Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết giao với Nhan Phi

Tiểu thuyết gốc · 1988 chữ

Lạc Long chỉ liếc nhìn nàng một cái, hai mắt ánh lên vẻ kinh diễm trong chốc lát rồi lại trở về vẻ bình thản, sau đó lên tiếng chào hỏi nàng ta. Hắn không có gọi thẳng tên của nàng ta vì nàng ta là vương của một tộc, thái độ rất cao ngạo, nếu không phải bằng hữu thân thiết thì không nên gọi tục danh của nàng. Nhan Phi bị định lực phi thường của Lạc Long làm cho kinh ngạc. Trong số tất cả những nam nhân đã từng thấy chân diện mục của nàng thì hắn là người duy nhất giữ được vẻ bình tĩnh như vậy, đấy là còn chưa kể hôm nay nàng ta còn mặc một bộ y phục rất bốc lửa, nếu là người khác thì phỏng chừng đã bị hóa đá tại chỗ rồi.

-Lạc công tử là khách quý của xà nhân tộc ta, trước đây bản vương nhiều lần mạo phạm cũng vì không biết rõ mọi chuyện, mong công tử không trách.

Lời này cũng có chút ý tứ đổ lỗi cho Lạc Long vì không làm rõ thân phận của mình từ trước, Lạc Long lại cười nhẹ đáp:

-Tại hạ nào dám, nữ vương các hạ suy nghĩ nhiều rồi. Trước đây có thái độ quyết liệt như vậy với ngươi cũng là vì che dấu thân phận của mình, cũng mong rằng nữ vương các hạ có thể quên đi hành vi khiếm nhã của ta.

Nói rồi hắn liền mời Nhan Phi đi dạo trong thành, cũng tiện trao đổi một chút tình hình của Xà Nhân thành. Nàng ta mới chỉ biết Lạc Long là khách quý của xà nhân tộc từ trong miệng của Thanh nhi, tiểu cô nương kia cũng không biết tình hình căng thẳng của xà nhân tộc với huyền mãng tộc. Lạc Long kể lại rất chi tiết tình cảnh của xà nhân tộc khiến cho Nhan Phi không khỏi lo lắng, chỉ là khi biết được hắn đã giúp xà nhân tộc đẩy lui âm mưu của huyền mãng tộc, là người có đại ân với xà nhân tộc thì thái độ của nàng ta lập tức trở nên khách khí và hòa nhã với hắn hơn rất nhiều. Lạc Long đưa cho Nhan Phi một cái ngọc giản, nàng ta khó hiểu mà hỏi:

-Lạc tông chủ, đây là …

-Nữ vương các hạ cứ xem là sẽ hiểu.

Nhan Phi đưa linh hồn lực vào trong ngọc giản, lập tức một loạt thông tin tràn vào trong não hải của nàng. Bên trong ngọc giản chứa một loại pháp quyết và một đan phương.

-Nữ vương các hạ dùng thiên hỏa thiêu đốt bản thân, muốn trải qua thiên địa tạo hóa để lột xác thành nhân tộc chân chính, vì vậy nên thực lực mới bị phong ấn, linh hồn bất ổn có đúng hay không?

Lời này của Lạc Long đã nói ra hết tình trạng của nàng ta hiện tại. Nhan Phi nghĩ rằng Nhân Trung Long đã kể cho hắn nên cũng không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ gật đầu xác nhận.

-Phá Phong quyết của ta có thể giúp ngươi khôi phục thực lực, Cố Linh đan có thể giúp ngươi ổn định linh hồn, chỉ cần sau này tu vi đạt tới yêu vương viên mãn là có thể thử đột phá, đến lúc đó là có thể thoát thai hoán cốt trở thành nhân loại chân chính.

Nói rồi hắn lại đưa cho nàng một cái nhẫn không gian chứa đầy yêu khí linh đan.

-Chỗ yêu khí linh đan này có thể giúp nữ vương các hạ khôi phục tu vi tới yêu vương cảnh, về phần Cố Linh đan thì ngươi phải tự nghĩ cách rồi. Có điều nếu ngươi có thể tìm đủ dược liệu của Cố Linh đan thì ta cũng có thể giúp ngươi luyện chế đan dược, đảm bảo mười phần tỉ lệ thành công.

