Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chữa trị cho Đan lão

Tiểu thuyết gốc · 2082 chữ

Lạc Long lại chú ý tới vấn đề khác.

-Chuyện này chỉ cần là cao thủ trong thành thì đều biết tới, hắn ta dám lừa dối ngươi chứng tỏ thân phận người mới tới Vô Nguyên giới của chúng ta tám chín phần đã bị bại lộ rồi.

Nhân Trung Long gật đầu đồng ý, có điều cũng chẳng có gì phải lo lắng cả. Người mới tới Vô Nguyên giới có điểm chung là đều mang theo tư nguyên phong phú từ ngoại giới, lại thêm việc khi đi qua không gian thông đạo chắc chắn sẽ để lại thương thế thảm trọng, bọn họ luôn bị người khác săn lùng cũng vì vậy. Nhìn lại đám người của Cửu Trùng lâu bây giờ thì bọn họ đã có thực lực và danh tiếng đủ làm người khác kiêng kỵ nên sẽ chẳng có ai tới gây sự. Có điều bây giờ Nhân Trung Long không lo được tới việc đó, hắn lại hỏi Tiết Thạch:

-Vậy còn Hy Tuyền và Thiên Tuyết thì sao?

Tiết Thạch đưa ra thêm mấy phần tư liệu cho Nhân Trung Long rồi đáp:

-Thiên Tuyết là nữ nhi của Thư Đồng, cao thủ khí hải cảnh thuộc Thanh Mộc dong binh đoàn. Sau khi Huyết Tán vương không chiếm được Tử Y cô nương thì đã tìm tới dong binh đoàn này nhờ giúp đỡ, mà hắn ta chính là kẻ hợp mưu tấn công Tử Y cô nương cùng với Huyết Tán vương. Có điều thực lực của Sát Lang đoàn bành trướng quá nhanh, khiến cho liên minh của bọn hắn tan tác trở về, từ đó Sát Lang đoàn cũng kết thành thù hận với Thanh Mộc dong binh đoàn. Khi Tử Y cô nương đạt được thực lực vượt lên trên tất cả bọn hắn thì liền cho người chuẩn bị tấn công hai thế lực kia. Những tưởng lần đó sẽ là ngày tàn của bọn hắn nhưng hai ả nữ nhân Thiên Tuyết và Hy Tuyền lại đi câu dẫn cao thủ của Quyên điện, một trong những thế lực phụ thuộc của Tây Thừa môn, lợi dụng quan hệ của mình khiến cho bọn hắn nảy sinh mâu thuẫn với Sát Lang đoàn. Kết quả là Sát Lang đoàn bị Quyên điện chèn ép tới mức không ngóc đầu dậy nổi, Huyết Tán phủ và Thanh Mộc dong binh đoàn mới có thể tiếp tục sống tạm bợ, tới nay đã được ba năm rồi. Mặc dù Quyên điện không có trực tiếp bảo vệ bọn hắn nhưng hai nữ nhân kia hết lần này tới lần khác đi câu dẫn không biết bao nhiêu nam nhân, cuối cùng vẫn khiến cho Sát Lang đoàn không tìm được cơ hội động thủ. Hai nữ nhân kia là kẻ mưu mô thủ đoạn, phóng túng không khác gì kỹ nữ nhưng trước mặt người khác thì luôn tỏ vẻ như tiểu thư khuê các, so với hai tên phụ thân giả dối của các ả thì còn ghê tởm hơn.

Lạc Long từ đầu tới cuối đều không nói gì, chỉ để cho Tiết Thạch báo cáo cho Nhân Trung Long nghe. Nhân Trung Long nghe xong thì nắm chặt hai nắm đấm, hắn lúc này đang thầm tự mắng bản thân là đồ khốn nạn, chỉ vì hai ả tiện nhân mà hết lần này tới lần khác làm tổn thương Lưu Ly.

-Thùng!

Hắn đấm mạnh xuống đất khiến cho mặt sàn vỡ một mảng, Lạc Long lại đưa tay ra hài hước mà nói:

-Phí sửa chữa là năm mươi chân khí linh dịch, phiền Nhân Trung lâu chủ chi tiền đi!

Lời này khiến Tiết Thạch vốn đang nghiêm túc cũng phải phì cười. Nhân Trung Long biết hắn muốn giải tỏa tâm trạng cho mình, cơ mặt từ từ giãn ra tỏ vẻ vô lại đáp:

-Ta là lâu chủ, tại sao phải đền bù chút tổn thất này chứ?

Long Đại Hải nhún nhún vai.

