Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dã thú tập kích

Tiểu thuyết gốc · 2094 chữ

Là tiếng của Thiết Trụ vừa mới cất lên, hắn đang nằm dưới mặt đất thở hổn hển. Liên tục thi triển vô ảnh bộ cũng tiêu hao của hắn không ít thể lực. Đây cũng là nhờ nhiều ngày tập luyện không ngừng nghỉ của hắn khiến cho lực lượng thân thể và khả năng thích ứng của hắn đối với bộ pháp này đã tăng lên không ít. Bằng không với thực lực của hắn trước kia chỉ cần thi triển một lần liền không còn chút sức lực nào.

-Xét về tốc độ thuần túy thì ta không nhanh bằng hắn, đuổi theo chỉ là tốn công vô ích mà thôi.

Hải Long bình tĩnh đáp.

-Thế nhưng hắn đã bị thương không nhẹ nha, đòn vừa nãy của ta … hắc hắc, vừa rồi ta thấy hắn cũng đã chậm đi không ít.

-Dù sao có bắt được hắn hay không cũng vậy cả mà thôi, thủ hạ bại tướng dưới tay ta, lần sau còn để ta gặp lại thì hắn khẳng định có đến mà không có về.

-Thực lực của hắn thế nào?

-Đại khái khoảng năm trăm cân đi.

Cơ mặt của Thiết Trụ giật giật, hắn hét lên:

-Là Mộc Tượng sao?

-Không phải, vóc người của tên này có chút gầy gò hơn so với Mộc Tượng, nhưng có thể khẳng định hắn và Mộc Tượng cùng một phe nên mới tấn công chúng ta. Hôm nay phỏng chừng hắn cũng chỉ là muốn thăm dò thực lực của ta thôi.

-Hắn lợi hại như vậy ngươi còn để hắn chạy thoát, khác gì thả hổ về rừng chứ.

-Ài, thực ra ta cũng có ý muốn đuổi giết hắn. Chỉ có điều tình trạng của ngươi hiện tại thực sự không được, xung quanh lại không có người có thể nhờ cậy, nếu như đối phương còn lưu lại nhân thủ quanh đây thì hậu quả không tưởng được. Ta còn không muốn đổi mạng chó của hắn lấy mạng huynh đệ của mình đâu.

Thiết Trụ cảm động mà nhìn hắn, trong lúc chiến đấu gay cấn như vậy nhưng hắn vẫn không ngừng lo lắng cho mình, đúng là huynh đệ tốt. Điều tức chỉ một thời gian ngắn liền sinh long hoạt hổ, đứng phắt dậy vặn người mấy cái, cười cười mà nói:

-Ta đã khôi phục rồi, bây giờ phải về nhà thôi, cha mẹ ta còn đang chờ.

-Nhanh như vậy sao?

Hải Long kinh ngạc mà hỏi hắn.

-Ha ha, đáng lẽ cũng không nhanh như vậy, nhưng ngươi có để ý hay không, bất động thức làm ra phụ tải đối với thân thể là không đáng kể, vừa rồi ta giống như hết hơi vậy, cũng không có chỗ nào thấy mệt mỏi cả.

-Thì ra là vậy, ta hiểu rồi, ngươi mau về nhà đi.

Hắn ta đi rồi, Hải Long liền hít một hơi, trong lòng cảm khái. Sau khi đã học được tam trọng vô ảnh bộ mà tên kia nghĩ ra, hắn như được truyền cảm hứng, không ngừng nghĩ thêm cách để cải tiến bộ pháp này. Cuối cùng hắn cũng nghĩ ra một ý tưởng, đó là không thi triển vô ảnh bộ trong lúc đang di chuyển nhanh mà trong trạng thái đứng yên, như vậy thì yêu cầu về lực lượng và khả năng thăng bằng sẽ giảm được đi đáng kể. Ban đầu cảm thấy làm như vậy sẽ không có vấn đề gì nhưng đến lúc chính thức thử nghiệm thì cảm giác khó khăn vạn phần, hắn lại đang cần hoàn thiện chiêu thức này trong thời gian ngắn nhất nên đành tìm Thiết Trụ bàn bạc. Tên này quả thực quá quái thai, chỉ mất một buổi thử nghiệm hắn liền thành công thi triển chiêu thức này, bọn hắn gọi nó là bất động thức của vô ảnh bộ. Cả hai tập luyện mấy ngày thì liền đã thuần thục do trước đó bọn hắn đã có cơ sở của vô ảnh bộ, tu tập một biến chiêu cũng không phải là việc quá khó khăn. Thế nhưng chỉ trong mấy ngày đó mà Thiết Trụ đã có khả năng khu động bất động thức hai lần liên tiếp, nhờ đó vừa rồi bọn hắn mới dễ dàng đánh thương hắc y nhân kia. Càng nghĩ càng thấy bản thân không bằng tên kia, Hải Long dứt khoát không thèm nghĩ nữa, hắn nhìn vào một hướng mà nói:

-Có thể xuất hiện được rồi.

