Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhất thời kích động

Tiểu thuyết gốc · 1947 chữ

- Thúc thúc, thẩm thẩm, hai người quá lời rồi. Lão thiết là con trai độc nhất của hai người, có lo lắng cho hắn cũng là lẽ đương nhiên, không có gì đáng phải xấu hổ cả. Còn chuyện hai người hiểu lầm ta, ta vốn dĩ chưa hề để bụng.

Trước mặt cha mẹ của Thiết Trụ thì Hải Long cũng không có gọi hắn là tiểu Thiết, cũng coi như cho hắn đủ mặt mũi.

-Đúng vậy, là hai người chúng ta hẹp hòi, cảm ơn ngươi, tiểu Hải.

-Có gì đâu chứ, Thiết Trụ là huynh đệ của ta, ta đã sớm coi hai người là người nhà, hiểu lầm trước đây được hóa giải là tốt rồi, sau này chúng ta đừng nhắc đến nó nữa.

-Được, được, sau này không nhắc nữa, chúng ta ăn cơm, mau ăn cơm thôi, đồ ăn cũng sắp nguội mất rồi.

Mấy người ngồi ăn uống vô cùng vui vẻ, cha của Thiết Trụ muốn lấy mấy bình rượu ra để ba tên nam nhân có thể uống một chút nhưng bị mẹ hắn lườm một cái liền ủ rũ mang chúng cất đi. Vân thấy vậy thì cười khanh khách một hồi, tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc làm mọi người đều thấy vui vẻ. Kỳ thực không chỉ có Thiết Trụ rất thích nàng mà cha mẹ hắn cũng rất có cảm tình với nàng, một nữ hài mang trong mình bệnh tật nhưng lại rất quật cường, không muốn làm gánh nặng cho người khác. Thêm vào đó là vẻ đẹp động lòng người cùng với tính cách thiện lương của nàng, họ đã có lần không nhịn được mà muốn đề thân với Diệp di nhưng bị Vân nàng khéo léo từ chối. Suốt bữa ăn, cha mẹ của Thiết Trụ không ngừng gắp thức ăn cho ba người hắn, bản thân thì ngoài cơm trắng ra hầu như chỉ ăn một ít rau dưa.

-Tiểu Hải, mau thử món cá hầm này đi, thẩm thẩm ngươi làm không tệ đâu, ha ha.

-Vân nhi, ăn nhiều một chút, chú ý bồi bổ thân thể.

-Tiểu Thiết, ngươi cũng ăn nhiều cá một chút đi, phải cường tráng như tiểu Hải mới được đó.

-Cha, mẹ, hai người chỉ ăn có một chút rau dưa đó thì làm sao được.

-Các ngươi đang tuổi trưởng thành, cần phải bồi bổ thân thể, cha mẹ đã từng này tuổi rồi, ăn uống cũng không còn quan trọng nữa.

-Như vậy sao được, bây giờ chúng ta cũng đâu còn thiếu đồ ăn như trước, hai người cũng phải ăn nhiều một chút thịt cá chứ.

-A ha ha, ngươi xem, đúng là bần hàn nhiều năm bây giờ phú quý rồi nhưng nết cũ khó bỏ mà.

Đúng là không có gì hơn được tình cảm phụ mẫu, đồ ăn thiếu thốn thì liền sẵn sàng nhịn ăn để cho hài tử được no bụng. Hải Long bỗng chốc bất động, ngây ngốc mà nhìn một nhà ba người kia. Trước mắt hắn cảnh tượng bỗng thay đổi, hai người phụ mẫu liền hóa thành một ông lão và một bà lão tuổi tầm lục tuần, da dẻ hơi chút nhăn nheo, tóc cũng đã hoa râm, còn thiếu niên kia thì liền hóa thành bản thân hắn.

-Tiểu Hải, ăn nhiều một chút, hôm nay mẹ ngươi làm món thịt kho tàu mà ngươi thích đó.

-Tiểu Hải, mẹ còn nghiên cứu thêm được mấy món nữa, thử xem có hợp khẩu vị không?

-Cha, mẹ, hai người như vậy sao được chứ, phải ăn nhiều một chút.

-Khà khà, ta và mẹ ngươi đã già cả rồi, ăn uống gì gì đó với chúng ta cũng không trọng yếu.