-Lâu chủ à, ngươi còn không biết ngại mà nói ra lời này sao? Tiền xây dựng và hoạt động của tửu lâu chúng ta có bao nhiêu là do ngươi chi ra chứ? Đừng nói nhảm nữa, mau nôn tiền ra đây.

Nhân Trung Long bĩu môi nói:

-Đồ ham tài!

Thấy hắn có vẻ không còn buồn rầu nữa thì Lạc Long ra hiệu để cho Tiết Thạch và Tiết Đông Lăng rời đi, sau đó mới nói:

-Sư phụ ngươi đã rơi vào trạng thái ngủ say rồi, ta có thể làm cho hắn tỉnh lại.

Nhân Trung Long đột nhiên nhảy cẫng lên hỏi:

-Thật sao? Ngươi thật sự có thể cứu sư phụ của ta sao?

Nhân Trung Long vẫn còn có chút khúc mắc với việc Lạc Long làm cho sư phụ của hắn biến mất, nhưng nghe đối phương nói có thể cứu lão nhân gia thì sương mù trong lòng hắn lập tức bị quét sạch. Lạc Long thấy hắn sốt sắng như vậy thì trong lòng mừng thầm cho Đan Dương, gật đầu đáp:

-Có thể, ngươi đưa giới chỉ cho ta, sáng mai quay trở lại lấy nó là được.

Nhân Trung Long lập tức đưa giới chỉ nơi mà Đan lão cư ngụ cho Lạc Long. Yêu cầu của Lạc Long có phần vô lý, nếu là người khác nói ra thì hắn nhất định sẽ không đồng ý. Có điều bây giờ hắn rất lo cho Đan lão, không thể cứ lo được lo mất mà làm chậm trễ thời gian cứu người. Có câu có bệnh thì vái tứ phương, câu nói này rất hợp với tâm tình của hắn hiện giờ.

Bên trong phòng của mình, Lạc Long cầm giới chỉ lên, linh hồn lực thâm nhập vào trong. Bên trong không gian của giới chỉ có một đoàn linh hồn yếu ớt đang không ngừng chớp tắt, chính là linh hồn đang ngủ say của Đan Dương. Linh hồn thể của Lạc Long truyền một chút hồn lực vào cho lão khiến lão tỉnh lại. Vừa mở mắt ra nhìn thấy người trước mặt là ai thì Đan Dương vội vàng làm động tác thi lễ nói:

-Đại nhân! Đồ đệ ngu ngốc của ta lại khiến lão nhân gia nhọc lòng rồi, Đan Dương thay hắn tạ tội với ngài.

Lạc Long gật đầu đáp:

-Không sao, ta cũng coi hắn như huynh đệ, bằng không thì sẽ không nhẹ tay với hắn như vậy.

-Được đại nhân coi trọng là phúc của hắn.

Thấy vẻ uể oải của Đan Dương thì Lạc Long nhíu mày nói:

-Được rồi, đừng tâng bốc bản thần nữa. Ta sẽ truyền linh hồn lực cho ngươi, chỉ cần thu nạp vào là có thể chữa khỏi thương thế của ngươi.

Nói rồi hai tay hắn bấm một loạt pháp quyết, trong miệng cũng lẩm bẩm chú ngữ. Không gian bên trong căn phòng phát ra từng đợt xung động, những luồng linh hồn lực tinh thuần trong thiên địa được dẫn dắt hội tụ vào trong phòng, vây quanh linh hồn lực của Đan Dương. Đây là bản Thiên Đạo Dẫn Linh quyết đã được Lạc Long cải tạo sau bao nhiêu lần nghiên cứu, không những có thể khôi phục đan dược bảo khí mà còn có thể chữa trị thương thế linh hồn. Kỳ thực từ sau lần suýt đánh mất Lạc Vân thì hắn vẫn luôn nghiên cứu cách để cải tiến pháp quyết này, tin rằng sau này chỉ cần thân nhân bằng hữu của hắn gặp nạn thì hắn sẽ có thêm một thủ pháp cứu người, không ngờ ngày đó lại tới sớm như vậy. Sau khi hắn thi triển pháp quyết thì linh hồn lực tinh thuần lập tức xuất hiện quanh linh hồn thể của Đan Dương.

-Đây là …

Đan Dương kinh hô, lão có thể cảm nhận rõ ràng những luồng linh hồn lực tinh thuần kia cực kỳ bổ dưỡng với linh hồn thể, có công hiệu chữa trị linh hồn tốt hơn bất kỳ loại dược vật khôi phục linh hồn nào mà lão từng được sử dụng trước đây.