-Đây …

Nhan Phi nhất thời không nói nên lời. Với tình trạng của mình thì tự thân nàng cũng có phương pháp xử lý, chỉ là biện pháp của nàng quá phức tạp, hiệu suất thấp mà rủi ro lại cao. Trái lại thì pháp quyết và đan phương mà Lạc Long cho nàng lại quá tuyệt vời, vừa an toàn vừa dễ dàng, vượt xa mong đợi của nàng.

-Lạc Long đại ca, những thứ này quá quý trọng, sao ta có thể nhận không như vậy được?

Xưng hô của Nhan Phi đã hoàn toàn thay đổi, thái độ của nàng đối với Lạc Long cũng trở nên kính trọng hơn nhiều.

-Chút lòng thành mà thôi, nữ vương các hạ không cần để tâm. Ngươi là bằng hữu của Nhân Trung Long, cũng coi như là bằng hữu của ta, mà bằng hữu giúp đỡ nhau thì chính là chuyện thường tình.

Lạc Long không hề ra vẻ, với hắn thì những việc này xác thực chỉ là việc nhỏ. Đan phương là thứ có sẵn, còn pháp quyết phá phong ấn thực lực thì do hắn sáng tạo ra từ những loại pháp quyết mà hắn biết, cũng dựa trên đặc tính của xà nhân tộc và tình cảnh của Nhan Phi, chỉ tiêu tốn có mười mấy ngày mà thôi. Chỉ là việc nhỏ đối với hắn lại là đại ân với Nhan Phi, nàng ta trực tiếp cầm lấy tay hắn chân thành nói:

-Đối với ta thì đây chính là đại ân, sau này Lạc đại ca ngươi chính là bằng hữu tốt của ta, chỉ cần ngươi cần giúp đỡ thì Nhan Phi chắc chắn sẽ có mặt.

Lạc Long được mỹ nhân cầm tay thì có chút ngượng ngùng, xúc cảm mềm mại truyền lên não bộ cộng thêm mỹ nhân tuyệt trần trước mặt khiến hắn khó mà giữ được bình tĩnh. Với lịch duyệt của Bách Nghệ thần quân thì nhan sắc của Nhan Phi cũng không khiến hắn phải kinh diễm, thế nhưng với thân thể thanh niên trai tráng chưa từng trải của Lạc Long thì mỗi lần tiếp xúc thân thể với nữ nhân xinh đẹp như nàng đều khiến tâm thần hắn bấn loạn. Vội vàng rụt tay về, Lạc Long lúng túng đáp:

-Khụ khụ, vậy thì ta không khách sáo nữa, sau này có việc nhất định sẽ đến tìm nữ vương các hạ.

Nhan Phi thấy hắn lúng túng như vậy khác hẳn với vẻ trấn tĩnh khi nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ của nàng, đoán chừng cũng đã nhận ra hắn là một tên trai tân thì phì cười nói:

-Khách khí như vậy làm gì? Ta cũng đã gọi ngươi một tiếng Lạc đại ca rồi, nếu không chê thì cứ gọi tên của ta là được.

Lạc Long vẫn còn tương đối lúng túng đáp:

-Được, Nhan Phi!

Hai người cùng bước đi trên đường thản nhiên nói chuyện mà không để tâm tới người đi đường xung quanh đều dán mắt lên bọn họ. Nhan sắc của cả hai phải nói là quá kinh người, nam thì anh tuấn nữ thì vũ mỵ khiến cho những võ giả xung quanh kinh diễm không thôi. Tuy rằng nói ở tu chân giới nhan sắc không phải là tất cả nhưng dung mạo tuyệt mỹ tới một mức độ nào đó thì vẫn có sức hấp dẫn chí mạng. Nếu như các nữ võ giả vừa thấy Lạc Long là ái mộ trong lòng, xuân tâm nhộn nhạo thì các nam võ giả chỉ liếc nhìn Nhan Phi một cái là liền trở nên điên cuồng, trong lòng lại nổi lên những suy nghĩ đồi bại, không chỉ vì dung mạo của nàng quá đẹp mà còn vì bộ y phục mà nàng mặc đã khéo khoe ra thân hình ma quỷ của nàng. Dưới uy áp khí hải cảnh của hai người Lạc Long thì không có kẻ ngu nào dưới khí hải cảnh dám làm điều dại dột, chỉ là một số tên đần khí hải cảnh vẫn không nhịn được mà đâm đầu vào chỗ chết. Cả hai đang nói chuyện phiếm thì đột nhiên hai tên võ giả đứng ra chặn đường, một tên trong đó dùng ánh mắt bỉ ổi nhìn Nhan Phi mà nói:

