Vì ngươi nên sư phụ của ta mới không còn nữa, ngươi phải trả giá!

Nói rồi hắn lao lên dùng hai nắm đấm liên tục tấn công Long Đại Hải. Long Đại Hải vội vã ném tiểu cô nương trong lòng sang một bên sau đó khó nhọc chống đỡ từng đòn tấn công của hắn. Nhân Trung Long được Đan lão bảo vệ nên không phải chịu bao nhiêu thương tổn, chỉ hơi kiệt sức chút thôi, so với một Long Đại Hải bị trọng thương thì tốt hơn nhiều. Lúc này tình thế đã đảo ngược, cán cân sức mạnh đã nghiêng hẳn về phía hắn, cơ hồ là tùy ý đè đối phương ra mà đánh.

-Tên khốn, mau trả sư phụ cho ta đây!

-Mau trả sư phụ cho ta!

Nhân Trung Long càng đánh càng hăng, vừa đánh lại vừa gào thét trong vô vọng khiến nước bọt văng tung tóe, sau cùng lại là cắn răng nói từng chữ:

-TRẢ SƯ PHỤ CHO TA!

-Bành!

Long Đại Hải lợi dụng lúc hắn sơ hở trả lại cho hắn một quyền. Chỉ một quyền đơn giản nhưng với một Nhân Trung Long không được linh hồn của Đan lão phụ thể thì vẫn nặng như thái sơn khiến đầu óc hắn choáng váng.

-Khốn kiếp!

Long Đại Hải tức giận quát một câu, sau đó liền lao lên dùng quyền đấm Nhân Trung Long túi bụi.

-Là ngươi không đủ thực lực lại cứ thích làm chuyện ngoài khả năng của bản thân, hết lần này tới lần khác đi tìm cái chết, ép sư phụ của ngươi vào đường cùng không thể không giúp ngươi. Sư phụ của ngươi tại sao lại biến mất, ngươi còn có mặt mũi đi đổ lỗi cho người khác sao, tên khốn? Loại mãng phu như ngươi sớm muộn gì cũng sẽ hại chết hết người bên cạnh ngươi, đến lúc đó thì ngươi cứ thoải mái mà đổ lỗi cho người khác đi!

-Binh! Bịch! Thụp!

Nhân Trung Long liên tiếp bị quyền đấm cước đá, đầu óc đã sớm choáng váng nhưng lại có thể nghe rõ mỗi câu mỗi chữ mà đối phương nói. Những lời nói kia quả thực quá đúng, đã vạch trần hết những thiếu sót của hắn, khiến hắn không thể phản bác được. Từ khi bắt đầu lại con đường tu luyện đến nay hắn chưa bao giờ bị người đồng bối đánh thảm như vậy, thậm chí khóe mắt hắn đã bắt đầu ngấn nước.

-Tách tách!

Vài giọt nước từ trên mắt hắn rơi xuống nền đất. Người ta vẫn nói nước mắt của nam nhân còn quý hơn vàng, không phải thứ dễ dàng xuất hiện. Chỉ là không biết nước mắt của Nhân Trung Long rơi xuống là vì khuất nhục hay là vì tự trách bản thân. Long Đại Hải chỉ tay vào những người đang đứng xung quanh, có Sa lão, Nhan Phi, Nhân Trung Huyên và cả những người khác của Cửu Trùng lâu, miệng vẫn không ngừng mắng chửi:

-Ngươi nhìn lại bọn họ đi, vì giúp ngươi mà không ngại lao vào bất cứ tình cảnh hiểm nguy nào. Ngươi thì hay rồi, chỉ một phút bốc đồng mà khiến bọn họ tổn thương.

Hai con ngươi đỏ hoe của Nhân Trung Long đảo qua một lượt, mấy người Nhân Trung Huyên lúc này đều đã bị thương, có người còn bị thương không nhẹ. Trái lại với hắn, Long Đại Hải không những bảo vệ cho tiểu cô nương đứng về phe hắn mà còn cố hết sức bảo vệ những người khác nữa. Quay sang nhìn Thanh nhi, hắn dùng giọng khàn khàn mà gọi nàng ta:

-Thanh nhi, sao muội lại ở đây?

-Thiếu gia! Ngài không sao chứ?

Thanh nhi chạy lại chỗ hắn, lúc này không thích hợp để nói chuyện nên nàng ta chỉ cầm tay hắn, hai con ngươi đã đẫm lệ.

-Thanh nhi, đừng qua đó!

Long Đại Hải muốn gọi nàng ta lại nhưng nàng ta căn bản không nghe. Tới bên Nhân Trung Long, nàng ta quay sang nhìn hắn, giọng điệu dè dặt mà nói:

-Vị đại nhân này, không biết ngài làm sao mà nhận ra Thanh nhi, nhưng xin ngài đừng đánh thiếu gia nhà ta nữa được không? Ngài xem, thiếu gia đã bị đánh thảm như vậy, đã sắp không đứng vững nổi nữa rồi.