-Đừng nói nhảm, mau hấp thu linh hồn lực.

Lạc Long lên tiếng thúc giục, đây là lần đầu tiên hắn dùng Thiên Đạo Dẫn Linh quyết bản cải tiến này để chữa trị linh hồn cho người khác, không ngờ lại tốn sức như vậy, mới bắt đầu mà linh hồn của hắn đã cảm thấy hơi uể oải rồi. Nếu như chỉ dẫn linh hồn lực vào cơ thể mình thì chỉ là việc dễ như ăn bánh nhưng để cứu người thì lại quá hao tổn tinh khí, khiến cho hắn thân là người chính tay cải tiến pháp quyết cũng phải kinh ngạc. Đan Dương thấy hắn vất vả như vậy thì vội vàng hấp thu linh hồn lực. Từng luồng từng luồng linh hồn lực tinh thuần chảy vào trong linh hồn thể của lão, vốn dĩ hồn thể lão đang chớp tắt không ngừng thì dần dần được ổn định lại. Sau mười phút đồng hồ thì linh hồn lực của Lạc Long đã gần như cạn kiệt, mà Đan Dương mới khôi phục được một chút. Có điều hắn còn có hơn ba trăm phân hồn có thể sử dụng đây, cứ cho là mỗi phân hồn chỉ có thể cầm cự được khoảng tám phút đồng hồ thì hắn có thể giúp Đan Dương tu bổ linh hồn suốt hai ngày không nghỉ. Thực tế cũng không cần nhiều thời gian như vậy, chỉ trong vòng một đêm là Đan lão có thể khôi phục tới trạng thái tốt nhất rồi. Với tu vi linh hồn hóa thần cảnh viên mãn của Lạc Long thì chỉ có thể để lão khôi phục tới một mức nhất định mà thôi, muốn để lão quay trở lại đỉnh phong là không thể.

-Đa tạ đại nhân giúp đỡ, Đan Dương cảm thấy hổ thẹn vì lần nào cũng phải nhờ tới đại nhân như vậy.

Đan lão lại cúi người thật sâu nói lời cảm tạ. Những lời cảm tạ này đều tới từ tận đáy lòng, có điều Lạc Long lại không phải loại người thích lễ nghĩa rườm rà, hắn trưng ra vẻ mặt ghét bỏ đáp:

-Bớt nói lời thừa thãi đi, mau quay trở lại với đồ đệ của ngươi. Còn nữa, thủ pháp khôi phục linh hồn cho ngươi rất phức tạp, không thể truyền dạy cho Nhân Trung Long được, bản thần cũng không thể có mặt mọi lúc ngươi cần, vì vậy ngươi phải để hắn lưu ý nhiều hơn, sau này hành sự phải cẩn thận, tránh những việc như thế này.

Đan lão liên tục gật đầu đồng ý, sau đó nhẫn không gian được lão điều khiển bay ra ngoài. Lạc Long lúc này mới được rảnh tay. Hắn đứng dậy vươn vai một cái, cảm thụ linh hồn của bản thân tràn đầy lực lượng thì không khỏi mỉm cười. Vô nguyên chi lực ở Vô Nguyên giới này chỉ có tác động tới chân khí của võ giả, đối với linh hồn lực lại không có chút ảnh hưởng nào. Linh tu như hắn ở thế giới này chẳng khác nào cá gặp nước, chỉ là hắn vẫn không muốn để lộ việc hắn là linh tu ra ngoài, ngay cả Nhân Trung Long cũng chỉ nghĩ rằng hắn là võ giả bình thường mà thôi. Đang muốn ra ngoài đi dạo nhưng ngay khi mở cửa phòng thì hắn lại thấy có người đứng trước cửa phòng mình.

-Lạc công tử!

Người kia lên tiếng chào hỏi hắn trước, thanh âm mềm mại chứa vẻ vũ mỵ vô tận. Người này là một nữ nhân tuyệt mỹ, gương mặt trái xoan, hàng mi cong vút, đôi môi anh đào nhỏ nhắn khiến bất cứ nam nhân nào nhìn thấy cũng bị hớp hồn. Nàng ta mặc một bộ trang phục màu lam, tay và chân áo khá ngắn để lộ ngọc thủ cùng với đôi chân thon dài trắng như tuyết, lại thêm các đường nét cắt xẻ trên y phục tương đối táo bạo vừa khéo khoe ra thân hình đồng hồ cát cực kỳ bốc lửa.

-Nhan Phi nữ vương!

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.