Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tây Bình hoàng

Tiểu thuyết gốc · 1994 chữ

Lúc này trên không trung đột nhiên xuất hiện một luồng hào quang chói mắt làm rực sáng một mảnh trời. Bên trong vầng hào quang có bóng dáng một người cầm kiếm. Người này mặc một thân ngân giáp sáng chói, sau lưng lại có bốn cánh phiêu động, khắp người tỏa ra khí tức uy nghiêm thần thánh. Người này chĩa kiếm về phía Mộ Quyên, phát động mấy chục đạo kim kiếm đâm về phía bà ta.

-Oành oành!

Mưa kiếm trút xuống mặt đất khiến khói bụi bay loạn xạ, ngay sau đó thì bóng dáng của tứ dực nhân trên trời cũng tan biến. Một lúc sau thì khói bụi cũng tan đi, cảnh vật trong đó ngày càng trở nên rõ ràng hơn. Mặt đất lúc này bị đánh lõm xuống một mảng lớn, bên trong là thân thể già nua của Mộ Quyên. Lúc này bà ta cực kỳ suy yếu, dường như không còn hô hấp nữa. Khí tức của bà ta chập chờn bất định, có cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng vậy. Mấy người Nhân Trung Long lại gần xem xét tình hình, Sa lão gật đầu nói:

-Nữ nhân này đã không xong rồi. Người đâu, mau tới mang bà ta đi giam vào đại lao!

Người của Cửu Trùng lâu nghe lệnh, lập tức có bốn võ giả đi tới áp giải Mộ Quyên. Có điều ngay khi bọn họ chuẩn bị tiếp cận bà ta thì hai con mắt lờ đờ hơi nhắm lại của bà ta đột nhiên mở to ra, bà lão như ngọn đèn trước gió đột nhiên bộc phát khí tức mạnh mẽ chẳng kém gì trạng thái đỉnh phong.

-Cẩn thận!

Tiết Đông Lăng quát lên, thế nhưng lúc tiếng nói của lão vang lên thì Mộ Quyên đã tới trước người của Nhân Trung Huyên rồi. Bàn tay gầy guộc của bà ta vươn về phía Nhân Trung Huyên như tử thần đòi mạng, Nhân Trung Long thấy vậy ngay lập tức lao lên định ngăn cản nhưng xem chừng hắn chắc chắn sẽ tới sau bà ta. Những tưởng không còn ai có thể cứu được Nhân Trung Huyên thì một loạt âm thanh xé gió từ đằng sau khiến cho Mộ Quyên lạnh gáy vội lùi lại.

-Tam Thập Lục Đọa Lạc Thần Tiễn!

Ba mươi sáu mũi tên làm từ xương của yêu thú bay vút tới, mặc cho Mộ Quyên có vặn vẹo người né tránh kiểu gì thì mỗi một tiễn đều găm lên thân thể già nua của bà ta.

-Phập phập phập!

Thân thể của Mộ Quyên lại một lần nữa dán sát vào mặt đất, có điều lần này là bị những cây cốt tiễn kia găm trên mặt đất.

-A a a!

Mộ Quyên thét lên mấy tiếng như đang vận sức, thế nhưng mặc cho bà lão này có gào thét thế nào thì cũng không thể thoát ra khỏi những mũi tên kia được.

-Thần tiễn!

Những người có mặt đều phải cảm thán tiễn pháp của Lạc Long quá đáng sợ, cho dù có thấy bao nhiêu lần thì vẫn không hết chấn động. Trong tình huống bất ngờ như vậy mà tên của hắn vẫn kịp thời tới cứu Nhân Trung Huyên một mạng, hơn nữa mỗi một mũi tên đều đi trúng đích, dường như đã dự đoán trước được từng động tác của đối phương vậy.

-Vô dụng thôi, ba mươi sáu yếu huyệt trên người ngươi đã bị phong bế rồi, so với phế nhân thì ngươi bây giờ cũng chỉ mạnh hơn chút mà thôi!

Lạc Long ở phía xa nói một câu khiến cho Mộ Quyên yên tĩnh lại, Vạn Hình Binh từ một cây cung hóa thành một chiếc bao bảo hộ quấn vào tay hắn. Nhan Phi tới trước người hắn, dáng vẻ hồ nghi mà hỏi:

-Lạc đại ca, bây giờ có thể bắt nữ nhân kia đi sao?

