Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đánh đuổi cường giả hóa cương cảnh

Tiểu thuyết gốc · 2016 chữ

Sắc mặt của bà ta cực kỳ dữ tợn, bộ dạng ấm ức giống như bị người ta bắt nạt mà ra vậy. Đỗ Bình lại quay qua nói với Lạc Long:

-Lời của ngươi hình như không đúng thì phải. Rõ ràng là Cửu Trùng lâu các người vô cớ hạ thủ với người của Quyên Điện, còn giảo biện nói bọn họ trêu chọc các người trước, rõ ràng là nói láo trắng trợn mà! Dám đả thương trưởng lão danh dự của Tây Thừa môn ta, ta thấy các người chán sống rồi. Mau thả người của Quyên điện, đồng thời cho ta một lời giải thích thỏa đáng, bản môn chủ có thể niệm tình các ngươi là người mới tới Chiến Uy thành mà bỏ qua chuyện này.

Dù sao cũng là một môn có hai cao thủ bán bộ hóa cương, Đỗ Bình chỉ muốn bọn họ xin lỗi và bồi thường rồi sẽ cho qua chuyện. Lạc Long lại cười phá lên, tiếng cười sảng khoái lại có chút chói tai.

-Ha ha ha! Hay cho Tây Thừa môn, thế lực bá chủ của Chiến Uy thành thì ra cũng chỉ có vậy. Ở đây có nhiều người làm chứng như vậy mà ngươi còn dám đổi trắng thay đen, bản tọa coi như cũng đủ hiểu nhân phẩm của Tây Bình hoàng rồi. Không cần nói nhảm nữa, ngày hôm nay bọn hắn một người cũng đừng hòng rời đi. Ngươi muốn giải thích sao? Ta chỉ có một chữ thôi, cút!

Đỗ Bình dậm chân xuống đất tạo thành kình khí cực mạnh, tiếng quát của bà ta vang vọng bốn phía:

-Dám cả gan nói chuyện với bản hoàng như vậy, ngươi nghĩ rằng chỉ dựa vào hai tên bán bộ hóa cương cảnh thì ta không thể diệt Cửu Trùng lâu của ngươi sao?

Lạc Long lại cười lớn:

-Ha ha, bản tọa cũng muốn xem xem hôm nay ngươi làm thế nào để diệt Cửu Trùng lâu của ta!

Dứt lời thì sau lưng hắn cũng nổi lên chấn động, một loạt hư ảnh của các đồ án phức tạp đan xen với nhau tạo thành một trận pháp khổng lồ. Trận pháp này tỏa ra một cỗ uy áp còn khủng bố hơn nhiều so với Đỗ Bình, một số võ giả tu vi thấp không chịu được trước uy áp kinh thiên này còn trực tiếp quỳ rạp xuống. Từ trong trận pháp huyễn hóa ra hư ảnh của một nam tử mặc trường bào, thân cao mười trượng trông không khác gì người khổng lồ. Lạc Long mở miệng, cự nhân cũng há miệng nói theo, thanh âm như tiếng sấm:

-Chỉ dựa vào một Tây Thừa môn nho nhỏ cũng dám phách lối ở địa bàn của Cửu Trùng lâu ta, ngươi cho rằng hai tên hóa cương cảnh nhất chuyển đã là vô địch sao?

Hắn vung tay lên, hư ảnh cự nhân cũng làm theo động tác của hắn đánh một chưởng về phía ba người Đỗ Bình. Sắc mặt già nua của Đỗ Bình chợt tái mét, vừa phóng người chạy đi vừa hô lớn:

-Bằng hữu, xin hãy bình tĩnh …

-Oành!

Một chưởng này đánh sập mấy toàn kiến trúc lân cận, khiến cho mặt đất nơi đó bị lõm xuống một cái hố lớn. Bên trong cái hố kia lúc này có hai người đang nằm bất động, chính là hai cao thủ nửa bước hóa cương cảnh đi cùng Đỗ Bình. Một chưởng vừa rồi đánh trúng cả ba người, cũng chỉ có bà ta dù chịu thương thế mà vẫn còn chạy được, hai tên thủ hạ của bà ta thì không rõ sống chết. Thân ảnh của đỗ bình đã cách xa vị trí ban đầu, khóe miệng nhăn nheo còn lưu lại vết máu tươi chưa kịp xóa.

