Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mộ Quyên

Tiểu thuyết gốc · 1985 chữ

Nhan Phi không hiểu hắn đang nói gì. Mới vừa rồi nàng ta cũng thả thần niệm ra tra xét nhưng căn bản không thấy có gì đáng ngờ. Chỉ là sự thật đã chứng minh nàng đã nhầm, một bóng người từ phương xa bay tới kèm theo đó là một giọng nói mang theo hỏa khí:

-Các hạ hẳn là Long Đại Hải của Cửu Trùng lâu đi! Dám động tới người của Quyên điện ta, ngươi có nghĩ tới hậu quả hay chưa?

Người tới là một bà lão bộ dạng gần đất xa trời, tay còn cầm một chiếc quải trượng gắn một chiếc đầu lâu cực kỳ dữ tợn. Nhan Phi vừa thấy bà ta thì sắc mặt lập tức trở nên ngưng trọng, bởi vì từ trên người của bà lão nàng ta cảm nhận được uy áp của cường giả nửa bước hóa cương cảnh. Lạc Long truyền âm cho nàng nói:

-Lão thái bà này gọi là Mộ Quyên, là điện chủ của Quyên điện, cũng là trưởng lão danh dự của Tây Thừa môn, địa vị cùng hung danh cực thịnh ở Chiến Uy thành này, thực lực trong số các cao thủ bán bộ hóa cương cũng thuộc tốp đầu.

Hắn đã sớm điều tra rõ ràng Quyên điện này rồi, ngoài Mộ Quyên thì không có người thứ hai đạt tới nửa bước hóa cương cảnh, so với Cửu Trùng lâu có Nhan Phi cùng với Tiết Đông Lăng thì còn kém xa. Nói tới Tiết Đông Lăng thì sự xuất hiện của Mộ Quyên cũng đã kinh động tới lão, Lạc Long đang truyền âm cho Nhan Phi thì lão liền tới bên cạnh hai người họ. Những người khác như Nhân Trung Long, Nhân Trung Huyên hay Sa Quách cũng lục tục tới sau lão. Lạc Long nhìn Mộ Quyên với ánh mắt sắc bén đáp:

-Ta là Lạc Long của Cửu Trùng lâu, cũng là bằng hữu của Độc Băng vương. Khi ta không có ở đây các ngươi chèn ép bằng hữu của ta, có thể coi như không biết không có tội, ấy vậy mà hôm nay người của Quyên điện các người dám tới Cửu Trùng lâu của ta gây rối, các ngươi cho rằng có Tây Thừa môn chống lưng thì chắc chắn sẽ không bị diệt môn sao?

Lời nói của hắn cực kỳ bá đạo, không để lại chút mặt mũi nào cho Quyên điện, cũng chẳng thèm nể mặt Thây Thừa môn.

-Cửu Trùng lâu các ngươi đúng là to gan lớn lối, đã vậy thì hôm nay ta liền san bằng cái tửu lâu rách nát này, để cho những kẻ khác biết hậu quả của việc dám đắc tội với Quyên điện ta!

Mộ Quyên bị Lạc Long chọc giận, lập tức lao về phía hắn đánh ra một chưởng. Thế nhưng còn chưa tới gần được hắn thì một thân ảnh bốc lửa đã lao lên đón lấy chưởng của bà ta.

-Rầm!

Hai bóng người đồng thời lui về phía sau, chỉ thấy bàn tay của Nhan Phi hơi run nhẹ. Mộ Quyên lúc này hết sức kinh ngạc khi thấy đối phương cũng là một cao thủ nửa bước hóa cương cảnh như mình, mắt nhìn Nhan Phi kinh ngạc hỏi:

-Ngươi là ai?

Nhan Phi không muốn nói nhảm với bà ta, ra hiệu cho Tiết Đông Lăng rồi lao lên chiếm thế chủ động. Tiết Đông Lăng phối hợp với nàng, vòng ra đằng sau Mộ Quyên tạo thành thế gọng kìm khiến cho bà ta không có đường lui. Lão vừa động thân thì lại khiến cho Mộ Quyên kinh ngạc lần hai, bà ta nào ngờ được Cửu Trùng lâu có tới hai cao thủ có tu vi ngang bằng mình chứ.

-Rầm! Rầm!

