Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lạc Long lộ thân phận

Tiểu thuyết gốc · 2057 chữ

- Sao nào? Ta không phải là một nữ nhân xinh đẹp nên khiến ngươi thất vọng ư?

Lạc Long lên tiếng giễu cợt. Nhân Trung Long vẫn chưa thoát ra được khỏi sự kinh ngạc bất tận, hắn há miệng muốn nói gì đó nhưng lời trong miệng lại không thốt ra ngoài được.

-Nhân Long ca ca, người này là ai vậy?

Nhân Trung Huyên chạy lại hỏi hắn, thấy hắn với Lạc Long quen biết nhau thì cũng rất ngạc nhiên. Nhân Trung Long đơ ra một lúc mới kịp phản ứng lại, vội kéo cả Sa lão và Nhan Phi lại mà nói:

-Mọi người làm quen nhau đi! Người này là bằng hữu của ta, người của Văn Lang đế quốc, Long Vân tông tông chủ, Lạc Long.

-Là Long Vân tông đã nhận ngươi làm khách khanh trưởng lão sao?

Sa lão ngay lập tức hỏi lại, hắn liền gật đầu xác nhận.

-Thì ra là Lạc tông chủ. Ta đã được nghe Nhân Trung Long kể về ngươi nhiều rồi, được gặp chân nhân đúng là vinh hạnh. Tại hạ Sa Quách, hy vọng sau này Lạc tông chủ chiếu cố nhiều hơn.

Lạc Long gật đầu cười đáp:

-Sa lão khách khí rồi! Danh tiếng của Vân Sa thương hội như sấm bên tai, có thể ngang hàng với phân hội của Tam Thiên thương minh quả thực là khiến người thán phục. Danh vọng của Quách kiêu công tử càng là vang dội khắp Vân Phong đế quốc, được làm quen với Sa lão mới là vinh hạnh của ta. Trước đó có vài chỗ đắc tội mong Sa lão không để bụng.

Sa Quách cười sang sảng đáp:

-Lạc tông chủ đúng là anh hùng xuất thiếu niên mà, lão hủ nào dám để bụng chứ.

Nữ nhân mặc hắc bào đứng bên cạnh không nhịn được nữa mà hỏi:

-Không biết Lạc tông chủ tại sao lại biết ta vậy?

Nhân Trung Long cười mỉa nói xen vào:

-Hừ, tên này rình mò ở cạnh chúng ta lâu như vậy mà không chịu lộ mặt, chắc hẳn đã điều tra thân phận của các ngươi từ trước rồi.

Những oán niệm của hắn với Lạc Long đã sớm tiêu tán hết rồi. Dù sao cũng là bằng hữu quay trở lại từ cõi chết, hắn không có ý phán xét hành vi trước đó của đối phương, hơn nữa sau khi trở về còn phải hỏi thăm những việc mà đối phương đã trải qua trong hơn mười năm này nữa. Lạc Long thấy hắn nói vậy thì không có ý muốn phản bác, ánh mắt đảo về phía một tiểu cô nương mà nói:

-Thanh nhi, thấy ca ca đây sao lại không qua chào hỏi? Mới từ biệt một tháng mà ngươi đã quên ca ca rồi hay sao? Ta đau lòng lắm đó!

Không sai, tiểu nữ tử kia chính là người mà Lạc Long quen được khi còn ở xà nhân thành, Thanh nhi. Nàng ta thấy hắn gọi mình thì tiến từng bước lại chỗ hắn, hai tay nắm chặt vạt áo đáp:

-Thanh nhi tham kiến Lạc đại nhân.

-Nói đi, tại sao muội lại ở đây?

Lạc Long nghiêm nghị nhìn nàng hỏi. Thanh nhi vội vàng lúng túng đáp:

-Xin … xin lỗi vì Thanh nhi đã không nghe theo lời dặn của đại nhân. Ngài đã bảo ta ở lại xà nhân thành nhưng ta nghe nói thiếu gia cũng sẽ tham dự Thiên Tài chiến, vì quá lo lắng cho thiếu gia nên mới trốn tới xem, kết quả là cũng bị kéo vào nơi này.

Lạc Long xoa đầu tiểu cô nương.

-Nha đầu ngốc, ta sao có thể trách muội được, không sao là tốt rồi.

Rồi hắn lại quay qua nhìn Nhan Phi:

-Nữ vương các hạ chắc hẳn là biết tiểu cô nương này đi?