Phía mà hắn đang nhìn là một mảng cây cối rậm rạp, phía sau một thân cây rất lớn, một văn nhân trung nhiên đang ẩn nấp thân hình bỗng sầm mặt lại, vô cùng bất ngờ khi nghe thấy câu nói vừa rồi của hắn. Trung niên nhân rất nhanh đổi sắc mặt, che giấu tâm tình, mỉm cười mà bước ra, hướng về phía hắn. Tên này chính là Hoa Hỏa mấy ngày trước còn bị hắn đánh đến kêu cha gọi mẹ, hiện tại đi lại vẫn phải dựa vào một cây gậy gỗ chống xuống đất.

-Ha ha ha, tiểu huynh đệ quả nhiên nhạy bén, ta vừa mới đến ngươi liền đã nhận ra rồi.

Lời nói của tên này nghe qua rất bình thường nhưng lại chứa đầy thâm ý, hắn là đang muốn nói bản thân chỉ vừa mới đến nơi này, không phải là nhìn trộm đối phương từ nãy tới giờ. Hải Long chỉ cười khinh thường, một câu nói đơn giản liền có thể thanh minh được hay sao? Đấy là còn chưa kể người thanh bạch thì cần gì phải biện minh.

Hắn cười lạnh mà nhìn đối phương nói:

-Nói như vậy là ngươi không chứng kiến chuyện vừa rồi.

-Ồ, chuyện vừa rồi? Vừa rồi ở đây đã phát sinh ra chuyện gì hay sao?

Hoa Hỏa một bộ ngạc nhiên mà hỏi. Hải Long nhìn chằm chằm hắn, vẫn không ngừng cười lạnh khiến trong lòng hắn nổi lên cảnh giác.

-Xem ra ngươi đúng là không thấy chuyện gì rồi.

Tên kia đang định trả lời là đúng vậy thì bỗng nhận thấy thân ảnh của hắn rung nhẹ một cái, toàn thân long tơ chợt dựng đứng hết lên, cây gậy gỗ trong tay cũng bị hắn buông ra, rơi xuống đất, hai nắm tay hắn nắm chặt lại, đang định làm ra thủ thế thì chợt cảm thấy không đúng. Thân ảnh của Hải Long cũng chỉ lóe lên một cái mà thôi, không có chuyện gì xảy ra sau đó cả. Là hắn bị lừa rồi sao?

-Ha ha, đồ vật của ngươi bị rơi kìa.

Hắn cũng gượng cười ha ha, khó khăn mà cúi người xuống nhặt cây gậy gỗ lên mà nói:

-Nếu như không có chuyện gì thì ta xin cáo từ, có gì cần hỗ trợ ngươi cứ việc đến tìm ta.

-Được rồi, ngươi đi trước đi, tránh tai mắt của Mộc Tượng.

Hắn ta cười cười, không ngừng nói phải rồi xoay người rời đi. Lúc hắn quay đi thì sắc mặt liền trở nên sám xịt, vô cùng âm trầm. Hải Long ở phía sau vẫn cười lạnh mà nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ:

-Hoa Hỏa ơi là Hoa Hỏa, diễn xuất vụng về của ngươi mà cũng muốn qua mặt ta sao? Ngươi tự đánh giá bản thân mình quá cao rồi đó.

Thấy đối phương đã đi khỏi tầm mắt, hắn cũng lên đường về nhà. Lại một ngày nữa qua đi, sáng sớm ngày hôm sau, khi hắn còn đang trong giấc ngủ thì chợt bị đánh thức dậy bởi rất nhiều tiếng hô hoán rất lớn, bên ngoài mọi người chạy tứ tán, khung cảnh có vẻ rất hỗn loạn. Vội vàng thay quần áo, hắn chạy ra ngoài phòng thấy Vân đang ngồi ở bên ngoài vội lên tiếng hỏi:

-A Vân, bên ngoài xảy ra chuyện gì, tại sao lại loạn thành một đoàn như vậy?

-Ca, huynh dậy rồi sao. Muội cũng không biết có chuyện gì nữa, vừa tỉnh dậy thì tình cảnh đã hỗn loạn như vậy rồi.