Vừa rồi cả nàng ta lẫn Tiết Đông lăng đều bị Mộ Quyên lừa gạt, vì vậy mới cẩn thận qua hỏi Lạc Long. Lạc Long gật đầu rồi lại lắc đầu đáp:

-Có thể thì có thể, chỉ là bây giờ còn chưa được.

-Có ý gì vậy?

Nhan Phi tỏ vẻ khó hiểu, Lạc Long không có đáp lời nàng mà quay mặt nhìn về một hướng khiến nàng cũng hiếu kỳ mà nhìn theo. Nhan Phi nheo mắt nhìn một lúc cũng không thấy có gì đặc biệt, như cảm thấy bản thân chưa nhìn đúng hướng, lại tới sát người hắn nhón chân lên, đưa mắt tới sát mắt hắn để nhìn theo hướng mà hắn đang nhìn cho chắc chắn. Nữ nhân vũ mỵ gần ngay bên cạnh, một mùi hương thơm nhẹ bay vào mũi khiến cho Lạc Long mất tự nhiên, vội vàng tránh ra xa, miệng ho khan mấy tiếng. Nhân Trung Long thấy Nhan Phi thân mật với Lạc Long như vậy thì trong lòng có cảm giác bất an, chỉ là khi nhìn thấy hành động của Lạc Long thì hắn lại thầm nghĩ:

-Cũng may tên này là một tên trực nam không gần nữ sắc, bằng không thì nữ nhân trên đời đều bị hắn mê hoặc hết rồi!

Chờ đợi một lúc cũng không có gì xảy ra, Nhan Phi lại khó hiểu mà nhìn Lạc Long. Đột nhiên Mộ Quyên phía bên kia đang rên rỉ không ngừng lại trở nên im bặt, hai mắt một lần nữa mở to, sắc mặt từ uể oải tuyệt vọng lại chuyển thành hưng phấn dữ tợn.

-Tới rồi!

Lạc Long sợ Nhan Phi lại tới sát người hắn, đưa tay lên chỉ về phía trước mặt. Đúng lúc này thì một luồng khí thế vô cùng mạnh mẽ ập tới khiến cho mọi người có mặt tại tràng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

-Cường giả hóa cương cảnh!

Nhan Phi và Tiết Đông Lăng cùng lúc hô lên, sắc mặt trở nên ngưng trọng lạ thường. Từ phương xa có ba bóng người bay tới, tốc độ cực kỳ khủng khiếp của bọn hắn tạo thành áp lực lớn cho không khí, kéo theo kình phong thổi tới tận tới chỗ mấy người Lạc Long. Bọn hắn không thèm che dấu khí tức, một người trong số đó là cường giả hóa cương cảnh, hai người còn lại thì đều là nửa bước hóa cương. Đội hình như thế này quá khủng bố rồi, Cửu Trùng lâu căn bản không có lực lượng chống lại, vì vậy nên hai người Tiết Đông Lăng và Nhan Phi mới tỏ ra lo lắng. Trái lại với bọn họ thì Lạc Long vẫn giữ bộ dáng ung dung chờ mấy người kia tới.

-Mộ Quyên trưởng lão!

Cao thủ hóa cương cảnh trong ba người kia tới trước nhất, vừa nhìn thấy thảm trạng của Mộ Quyên liền trở nên giận dữ. Người này là một bà lão bộ dáng như sáu mươi, không có dáng vẻ lọm khọm như Mộ Quyên mà thân thể thẳng tắp, khí thế uy nghiêm, già mà không lão.

-Là kẻ nào dám cả gan đả thương trưởng lão danh dự của Tây Thừa môn ta?

Bà lão hóa cương cảnh kia giậm chân xuống đất quát một câu, âm thanh vang vọng bốn phía truyền vào tai những người xung quanh khiến cho bọn họ cảm thấy lỗ tai đau nhói. Nằm trong số vài người hiếm hoi không bị ảnh hưởng, Lạc Long thản nhiên bước về phía trước đáp:

-Là ta!

Bà lão kia thấy Lạc Long bước lên trước thì không khỏi kinh ngạc, sau đó lại giận dữ chất vấn hắn, âm thanh như hóa thành sóng âm công kích về phía hắn:

-Ngươi là ai?