-Bằng hữu, vừa rồi là lão thân lỗ mãng, xin bằng hữu dừng tay.

Tiếng cầu xin của Đỗ Bình lại vang lên nhưng đáp lại bà ta chỉ có công kích lạnh lùng tới từ phía cự nhân kia.

-Oành!

Một chưởng ấn khổng lồ khác đánh về phía Đỗ Bình, thoạt nhìn có vẻ chậm chạp nhưng đó là vì kích thước có thể sánh ngang với một ngọn núi nhỏ của nó. Mặc cho Đỗ Bình có chạy nhanh tới mức nào thì chưởng ấn kia vẫn tìm được tới bà ta, ầm một tiếng đánh bà ta văng ra xa. Vốn còn tưởng hai đòn công kích kia đã là cực hạn của cự nhân nhưng đột nhiên hắn nhấc bàn chân khổng lồ lên, ngay sau đó phi như bay về phía Đỗ Bình vẫn đang gắng sức chạy trối chết.

-Kẻ muốn đánh muốn giết là ngươi, bây giờ muốn giảng hòa cũng là ngươi, lẽ nào ngươi không thấy như vậy là ngu ngốc sao?

Thanh âm như tiếng sấm của cự nhân làm chấn động một vùng không gian rộng lớn, mỗi một đòn công kích của hắn đều đánh trúng vào người của Đỗ Bình nhưng dư lực lan ra ngoài cũng có thể phá hủy một loạt kiến trúc xung quanh.

-Ầm ầm ầm!

Hai người một đuổi một chạy, chỉ trong chốc lát đã cách Cửu Trùng lâu năm dặm. Lúc này thì cự nhân kia đột nhiên dừng lại không tiến lên nữa, có vẻ như đây là khoảng cách tối đa mà hắn có thể rời xa trận pháp rồi. Phía bên kia thì Đỗ Bình đang phi hành đột nhiên dừng lại, miệng thở hổn hển vừa quay lại nói:

-Ngươi không giết nổi ta đâu!

Quả thực sức sống của cường giả hóa cương cảnh quá mãnh liệt, so với hai cao thủ nửa bước hóa cương là thủ hạ của Đỗ Bình thì bà ta mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

-Từ hôm nay trở đi Tây Thừa môn của ta và Cửu Trùng lâu các ngươi chính là cừu nhân không chết không thôi, các ngươi chuẩn bị chờ chết đi!

Cự nhân giậm chân một cái khiến đại địa chấn động, hắn ngạo nghễ mở miệng nói:

-Chỉ dựa vào Tây Thừa môn nho nhỏ của ngươi cũng dám đối địch với Cửu Trùng lâu ta sao? Lần tới nhớ mang thêm nhiều người chút, bản tọa chờ ngươi quay lại!

Nói rồi hai tay hắn làm ra động tác giương cung, năng lượng hóa thành một cây cung và một mũi tên khổng lồ. Đỗ Bình chợt cảm thấy da đầu tê dại, vội vàng phi thân chạy về phía xa. Cự nhân kia lại không vội vàng, chờ tới khoảng sau mười nhịp thở thì tay cầm đuôi tên mới thả ra.

-Ầm!

Phương xa truyền đến một tiếng nổ kinh thiên, là do mũi tên khổng lồ kia bắn trúng Đỗ Bình. Trúng một tiễn này nhưng bà ta vẫn còn đứng dậy chạy tiếp được, thế nhưng bộ dáng chật vật đó chứng tỏ bà ta đã bị thương cực kỳ nghiêm trọng. Hư ảnh người khổng lồ lúc này đã biến mất, trận pháp sau lưng Lạc Long cũng tán đi theo. Hai người Tiết Đông Lăng và Nhan Phi cùng tới trước mặt hắn, Tiết Đông Lăng tỏ vẻ lo lắng mà hỏi hắn:

-Lạc công tử, trận pháp này không phải thủ đoạn dùng một lần đó chứ?

Lạc Long lắc đầu đáp:

-Đương nhiên không phải, trái lại còn có thể dùng thoải mái, mỗi ngày một lần cũng được.

-Vậy nếu lão phụ nhân kia quay lại dẫn theo nhiều cao thủ hóa cương cảnh khác tới thì sao?

Tiết Đông Lăng vẫn chưa hết lo lắng.

-Tới một người thì giết một người, tới hai người thì giết một đôi, không có gì phải lo lắng cả.