-Để ta đi thăm dò một chút, muội hãy ở yên trong nhà, đừng đi đâu cả.

-Muội …

Nàng còn chưa kịp nói hết câu thì hắn đã lao ra ngoài đóng sầm cửa lại. Bước ra khỏi sân, hắn thấy xung quanh có rất nhiều người đang chạy tứ tán, dáng vẻ vô cùng khẩn trương. Nhanh chóng quét mắt hết một vòng, hắn nhanh chóng đã phát hiện ra một thân ảnh quen thuộc, là tiểu Phong, con trai của Lâm thúc. Tên tiểu tử kia đang rất vội, thậm chí chạy qua người hắn nhưng vẫn không thấy hắn đang đứng đó. Hắn bèn ngăn trở đối phương lại mà hỏi:

-Tiểu Phong, phát sinh chuyện gì vậy, các người tại sao ai ai cũng hốt hoảng như vậy?

-Đại Hải ca, là … là thông báo yêu thú tập kích.

Tên kia thấy hắn thì mừng rỡ, hớt ha hớt hải mà nói. Nghe vậy thì hắn nhíu nhíu mày.

-Yêu thú mà thôi, tại sao phải khẩn trương vậy?

Vừa nói xong hắn dường như ý thức được không ổn, vội nói:

-Tập kích? Ngươi vừa mới nói yêu thú tập kích, là có ý gì?

-Huynh không biết đó thôi, bên phía thôn trưởng vừa mới thông báo, bên ngoài vừa mới tràn vào một đàn sói, toàn bộ đều là những con trưởng thành, số lượng chí ít cũng có hơn mười con.

Hắn hít vào một hơi khí lạnh, số lượng này cũng quá nhiều rồi, cảm giác có chút không đúng. Trước nay trong thung lũng này khi mùa kiếm ăn đến, các loại dã thú xuất hiện cũng không ít, nhưng đa phần đều là đơn độc hành tẩu hoặc tạo thành cặp. Theo hắn suy đoán thì lối vào thung lũng từ bên ngoài khẳng định mười phần ẩn nấp và nguy hiểm, mặc dù trận pháp tự nhiên không cản người từ bên ngoài vào nhưng cũng vì thế nên nơi đây trước nay đều rất bình yên. Thế nhưng lần này lại xuất hiện một đàn sói số lượng lớn đến như vậy, sự việc liền lộ ra có chút không đúng rồi. Hỏi thăm một chút vị trí cha của tiểu Phong, hắn để cho tên kia đi rồi nhanh chóng chạy đi tìm Lâm thúc. Đến nơi mà tiểu Phong chỉ, hắn thấy một đám người, đều là đồng bọn phe mình, trong đó có cả Lâm thúc đang đứng ở vị trí trung tâm phân phó gì đó.

-Lâm thúc, các người đang làm gì vậy?

-Đại Hải, ngươi biết vừa rồi xảy ra chuyện gì chưa?

-Tình huống đại khái ta đã nắm được rồi, mọi người ở đây là …

-Chúng ta đang tập hợp một đội ngũ lại. Bên phía thôn trưởng có lệnh cần phái ra đội ngũ lớn ít nhất bốn mươi người đi liệp sát dã thú. Thế nhưng trong thôn đang có tranh chấp giữa ngươi và hắn nên hắn đã ra yêu cầu mỗi bên phái ra ít nhất hai mươi người, tối đa ba mươi, đến vị trí cạnh bờ sông tập trung rồi cùng nhau hành động. Ta đã tập hợp đủ nhân thủ rồi, việc còn lại ngươi quyết định đi, là đi hay không đi, chỉ cần ngươi nói một lời mà thôi.

-Đi, tất nhiên phải đi rồi. Đây là chuyện liên quan đến an nguy của toàn bộ thôn dân, trong đó có thân nhân, bằng hữu của chúng ta, nhất định phải đi.

-Vậy được.

Nói rồi Lâm quay qua hô lớn với những người đứng xung quanh:

-Các vị huynh đệ, các người đã nghe lời của Đại Hải nói rồi chứ. Lần này hành động chúng ta sẽ toàn bộ nghe theo hắn điều động, có ai có ý kiến gì không?

Đám người đồng thanh hô lên:

-Đều nghe theo thủ lĩnh.

Bây giờ đám người bọn hắn đều đã coi Hải Long là thủ lĩnh của mình rồi, cũng không có ai không phục hắn cả. Hải Long nghe thấy vậy thì khẽ mỉm cười, đây chính là thành quả mà hắn sắp đặt nhiều tháng trời mới có được, quả thực rất hợp ý hắn.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.