Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc y nhân tập sát

Tiểu thuyết gốc · 1990 chữ

Những ngày gần đây thân thể hắn cũng đã có tiến triển rất tốt. Theo đó, mỗi lần tu luyện xong diễn thủy phách thể quyết, thân thể hắn không còn bị đả kích làm trọng thương nữa mà chỉ cần tại chỗ điều tức một chút liền có thể khôi phục hoàn toàn. Như vậy chu trình tu luyện hàng ngày của hắn được rút ngắn rất nhiều, thời gian còn lại ngoài dành cho ăn uống ngủ nghỉ thì hắn đều đầu tư vào luyện tập vô ảnh bộ, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân làm cho thực lực của hắn tăng mạnh lên như vậy. Đến giữa trưa, khi hắn thu công chuẩn bị ra về thì bên tai chợt vang lên giọng nói:

-Đại Hải, về nhà sao?

Là Thiết Trụ, hắn đang từ xa chạy lại chỗ này, vừa đi vừa hô lên:

-Ừ, đúng vậy.

-Có muốn về nhà ta ăn cơm không?

-Ài, nếu bây giờ về nhà nói với a Vân ta không ở nhà ăn cơm với muội ấy không chừng ta sẽ bị đánh gãy hai chân đó.

Tên kia khéo miệng co giật nhìn hắn, khó khăn mà nói ra:

-Không … không phải chứ? Vân muội hiền lành như vậy, sẽ không làm gì ngươi đâu.

Thấy tên kia như vậy mà cũng tin tưởng, hắn không ngại mà dọa nạt hắn thêm một chút.

-Hừ, ngươi thì biết gì chứ, nàng ta với người ngoài thì còn có vẻ vô lực đáng thương, nhưng với người nhà, cụ thể là ca ca như ta đây thì chưa bao giờ nương tay. Ngày hôm trước ta luyện công không may làm vỡ một chiếc ghế đá trong sân liền bị nàng đánh đến thiếu chút nữa thì hai tay bị phế, còn bị bắt phạt quỳ suốt một buổi không được ăn cơm.

Mặt của Thiết Trụ lúc này xám ngoét, hắn không ngờ được tiểu muội tử mà hắn thầm thương lại khủng bố như vậy. Cũng khó trách hắn ngây thơ, chỉ là huynh đệ tốt của hắn là một tên nói dối không chớp mắt.

-Ta trước nay chưa từng phản đối ngươi có ý với nàng là vì ngươi là huynh đệ tốt nhất của ta, cũng là vì ta muốn mau mau gả nàng đi, giải thoát cho chính mình.

Cổ của hắn rụt rụt lại mà nói:

-Thật không ngờ ngươi ác độc vậy.

-Ta nào có, là ngươi muốn như vậy mà. Lại nói, …

Đang định tiếp tục trêu đùa đối phương, bỗng Hải Long cảm nhận được phía trước không khí có chút nhộn nhạo, truyền lại một cảm giác áp bách. Hắn vội hét lớn lên:

-Cẩn thận phía sau!

Vừa mới dứt lời thì sau lưng Thiết Trụ chợt xuất hiện một bóng đen, là một hắc y nhân che kín mặt. Hắn ta tay cầm theo một cây trủy thủ bằng gỗ nhưng cảm giác vô cùng sắc bén, đâm thẳng hướng trái tim của người kia. Góc độ này cũng vô cùng xảo diệu, nếu như hắn đắc thủ thì một kích này không những sẽ xuyên qua trái tim của Thiết Trụ mà cũng sẽ hướng thẳng tới trái tim của Hải Long, nhất tiễn song điêu. Tốc độ của hắn cũng vô cùng nhanh, chỉ trong chớp mắt đã áp đến rất gần Thiết Trụ rồi. Một tấc, bảy xích, năm xích, ba xích, ngay khi khoảng cách chỉ còn chưa đầy ba xích, ánh mắt của hắc y nhân lóe lên vẻ vui mừng, hắn cảm giác được nhất kích tất sát của bản thân đã đắc thủ. Thế nhưng thân ảnh tên kia trước mắt hắn đột ngột biến mất như chưa từng tồn tại, hắn đánh trượt mục tiêu nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, trủy thủ trong tay không dừng lại mà tiếp tục lao tới hướng thẳng đến trái tim của Hải Long. Khi hắn còn chưa tiếp cận được đối phương thì thân ảnh của tên kia cũng lại biến mất ngay trước mắt hắn, lúc này thì hắn không nhịn được mà trong lòng phát run, đồng tử co rút lại. Đạp chân xuống đất một cái, mạnh mẽ định trụ thân hình, hắn vội vàng quét mắt bốn phía liền đã phát hiện ra cách hắn khoảng ba thước, thân ảnh của hai tên kia đã xuất hiện, một trái một phải.