Hai người Tiết Đông Lăng và Nhan Phi không bàn mà hợp cùng lao tới chắn trước mặt của Lạc Long. Mặc dù chiến lực của Lạc Long rất khủng bố nhưng bọn họ biết tu vi của hắn quá yếu kém, nếu như chiến đấu trực diện thì khó mà thắng nổi cường giả nửa bước hóa cương cảnh, càng không có tư cách chống lại cường giả hóa cương cảnh chân chính.

-Hả?

Bà lão kia ồ lên một tiếng kinh ngạc. Vừa rồi tới vội vàng, tâm lí cũng bị đả kích khi thấy thảm trạng của Mộ Quyên nên chưa dò xét kỹ càng những người ở chỗ này, không ngờ phía địch lại có tới hai cao thủ nửa bước hóa cương cảnh, chẳng trách có gan đánh Mộ Quyên tới mức thê thảm như vậy. Lại lấy thần thức đảo quanh một lượt thì bà ta mới có thể khẳng định hai cao thủ nửa bước hóa cương cảnh này là chiến lực mạnh nhất ở đây rồi. Chỉ bằng lực lượng như vậy mà dám động thủ với Mộ Quyên thì trong mắt bà ta chẳng khác nào đi tìm cái chết cả. Nộ hỏa trong lòng lại bừng lên, bà lão chỉ tay về phía ba người Lạc Long mà nói:

-Dám đả thương Mộ Quyên trưởng lão như vậy, các ngươi có biết bà ta là trưởng lão danh dự của Tây Thừa môn ta hay không?

Càng nói thì âm thanh của bà lão càng lớn, tới khi nói chữ cuối cùng thì thanh âm thậm chí nghe như tiếng sấm nổ vang khiến hai người Tiết Đông Lăng và Nhan Phi cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Lạc Long đứng đằng sau thì như không có việc gì, hắn đẩy hai người Tiết Đông Lăng lùi ra đằng sau, lại tiến lên một bước nói:

-Ta đương nhiên biết thân phận của Mộ Quyên.

-Vậy sao ngươi còn dám động thủ?

Bà lão kia bị lời này của Lạc Long chọc giận, nộ hỏa trong mắt như muốn bắn ra thiêu sống hắn vậy. Lạc Long vẫn giữ dáng vẻ thản nhiên đáp:

-Các hạ hẳn là một trong hai môn chủ của Tây Thừa môn, Tây Bình hoàng, Đỗ Bình. Dù sao thì Đỗ môn chủ cũng tới tận cửa rồi, ta cũng đành giải thích cho rõ vậy. Tại hạ là Lạc Long, chỗ của ta gọi là Cửu Trùng lâu. Quyên điện trước đây có ân oán với bằng hữu của ta là Độc Băng vương, thậm chí Đoạn Thủ vương của Quyên điện còn dung túng cho kẻ khác tới truy sát nàng. Ta đã xử lý đám người không biết điều kia, cũng nể mặt Tây Thừa môn mà không có truy cứu trách nhiệm của hắn. Vậy mà hôm nay người của Quyên điện tới tận cửa của Cửu Trùng lâu của ta gây rối, còn có hành vi khiếm nhã với vị cô nương này.

Vừa nói tay hắn vừa chỉ vào Nhan Phi.

-Hắn quá đáng như vậy thì sao Cửu Trùng lâu ta có thể chịu được? Vì vậy nên ta liền ra tay dạy dỗ lại hắn, ai ngờ đánh một tên thì có ba tên nữa tới, đánh ba tên thì đến cả điện chủ của bọn hắn cũng tới, ta cũng chỉ đành cho cả đám bọn hắn một bài học mà thôi. Đỗ môn chủ thử nói xem ta làm như vậy có hợp tình hợp lý hay không?

Đỗ Bình liếc mắt sang nhìn Mộ Quyên mà hỏi:

-Mộ Quyên trưởng lão, chuyện này có thật hay không?

Mộ Quyên như một con mèo bị giẫm phải đuôi, vừa giãy giụa vừa lớn tiếng đáp:

-Môn chủ minh giám, thuộc hạ của lão thân chỉ là đi ngang qua Cửu Trùng lâu này liền bị người ta hạ thủ, ta tới đòi công đạo thì bọn hắn cũng không nói lý lẽ mà ra tay với ta!

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.