-Mỹ nữ, nàng không hợp với tên ẻo lả kia đâu. Mau đi theo đại gia, chỉ cần nàng ngoan ngoãn, đêm nay ta sẽ để nàng sung sướng cả đời khó quên.

Hành vi và lời nói của tên này quả thực rất ngu ngốc, mặc dù hai người Lạc Long đã gần tới trước cửa Cửu Trùng lâu nhưng hắn vẫn tỏ vẻ ngông nghênh, chắc hẳn là không biết thân phận của hai người bọn họ. Nhan Phi muốn ra tay với hai tên võ giả này nhưng bị Lạc Long lại giơ tay ngăn cản. Dù bọn hắn chỉ là khí hải cảnh sơ kỳ nhưng ít ra cũng nên làm rõ thân phận của đối phương đã:

-Hai người các ngươi là người của thế lực nào?

Tên vừa mở miệng cực kỳ kiêu ngạo chỉ vào ngực mình đáp:

-Bản tọa là trưởng lão của Quyên điện, Minh Võng. Ngươi không có tư cách nói chuyện với ta, mau tránh ra!

Nói rồi hắn không nhìn thấy ánh mắt đang dần trở nên lạnh lẽo của Lạc Long, mắt chó lại đảo tới đảo lui khắp người của Nhan Phi, sau đó cười dâm đãng nói:

-Mỹ nữ, mau theo ca ca về làm ấm giường cho ta, chỉ cần bản tọa cao hứng sẽ để cho ngươi có cuộc sống vô lo vô nghĩ.

Nhan Phi sắp sửa bùng nổ tới nơi rồi, nàng ta chưa bao giờ bị người khác làm nhục như vậy. Đang muốn ra tay thì một đạo công kích bay qua nàng giáng thẳng lên người nam tử kia.

-Bành!

Tên kia bị một chưởng ấn đập mạnh xuống đất như một con gián, y phục trên người bị máu tươi nhuộm đỏ, đau đớn cùng cực nhưng vẫn còn ý thức khiến hắn chỉ biết mở miệng kêu rên như một con chó.

-Ta còn chưa tìm tới các ngươi mà các ngươi lại dám tìm tới cửa rồi. Dám gây khó dễ cho bằng hữu của ta, bây giờ còn tới tận nơi làm loạn, tưởng rằng có Tây Thừa môn chống lưng thì bản tọa không dám làm gì các ngươi chắc?

Lạc Long khinh bỉ nhìn võ giả nằm trên mặt đất, sau đó lại liếc mắt qua tên đồng bạn đang sợ hãi tới mức run lẩy bẩy bên cạnh hắn.

-Nói mau, là ai phái các ngươi tới đây?

Hắn biết đối phương không phải tình cờ mà đi qua đây, nhất định là được Quyên điện phái tới thăm dò Cửu Trùng lâu, còn chuyện chủ động gây sự như vậy chắc hẳn là ngoài ý muốn.

-Ta … ta không …

-Bành!

Võ giả kia định phủ nhận nhưng Lạc Long không muốn tốn thời gian với hắn, cho hắn một chưởng khiến hắn nằm yên trên mặt đất. Nhan Phi quay sang nhìn nam nhân mới vừa rồi còn hòa nhã và khiêm tốn, ánh mắt lóe lên vẻ bất ngờ. Lạc Long đảo mắt nhìn quanh bốn phía một lượt, sau đó thần thức của hắn mang theo một luồng hồn lực mạnh mẽ quét ngang bán kính mấy dặm trước mắt. Dường như cảm nhận được gì, ánh mắt của hắn hướng về phía đông, tiếng nói mang theo âm ba kỹ đánh về hướng đó mà nói:

-Đã tới rồi thì đi ra đây đi! Quỷ quỷ túy túy cái gì, tự cho mình là cao nhân sao?

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.