-Ngươi là ai, tại sao lại muốn ám toán bọn ta?

Hải Long quát lạnh một tiếng, ánh mắt tràn ngập sát khí mà nhìn hắc y nhân. Nếu như vừa rồi hắn và Thiết Trụ không kịp thời tránh đi thì bây giờ đã thành hai cỗ thi thể rồi, đối phương đây là muốn lấy mạng bọn hắn, có thể không khơi dậy sát ý của hắn hay sao? Người kia cũng không có trả lời hắn, mà chỉ trầm ngâm quan sát hai người hắn, trong lòng như đang âm thầm tính toán gì đó.

-Không trả lời sao? Đây là tự ngươi tìm chết …

Còn chưa nói dứt câu thì Hải Long giật mình khi thấy đối phương động thân trước, thân hình hắn như đạn pháo bắn về phía của Thiết Trụ vẫn còn đang ngơ ngác hoảng sợ. Đây cũng là lần đầu tiên tên này bị kẻ khác nhắm vào, sát khí từ trên người của hắc y nhân tỏa ra khiến cho hắn như đông cứng lại. Thấy được bản thân sắp bị đối phương đánh tới nhưng hai chân của hắn như bị chôn chặt dưới đất không nhúc nhích được vậy. Hắc y nhân thấy vậy thì trong lòng lại một trận mừng rỡ, lần này sẽ không lại thất thủ nữa.

-Vút!

Không có tiếng da thịt bị đâm thủng, cũng không có cảm giác đâm trúng đối phương, trủy thủ của hắn xé gió lao tới nhưng không đánh trúng bất cứ thứ gì, ngay cả đối phương đang ở ngay trước mặt hắn lại một lần nữa biến mất. Hắn theo bản năng quay đầu sang bên phải liền thấy thiết trụ đang đứng cách hắn ba thước, động tác giống như vừa rồi nhưng trên mặt hắn đang treo một nụ cười lạnh.

-Hỏng bét, bị trúng kế rồi.

Hắn âm thầm hoảng sợ, vội xoay người lại, đồng thời hai tay đan chéo vào nhau tạo thành hình chữ thập chặn ngang trước ngực. Vừa làm ra động tác thì nắm đấm của Hải Long từ phía đối diện đã đánh trúng ngay ngực của hắn, cũng may đã bị hắn chặn được. Thế nhưng hắn liền phát hiện không đúng, lực lượng của đối phương quá mạnh đi, thân thể hắn chấn động, như diều đứt dây bay ngược ra sau. Còn chưa tiếp đất, hắn hoảng hốt khi thấy đối phương đã ở ngay phía bên trái đón đầu hắn, một quyền nhắm thẳng vào đầu hắn mà đánh tới. Lông tơ của hắn dựng đứng hết cả lên, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này thân thể liền làm ra phản ứng chính xác nhất. Chân phải của hắn cố gắng với xuống dưới đất rồi đạp mạnh một cái, thân thể được lực đẩy tác động liền quay ngang ra, đồng thời hữu quyền đánh tới nghêng đón nắm đấm của đối phương.

-Bốp.