Nhan Phi gật đầu xác nhận, khi Nhân Trung Long tới xà nhân thành thì Thanh nhi luôn kề cận hầu hạ, nàng ta cũng vì thế nên cũng quen mặt tiểu cô nương này. Thanh nhi vốn là người sinh sống ở xà nhân thành, vì thế nên trước khi rời đi xà nhân thành thì nàng ta cũng để cho thuộc hạ chiếu cố tiểu cô nương. Có điều đám xà nhân dưới trướng nữ vương vốn đã ghét Nhân Trung Long, lại càng không để tiểu cô nương này vào mắt nên mới để cho nàng ta sống khổ cực như vậy.

-Những chuyện khác thì để Thanh Nhi tự nói với ngươi vậy!

Lạc Long căn dặn Thanh Nhi một chút rồi để Nhan Phi dẫn nàng ta đi, chủ yếu là để Nhan Phi hiểu rõ tình hình của xà nhân thành. Sau khi hai người bọn họ rời đi thì hắn mới nhìn Nhân Trung Long mà nói:

-Cho người nhốt hai người Hy Tuyền và Thiên Tuyết lại đi, chuyện chi tiết sau này ta sẽ nói với ngươi.

Lần này thì Nhân Trung Long không còn phải đối lời của hắn nữa. Đối với năng lực và nhân phẩm của Lạc Long thì Nhân Trung Long có lòng tin tuyệt đối, không chỉ hắn mà những người quen biết Lạc Long đều như vậy. Mọi chuyện kết thúc, mấy người Lạc Long đều trở lại chỗ ở của mình, người của Cửu Trùng lâu thì đi thu dọn tàn cục, đám võ giả xem náo nhiệt cũng theo đó mà rời đi, trả lại vẻ yên bình vốn có cho con đường này.

Buổi tối đến, Nhân Trung Long đứng trước cửa phòng của Long Đại Hải. Tay hắn đưa lên muốn gõ cửa mấy lần lại thôi, đắn đo mãi vẫn không làm ra cử động nào. Sở dĩ hắn chậm chạp không quyết đoán như vậy là vì bên trong phòng của Lạc Long lúc này còn có hai người Tử Y Lưu Ly và Lang Nha vương. Do dự một lúc lâu thì hắn mới hạ được quyết tâm, khi tay hắn chuẩn bị chạm vào cửa phòng thì nó đột nhiên mở ra. Lạc Long nhìn thấy hắn thì không có vẻ gì là ngạc nhiên cả.

-Đi theo ta đi!

Nhân Trung Long cũng không có hỏi gì mà đi theo.

-Lão Nhân à, không phải huynh đệ không muốn giúp ngươi nhưng Tử Y không muốn gặp ngươi, ta lại không hiểu rõ chuyện của các ngươi nên không biết phải bắt đầu từ đâu.

Nhân Trung Long nghe Lạc Long nói vậy thì lập tức kể lại chuyện của mình và Tử Y Lưu Ly. Chuyện bắt đầu từ khi hai người quay trở về Vân Phong đế quốc. Hắn muốn trở về Nhân Trung gia để hỏi tội những kẻ đã chà đạp và đánh đuổi chi nhánh tộc nhân của hắn, cũng dẫn cả Tử Y Lưu Ly đi cùng, lại đúng lúc Nhân Trung Huyên quay về. Sau vài lần gặp mặt thì nàng ta cũng phát hiện ra quan hệ giữa hắn và Nhân Trung Huyên sâu tới mức nào, vì vậy mà không nói không rằng lập tức rời đi, chắc là vì cảm thấy bản thân giống như người thứ ba trong mối quan hệ tình cảm này. Từ đó về sau hắn không còn gặp được nàng ta nữa, cho dù muốn giải thích thì cũng đã không thể, thật không ngờ nàng ta lại lưu lạc tới Vô Nguyên giới này, đúng là duyên phận khó nói.

-Ngươi trước giờ chưa từng đi tìm nàng ta phải không?

Câu hỏi của Lạc Long khiến Nhân Trung Long không biết nói gì, chỉ có thể cúi đầu xem như thừa nhận. Lạc Long thấy vậy thì thở dài mà nói:

-Các ngươi chưa từng xác định mối quan hệ của cả hai, như vậy thì ngươi cũng không hẳn là làm sai. Có điều đứng trên phương diện hảo bằng hữu của nàng ta thì ta vẫn không thích tiểu tình nhân của ngươi, ngươi cũng đừng trách huynh đệ. Bây giờ thanh mai trúc mã của ngươi đã quay lại, vậy thì ngươi nên ở bên nàng ta. Sau này nếu Tử Y đồng ý nói chuyện với ngươi thì hãy giải thích cho rõ với nàng, ta sẽ không giúp ngươi làm thuyết khách đâu.