Nhan Phi nhìn vẻ thong dong không gợn sóng của Lạc Long thì không khỏi sùng bái, đây mới đích thị là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất. Mọi chuyện cuối cùng cũng qua đi, sau khi không còn kẻ nào tới gây sự nữa thì quần chúng mới chịu rời khỏi, ai về nhà nấy. Đáng thương nhất vẫn là những người bị dư âm của chiến đấu làm hỏng nhà cửa, mất hết tài sản. Những người này chẳng có ai có đủ năng lực để tới bắt đền Cửu Trùng lâu, càng không dám tới Tây Thừa môn đòi bồi thường nên chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay. Lạc Long cũng cho người tới từng nhà bồi thường thiệt hại nhưng chỉ đưa một phần tiền nhỏ thôi, số còn lại thì phải tính lên đầu Quyên điện và Tây Thừa môn, dù sao thì bọn hắn mới là kẻ tới gây chuyện trước.

Ban đêm, mọi người đều ở trong phòng mình tu luyện để khôi phục thương thế, riêng Đan lão thì lại chạy tới phòng của Lạc Long. Nhìn lão nhân nở nụ cười hèn mọn trước mặt mình, Lạc Long tỏ vẻ chán ghét nói:

-Ngươi muốn tới xin bản trận pháp mà ta dùng lúc sáng chứ gì?

-Đại nhân anh minh!

Đan lão gật đầu xác nhận. Lão là luyện đan đại sư, một lòng hướng về đan đạo nhưng trận pháp mà Lạc Long sử dụng lại thần diệu tới nỗi khiến lão thèm nhỏ dãi. có trận pháp này trong tay thì đồ đệ của lão lại có thêm thủ đoạn kháng địch, có thể giảm bớt rủi ro khi gặp phải hiểm cảnh. Lạc Long lườm lão ta một cái nói:

-Ngươi xem đi!

Vừa nói hắn vừa đưa cho lão mấy chục bộ sách.

-Trận pháp ta dùng lúc sáng được cấu thành từ chín chín tám mươi mốt đại trận, mỗi một đại trận lại là tổ hợp của ba tới bảy trận pháp nhỏ, tất cả đều là trận pháp vương cấp. Để kết hợp những đại trận đó lại với nhau thì cần phải tính toán chính xác phương hướng vận hành của từng trận pháp đơn lẻ, có tổng cộng hơn mười vạn tổ hợp khả thi, mỗi một tổ hợp lại mang tới hiệu quả khác nhau, chỉ cần vận hành sai lệch một đại trận là sẽ khiến cho toàn bộ kết cấu của trận pháp sụp đổ. Với người không am hiểu trận pháp mà muốn học được thấu triệt trận pháp này thì phải mất khoảng … để xem … chắc là một ngàn năm có lẻ đi.

Đan lão nghe thế thì trợn trắng mắt, có cảm giác như muốn ngất xỉu.

-Đại nhân, không phức tạp như vậy chứ?

Lạc Long bĩu môi đáp:

-Bằng không thì ngươi nghĩ vương trận dựa vào cái gì mà có thể dễ dàng đánh giết cao thủ hóa cương cảnh?

-Chờ chút, không phải trận pháp kia chỉ đủ để đánh bại cao thủ hóa cương cảnh thôi sao, chẳng lẽ trước đó đại nhân còn lưu thủ?

-Đương nhiên rồi, hơn nữa ta còn để cho lão thái bà của Tây Thừa môn nhìn ra chút môn đạo trong đó, đảm bảo sau này Tây Thừa môn sẽ không dám gây chuyện với Cửu Trùng lâu chúng ta.

Đan lão cảm thấy có thứ gì đó không đúng. Với tu vi và địa vị của bách nghệ thần quân mà lại đi gọi một võ giả hóa cương cảnh là lão thái bà thì quả thực không hợp lý chút nào. Chỉ là hiện tại hắn đang trong thân xác của một thiếu niên, muốn chơi kiểu gì là việc của hắn, lão cũng không dám ý kiến.

-Ngươi có cần đống trận quyết này hay không đây?

Câu hỏi của Lạc Long khiến Đan lão suýt hộc máu, vội vàng xua tay đáp:

-Không không, lão nhân gia người cứ giữ lại mà dùng, đồ nhi ngu ngốc của ta không có phúc phần hưởng đồ vật trân quý như vậy.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.