Long Đại Hải chỉ biết cười khổ, thế nhưng khi nhìn sang Nhân Trung Long thì lại gay gắt mà nói:

-Ngươi nhìn chuyện tốt mà ngươi làm đi! Nếu như ta là địch nhân của ngươi thì hôm nay bằng hữu của ngươi đã chết cả rồi. Hừ, đúng là không có đầu óc, nói ngươi cần phải tự kiểm điểm mà ngươi không chịu nghe.

Nhân Trung Long đang uể oải nhưng nghe lời này của hắn thì đứng phắt dậy quát:

-Ngươi còn dám nói? Mọi chuyện hôm nay không phải đều do ngươi gây ra hay sao? Đột nhiên ngươi phát bệnh gì, lại không giảng đạo lý mà đánh ta? Cái gì mà bằng hữu của ta? Ngươi vì một nữ nhân xấu xí mà ngay cả bằng hữu cũng không cần sao?

-Ha ha ha!

Long Đại Hải cười phá lên, lại nghiến răng ken két mà hỏi lại:

-Đồ ngu xuẩn! Ngươi vẫn dám gọi nàng ta như vậy sao?

Nhân Trung Long cũng nổi nóng đáp:

-Ta gọi ả ta như vậy thì sao? Có gì không đúng sao? Ngươi vì một nữ nhân xa lạ mà đánh bằng hữu của ta bị thương, ngươi mau cho ta một lời giải thích đi!

-Ngươi …

Long Đại Hải chỉ tay vào mặt hắn, ngón tay run run, mất một lúc mới nói tiếp:

-Được! Vậy thì để ta cho ngươi một lời giải thích.

Nói rồi hắn tới trước người Độc Băng vương, nàng ta hoảng sợ nhìn hắn, hai tay xua mạnh nói:

-Đừng mà!

-Xoẹt!

Long Đại Hải mặc kệ nàng ta, bàn tay lướt qua gương mặt xấu xí kia, sau đó liền có âm thanh của thứ gì đó bị xé toạc vang lên. Nhân Trung Long kinh ngạc nhìn theo, thì ra Độc Băng vương này từ trước tới giờ đều đeo một lớp da mặt giả để cải trang. Những tiếng bàn tán xì xầm lại vang lên, bên dưới lớp mặt nạ xấu xí kia ấy thế mà lại là một gương mặt tuyệt mỹ. Mặc dù gương mặt kia lúc này đã trắng bệch nhưng không thể làm phai mờ vẻ đẹp đó, đoán chừng tại tràng chỉ có Nhân Trung Huyên là có nhan sắc nhỉnh hơn nàng ta một chút mà thôi. Nhân Trung Long thầm không phục trong lòng. Cho dù nàng ta là một nữ nhân xinh đẹp thì sao, chẳng lẽ Long Đại Hải chỉ vì vậy mà trở mặt với hắn? Nếu thật là như vậy thì người kia cũng quá rác rưởi đi.

-Không đúng!

Nhìn kỹ gương mặt kia thì Nhân Trung Long chợt giật mình, chợt hô lên:

-Lưu Ly?

Độc Băng vương cũng bỏ hai tay đang che mặt ra, lúc này còn làm vậy thì đã không có ý nghĩa nữa rồi. Không sai, người này chính là Tử Y Lưu Ly, người đã từng quen biết và đồng hành cùng với Nhân Trung Long khi còn ở Văn Lang đế quốc.

-Sao lại là muội?

Nhân Trung Long vẫn ngây ra như phỗng, lại buột miệng hỏi:

-Tại sao lại là nàng ta? Cái đồ bội bạc nhà ngươi hỏi cũng hay thật. Gặp nhau mấy lần như vậy nhưng ngay cả nàng ta là ai mà ngươi cũng không nhận ra, còn đả thương nàng ta mấy lần, nói ngươi là đồ khốn thì có sai không hả?

Long Đại Hải lại chỉ tay về phía hắn mà mắng chửi, có điều lúc này Nhân Trung Long không còn dám phản bác nữa rồi. Hắn nhìn đối phương với ánh mắt khó hiểu mà hỏi:

-Ngươi lại là ai? Tại sao lại biết nàng ta?

Long Đại Hải hừ một tiếng đáp:

-Tiếp xúc với nhau lâu như vậy nhưng ngươi cũng không nhận ra ta là ai. Cũng phải, trong mắt ngươi ngoài nữ nhân xinh đẹp ra thì đâu còn thứ gì.

Nhân Trung Long không vui nói:

-Bớt nói nhảm đi, mau nói ngươi là ai!

Long Đại Hải lại quay qua nhìn Tử Y Lưu Ly mà hỏi:

-Tử Y, ngươi có nhận ra ta hay không?

Tử Y Lưu Ly thở dài một tiếng rồi mới đáp:

-Lạc đại ca, đã lâu không gặp!

Long Đại Hải cũng tự kéo mặt nạ của mình ra. Ẩn dưới lớp mặt nạ tầm thường lại là gương mặt của một nam tử tuấn mỹ vô song, đẹp trai tới mức đến cả nữ nhân cũng phải ghen tị.

-Lão Lạc?

Nhân Trung Long vừa mới thoát ra khỏi cú sốc đầu đời thì lại bị dọa sợ lần hai.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.