Hai người Nhan Phi lại bị đánh bật ra nhưng lần này người ở thế hạ phong lại là Mộ Quyên. Đứng trước sức mạnh của hai võ giả đồng cấp thì bà ta không thể nào dễ dàng chống đỡ được, vì thế nên liền có ý muốn rút lui. Chỉ là khi bà ta vừa động thân muốn chạy thì Lạc Long đã đón đầu, đánh ra một loạt võ kỹ về phía bà.

-Long Thần Thiên Hỏa Chưởng! Thiên Hùng Đạp! Phiên Thiên Thủ! Liệt Sơn Cước! Phi Ưng Trảo!

Võ kỹ của hắn không những tinh diệu mà còn được gia tăng bởi Long Thần Khí Pháp, mỗi một chiêu đều ngang bằng với công kích của cường giả nửa bước hóa cương cảnh. Mộ Quyên trong lúc bất ngờ chỉ kịp dùng bảo khí phòng ngự chắn trước người, còn chưa vận khí thì công kích đã ập tới.

-Ầm ầm!

Bà ta bị đánh lui về đằng sau liên tục, bộ dáng vô cùng chật vật.

-Đừng đứng ngây ra đó!

Tiếng nói của Lạc Long vang lên bên tai của hai người Nhan Phi và Tiết Đông Lăng. Hai người bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại thì Lạc Long đã lại tới trước người Mộ Quyên, Vạn Hình Binh hóa thành hắc kiếm đâm về phía bà ta. Mộ Quyên lại giơ bảo khí phòng hộ hình một chiếc vảy rắn ra chắn trước người, mượn đà công kích của Lạc Long trước đó mà lui mạnh về phía sau. Thế nhưng tốc độ của Lạc Long vẫn nhanh hơn một bậc, thân ảnh hắn như âm quỷ, chỉ trong chớp mắt đã tới trước người bà ta.

-Tham Lang!

Mũi kiếm đâm về phía trước mang theo hư ảnh một tiểu tinh cầu. Hư ảnh kia vừa chạm vào vảy rắn thì kiếm mang sắc bén liền bộc phát liên tục chém lên đó tạo thành những tiếng đinh đinh đang đang. Miếng vảy rắn dường như không chịu nổi công kích cường độ cao của Lạc Long, trên bề mặt của nó dần xuất hiện những vết nứt phát ra tiếng răng rắc.

-Tên này là quái thai sao?

Mộ Quyên lúc này đã sợ hãi triệt để rồi. Bà ta thầm nghĩ lấy tu vi thâm hậu của mình mà phát động nhiều võ kỹ mạnh mẽ như vậy thì bây giờ chắc chắn đã kiệt sức rồi chứ đừng nói tới cái tên võ giả trẻ tuổi chỉ có khí tức khí tuyền cảnh trước mắt này. Cố gắng nhằm lúc Lạc Long bị chậm một nhịp, bà ta vung quải trượng tạo thành một bàn tay khổng lồ đánh bay hắn ra đằng sau, nhân cơ hội vội vàng tháo chạy.

-Chạy đi đâu?

Tiếng quát lớn của Tiết Đông Lăng vang lên từ đằng sau, chặn đứng suy tính tháo chạy của Mộ Quyên. Lão đã tụ khí từ trước, ngay khi Mộ Quyên vừa thoát ra khỏi công kích của Lạc Long thì lão cũng kết thủ ấn phóng ra một đạo gió xoáy cuốn lấy bà ta vào trong.

-Phong Sát!

Tuyệt kỹ của Tử Phong tông lại xuất hiện, long quyển phong chứa đựng ngàn vạn lưỡi đao gió không ngừng cắt qua thân thể của Mộ Quyên.

-Phá Phong Trảm!

Tiếng quát già nua của Mộ Quyên vang dội khắp không trung, một lưỡi đao bằng chân khí rạch một đường kéo dài từ trên ngọn xuống dưới đáy của lốc xoáy làm náo loạn đường đi của gió, cũng phá tan võ kỹ của Tiết Đông Lăng.

-Phá Phong Trảm!

Lại một lưỡi đao nữa hạ xuống vị trí của Tiết Đông Lăng, tốc độ khủng bố của nó khiến cho ngay cả người chủ tu thân pháp như lão cũng không thể né tránh.

-Ầm!