Tiếng quyền đầu va chạm vang dội, cả hai cùng lùi lại một đoạn dài. Lần này đến lượt Hải Long kinh hãi, lực lượng của tên kia rõ ràng ngang bằng mình, cũng tức là vào khoảng năm trăm cân. Đây rốt cục là ai chứ, tại sao lại có lực lượng cùng thân pháp khủng bố như vậy. Còn đang cân nhắc thì Thiết Trụ đã xuất hiện bên cạnh hắn. Hắn quay qua nhìn đối phương, gật đầu một cái, tên kia cũng gật đầu cười. Lợi dụng lúc hắc y nhân còn chưa định thần trở lại, hai người một trước một sau liền lao lên tấn công, Thiết Trụ chậm hơn hắn một nhịp nhưng tốc độ thì gần như không hề thua kém hắn là bao. Hắc y nhân như không quan tâm đến Thiết Trụ mà chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, thủ thế chờ đợi hắn tiến tới. Thế nhưng chỉ còn cách hắn khoảng hơn năm thước thì thân ảnh của hai tên kia lại một lần nữa biến mất, hắn âm thầm kêu khổ trong lòng, đây là gì chứ? Chợt bóng dáng của Thiết Trụ xuất hiện trước mặt hắn, một quyền nhắm thẳng vào hạ bộ của hắn mà đánh tới. Tên này cũng quá hạ lưu đi, lại đánh vào nơi hiểm yếu như vậy. Thế nhưng tốc độ ra đòn của hắn cũng không phải quá nhanh, đối phương cũng không thèm để hắn vào trong mắt, hạ thân xuống, tay phải vươn ra đón lấy quyền của hắn. Lúc quyền của hắn sắp bị đối phương bắt được thì thân ảnh của hắn lại biến mất không thấy tăm hơi. Hắc y nhân nhận ra mình lại bị lừa, liền đưa tay lên ngang đầu đón đỡ. Ngay lập tức thân ảnh cao lớn của Hải Long hiện ra, tung một cú đấm nhắm thẳng vào mặt của hắn. Lần này hắc y nhân đã không còn may mắn nữa, tay của hắn đưa lên quá chậm, chỉ kịp làm chệch quỹ đạo của nắm đấm kia một chút, nó vẫn đánh trung ngay má phải của hắn. Một tiếng bốp giòn vang, hắn phụt một ngụm máu tươi nhuộm đỏ cả khăn che mặt. Không dám kiểm tra mặt mình, hắn vội cắm đầu mà chạy. Thế nhưng hai tên kia sẽ để hắn chạy dễ dàng như vậy sao? Vừa mới quay người chạy được hai bước thì trước mặt hắn lại là Thiết Trụ, lại là một quyền nhắm ngay vào hạ bộ của hắn. Lần này thì hắn quyết không để bản thân bị lừa dễ dàng như lần trước nữa. Tay hắn vờ như đưa xuống đòn công kích của đối thủ nhưng mắt thì liên tục quan sát bốn phía xung quanh tìm kiếm thân ảnh của Hải Long. Nhưng hắn không ngờ được lần này hắn lại sai nữa rồi, Thiết Trụ vốn dĩ không có ý muốn thoái lui mà nắm tay đang đánh tới bỗng duỗi qua, trượt qua cánh tay của hắn rồi lại nắm lại.

-Bụp.

Một quyền không chút cản trở của tên kia đã đánh trúng vị trí yếu hại của hắn, trong hốc mắt của hắn đã ứa ra nước mắt, loại đau đớn này không phải thứ người thường có thể tưởng tượng được. Ánh mắt của hắn hằn lên những tơ máu, một quyền nặng tựa sơn nhạc nhắm thẳng vào đầu của Thiết Trụ mà đánh tới, nhưng đối phương đâu còn ở đó nữa. Hắn còn đang giận giữ muốn đi tìm thân ảnh của đối phương nhưng một cước của Hải Long từ phía sau đã đá trúng mông của hắn làm cho cả người hắn lại một lần nữa chật vật bay ra. Thế nhưng ngoài dự liệu của Hải Long, hắc y nhân vừa bay đi đã mạnh mẽ đạp chân xuống đất, cả người như một mũi tên phóng đi, chạy thẳng vào chỗ rừng rậm. Thì ra tên kia biết mình yếu thế, giả vờ làm ra sơ hở, mượn lực một cước của hắn mà tẩu thoát. Thế nhưng tình cảnh hắn bị Thiết Trụ đánh trúng tuyệt đối không phải là giả, phản ứng đau đớn của hắn cũng không phải là giả, chẳng có nam nhân nào sẽ nguyện ý bị đánh vào chỗ đó cả.

-Sao ngươi không đuổi theo hắn?

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.