-Không được, bây giờ có con rồi, trong nhà đồ ăn cũng nhiều hơn, hai người phải ăn nhiều hơn chút mới được.

-Ha ha, ngươi xem, ta và mẹ ngươi còn tưởng mình đang phải đi nhặt từng bó củi để kiếm cơm nữa đó. Bây giờ trong nhà có ngươi rồi chúng ta cũng không cần nghĩ ngợi gì nữa. Lão bà, phải ăn nhiều một chút, đừng để cho nhi tử vì chúng ta mà lo lắng.

Bất tri bất giác, hắn chợt cười như một hài tử. Cũng may chỉ có Vân đang để ý thấy hắn như vậy đang định giật tay áo hắn mấy cái thì chợt thấy đồng tử trong mắt hắn co rút lại. Cảnh gia đình cùng nhau trong tiềm thức hắn chợt tan biến, thay vào đó một cảnh tượng hỗn loạn, một đám người đang chạy tứ tán khắp nơi, người nào người nấy toàn thân lấm lem, cũng có các vết thương lớn nhỏ khác nhau. Một tiếng quát lớn nghe như tiếng sấm rền đến từ thiên không vang lên:

-Đông Hải quân, không ngờ ngươi lại có ngày hôm nay, a ha ha. Sau khi bắt được ngươi, ta sẽ giết từng người bên cạnh ngươi để cho ngươi tận mắt chứng kiến, sau đó mới trừu hồn luyện phách ngươi, biến ngươi thành công cụ giúp ta lớn mạnh. Ngươi có thấy thống khổ hay không, có thấy căm hận hay không, có muốn giết ta hay không? Ngươi sẽ không thể nào làm được đâu ha ha ha, đây là số mệnh của ngươi rồi. Nhớ lấy, kẻ lấy mạng ngươi là sứ giả của thiên đạo!

Mặt đất rung chuyển, một bàn tay cự đại giống như sơn nhạc từ trên trời áp xuống, đập về phía bọn người đang bỏ chạy ở bên dưới. Một tiếng ầm vang, cả mặt đất như sụp xuống, tạo thành một ngũ chỉ ấn khổng lồ sâu đến cả trăm trượng. Cảnh vật lại xoay chuyển, lần này là trong một sơn động tối tăm, xung quanh cũng có một vài người, ai nấy đều thương thế khắp mình, có người còn bị cụt chân đoạn tay, khắp nơi đều là tiếng rên la, than khóc, thi thoảng còn nghe được tiếng mắng chửi, như đang trách trời than dân. Hắn đang nắm bàn tay nhăn nheo của ông lão đang thoi thóp, bên cạnh bà lão đã nằm một chỗ không còn hơi thở, tay cũng đang nắm lấy bàn tay còn lại của lão.

-Cha … người phải gắng gượng lên.

-Đừng vì chúng ta mà báo thù.

Lão nhẹ nhàng cười một cái, nhìn hắn lần cuối rồi trút hơi thở cuối cùng, bàn tay già nua đang nắm lấy tay hắn bỗng trở nên vô lực mà buông xuống.

Vân thấy ca ca của nàng không nói không rằng, trong khóe mắt chảy xuống hai hàng nhiệt lệ thì liền hoảng hốt, tranh thủ lúc mọi người còn chưa có chú ý mà giật giật tay áo của hắn khẽ gọi:

-Ca … ca … huynh sao vậy?

Bỗng thân hình của hắn run lên, giật bắn một cái, tay cầm đũa đập xuống bàn, chẳng may va vào chiếc bát ăn cơm làm nó vỡ tan thành mấy mảnh. Ba người nhà Thiết Trụ đang cười đùa bỗng giật mình, ngay cả Vân cũng vậy.

-Ca, huynh không sao chứ?

-Đại Hải, ngươi xảy ra chuyện gì vậy?

-Tiểu Hải, không khỏe ở đâu sao?

-Tiểu Hải, mau nhấc tay lên, không bị thương chứ?

Mỗi người đều thay hắn mà thấy lo lắng, không ngừng hỏi han. Lúc này hắn mới ý thức được hành động của mình vừa rồi có phần không ổn, vội lấy tay gạt đi nước mắt, khẽ hắng giọng mà nói:

-Xin lỗi, là ta kích động thái quá, để mọi người lo lắng rồi.