Tiết Đông Lăng bị đánh bay ra xa, trên người xuất hiện một vết thương do đao cắt kéo dài từ bả vai trái tới phần eo bên phải, máu tươi từ đó chảy xuống từng giọt. Cũng may mà vết thương này không sâu, lão chỉ cần vận chân khí là có thể cầm máu.

-Nguy hiểm quá! Cũng may chỉ là vết thương ngoài da.

Tiết Đông Lăng cảm thấy hơi sợ hãi, cũng may mà trạng thái của Mộ Quyên không được tốt, bằng không một đao kia của bà ta đã có thể khiến lão trọng thương rồi. Mộ Quyên lúc này cũng không hề thoải mái, hai lần thi triển Phá Phong Trảm đã khiến bà ta đuối sức, chân khí trong người cũng không còn nhiều. Vừa thở hổn hển vừa đảo mắt nhìn quanh, đang lúc bà ta định chạy trốn thì lại bị Nhan Phi ngăn cản. Trên tay nàng ta cầm một thanh xà mâu, không nói không rằng liền đâm thẳng về phía bà ta. Cảm nhận được khí tức chết chóc từ xà mâu kia thì bà ta đã biết đây nhất định là một loại võ kỹ lợi hại, lại còn mang theo cả yêu khí của yêu tộc khiến bà ta cảm thấy có chút khó hiểu. Có điều hiện tại không phải lúc suy nghĩ lung tung, công kích của Nhan Phi chưa tới nơi thì bà ta đã vội vàng lách người đi. Thế nhưng đầu mâu kia lại như một con độc xà, nó uốn lượn thân mình theo sát hướng di chuyển của bà ta khiến bà ta không tài nào tránh được một chiêu này. Bị rơi vào thế bí nên bà ta chỉ có thể cầm lấy quải trượng chém một nhát về phía xà mâu.

-Rầm!

Hai người cùng lui lại phía sau, Nhan Phi thì không sao nhưng Mộ Quyên lại phun ra một ngụm máu. Thân thể của bà ta đã ở tuổi xế chiều, tuy rằng có thể vận dụng sức mạnh một cách thoải mái nhưng khả năng chịu đựng thương thế lại kém hơn nhiều so với người trẻ tuổi.

-Không thể ở lại đây thêm được nữa!

Mộ Quyên lúc này đã rất sợ hãi rồi, bà ta cầm lấy một ngọc giản truyền tin vừa đưa chân khí vào trong vừa tháo chạy. Đột nhiên trước mặt trở nên tối sầm, một nắm đấm không biết từ lúc nào đã bay tới giáng thẳng lên khuôn mặt già nua của bà ta.

-Rầm!

Thân thể của Mộ Quyên bay ngược ra sau như đạn pháo, còn chưa kịp hoàn hồn thì người tung ra một quyền kia đã đón đầu, lại bồi cho bà ta một cước.

-Thiên Hùng Đạp!

Bà ta lại bị đánh bay đi, mỗi một lần sắp ngã xuống thì Lạc Long lại đón đầu bồi thêm một đòn, liên tiếp đánh bà ta qua lại như chơi bóng đá vậy.

-Rầm rầm rầm!

Cao thủ nửa bước hóa cương cảnh thì đương nhiên không phải hạng xoàng, bị đánh đến mức tối tăm mặt mũi như vậy nhưng Mộ Quyên vẫn tìm được cơ hội thoát thân. Trong khi thân thể đang bị đánh bay thì tay cầm quải trượng của bà ta xoay mạnh, quải trượng đập lên đất làm cả người bay lên cao. Những tưởng có thể trở mình thì Lạc Long lại chỉ vào bà ta quát lên:

-Đệ lục kết, Tỏa Khu!

-Đệ thập lục kết, Tỏa Khí!

-Đệ nhị thập lục kết, Tỏa Hồn!

Đột nhiên thân thể bà ta như bị những sợi xích vô hình quấn lấy, chân khí bị phong tỏa, linh hồn cũng bị áp chế gắt gao.

-Đệ tam thập thất kết, Đại Địa Tù Lung!

Dưới mặt đất đột nhiên có một bàn tay lớn trồi lên tóm lấy thân thể của Mộ Quyên, kéo bà ta nằm bẹp dưới mặt đất. Lạc Long vẫn chưa dừng tay, miệng lại lẩm bẩm chú ngữ:

-Quang minh, thần ngôn, tứ dực, liệt phùng, đệ tứ thập cửu kết, Thiên Sứ Phán Quyết!

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.