Nhân Trung Long vẫn không nói gì. Kỳ thực hắn cảm thấy rất tiếc về việc để Tử Y Lưu Ly rời đi. Đúng như Lạc Long nói, nếu như phải chọn giữa Nhân Trung Huyên và nàng ta thì đáp án chắc chắn là Nhân Trung Huyên, có điều Tử Y Lưu Ly cũng để lại dấu ấn khó phai trong tim hắn. Nếu có thể thì hắn rất muốn được ở bên cả hai người các nàng, đây âu cũng là bản chất tham lam của nam nhân. Nếu nhìn ra xa thì chuyện đa thê ở tu chân giới không phải hiếm, thế nhưng muốn cùng lúc ở bên hai nữ nhân ưu tú là rất khó, nếu như hắn mở miệng nói ra thì không chừng sẽ phá hỏng mối quan hệ với cả hai nàng. Chính vì vậy nên Nhân Trung Long chỉ có thể chọn nghe theo lời của Lạc Long mà thôi. Sau khi nói xong chuyện của mình thì Nhân Trung Long lại hỏi chuyện của Lạc Long. Lạc Long chỉ kể sơ lược những việc đã xảy ra trong mười năm này chứ không có nói chi tiết cho Nhân Trung Long nghe. Đối với việc hắn che giấu thân phận của mình với Lạc Vân thì Nhân Trung Long cảm thấy rất bất công với nàng ta. Trong suốt mười năm mà hắn mất tích thì không có lúc nào là nàng ta ngừng tìm kiếm hắn, vậy mà khi người ở trước mặt lại không được biết. Có điều Lạc Long cũng có cái lý của mình. Lạc Vân đã là người có hôn ước, lúc đó lại còn đi cùng với hôn phu của mình, hắn vì không muốn phá hoại tình cảm của nàng ta nên mới lựa chọn không nhận nhau. Hai nam nhân càng nói chuyện lại càng phát ra nhiều tiếng thở dài, quả thực chuyện tình cảm nam nữ vẫn luôn là vấn đề nan giải với bất cứ ai.

Hai người nói chuyện xong thì liền đi tới sảnh nghị sự trên tầng chín của tửu lâu. Lạc Long đã nói sẽ giải thích với Nhân Trung Long về việc của hai người Hy Tuyền, đây chính là lúc đó.

-Cốc cốc!

Tiếng gõ cửa ngoài phòng vang lên, tiếng nói của Lạc Long liền vọng ra ngoài:

-Vào đi!

Hai người từ bên ngoài tiến vào phòng, một người là Tiết Đông Lăng, người còn lại là một người của Tử Phong tông, tên gọi là Tiết Thạch.

-Đại nhân!

Tiết Thạch lên tiếng, đồng thời trình lên một loạt những văn kiện cùng với ngọc giản thông tin cho Nhân Trung Long xem. Lạc Long dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn xem những văn kiện kia. Nhân Trung Long xem từng cái, sắc mặt hết trắng lại xanh, cuối cùng là tối sầm lại. Tiết Thạch lúc này mới nói:

-Theo điều tra của chúng ta thì khi Tử Y cô nương tới Vô Nguyên giới đã được đoàn trưởng của Sát Lang đoàn là Lang Nha vương thu nhận và chiếu cố. Khi nàng ta gặp phải Huyết Tán vương thì nhan sắc của nàng đã khiến cho hắn ta nổi lên ý muốn chiếm đoạt. Nàng ta không chịu nên đã phát sinh mâu thuẫn với hắn, còn bị hắn đuổi giết, cũng may mà chạy thoát được. Sau này thì thực lực của nàng ta tăng lên rất nhanh, giúp cho Lang Nha vương mở rộng Sát Lang đoàn, chẳng mất bao lâu đã đủ sức chèn ép lại Huyết Tán phủ.

Không ngờ ân oán giữa Huyết Tán phủ và Sát Lang đoàn lại được hình thành như vậy. Nhân Trung Long cắn răng nghiến lợi mà nói:

-Hay cho tên khốn Hy Đồng, ta đã bị diễn xuất của hắn đánh lừa rồi.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.