-Đang ăn cơm tại sao lại kích động được cơ chứ, ngươi không sao thật chứ?

Thiết Trụ lên tiếng hỏi lại.

-Không sao, chỉ là lâu rồi không có ăn cơm cùng gia đình, nhìn thấy mọi người ở đây ta chợt có chút xúc động nên mới không tự chủ mà làm ra phản ứng.

Cha của Thiết Trụ chợt cười ha ha mấy tiếng rồi vỗ vai hắn mà nói:

-Ta chưa bao giờ đi xa, cũng không hiểu cảm giác nhớ nhung đối với thân nhân của ngươi, nhưng dù sao ngươi cũng sắp đi ra ngoài đoàn tụ với họ rồi, đáng lý phải vui mới đúng chứ.

-Đúng vậy, xin lỗi vì để cho mọi người lo lắng cho ta.

-Có gì đâu chứ, bát của ngươi vỡ rồi, để thẩm thẩm lấy cho ngươi một cái bát mới.

Mẹ của hắn cũng nhanh chóng dọn dẹp mấy mảnh vỡ rồi vào trong nhà lấy ra một cái bát mới, mọi người lại tiếp tục bữa cơm như bình thường, chỉ có Vân biết ca ca của nàng có chuyện không ổn nhưng cũng không có nói ra, nếu như hắn muốn nói sẽ tự nói với nàng. Sau bữa ăn, hai huynh muội bọn họ lưu lại trò chuyện với ba người nhà Thiết Trụ một lát rồi mới ra về, lúc đi dường như cha mẹ của Thiết Trụ còn rất quyết luyến bọn họ. Quả thực như vậy, hiểu lầm đối với Hải Long vừa mới được gỡ bỏ không lâu, hai người họ đối với hắn cảm tình ngày càng tăng, thế nhưng chẳng bao lâu nữa hắn liền phải đi rồi, đúng là khiến người lưu luyến mà.

Trên đường về nhà, hắn chầm chậm đẩy xe lăn của muội muội, trong đầu không biết đang nghĩ gì bỗng mở miệng nói:

-Bữa cơm hôm nay đúng là rất vui vẻ, rất thoải mái nha, a Vân, muội nói xem có đúng không?

-Đúng vậy, muội cũng thấy rất vui, đã lâu rồi mới có được cảm giác mọi người trong nhà được ngồi ăn cùng nhau như vậy.

-Vậy …

Còn đang định nói vậy mấy ngày tới chúng ta liền thường xuyên đến nhà tiểu Thiết đi thì Vân liền cắt lời hắn mà nói:

-Chỉ là …

-Chỉ là làm sao?

-Chỉ là muội có chút ngượng ngùng. Mặc dù Thiết đại ca đã không còn nhiệt tình như lúc trước nhưng huynh ấy vẫn rất để ý muội, điều này làm muội thấy không được thoải mái lắm.

-Vậy sao? Vậy được rồi, chúng ta về nhà thôi.

Hắn đã hiểu rõ ý tứ trong lời nói của nàng rồi, đây là không muốn thường xuyên đến nhà Thiết Trụ mà. Mặc dù hắn cảm thấy rất quyến luyến với cảm giác như được ở cùng với gia đình như vừa rồi nhưng nếu như muội muội đã không thích thì hắn liền không đề cập đến nữa.

Mấy ngày tiếp theo hắn lại tiếp tục quá trình tu luyện như thường nhật, chỉ có điều càng gần đến ngày ước hẹn quyết đấu với Mộc Tượng thì hắn càng trở nên hưng phấn, dường như việc sắp rời khỏi nơi này làm cho tâm tình hắn như được cởi bỏ trói buộc vậy, tâm cảnh dường như cũng có chút đột phá. Việc tu luyện trở nên thuận lợi hơn rất nhiều, một buổi sáng hắn thức dậy, kiểm tra thực lực của bản thân thì liền vừa vặn đạt tới năm trăm cân làm hắn vô cùng kinh ngạc. Còn năm ngày nữa mới đến thời gian giao ước vậy mà hắn đã đạt được lực lượng kỳ vọng, so với quá trình tu luyện chỉ kéo dài một tháng thì đây cũng coi như là một khoảng thời gian không hề ngắn.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.