Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghi ngờ (1)

Tiểu thuyết gốc · 1922 chữ

Bỗng sắc mặt của hắn trở nên nghiêm trọng, hắn nhìn mọi người trầm giọng mà nói:

-Trước khi đi ta có điều cần nói với mọi người. Theo suy đoán của ta thì trong chuyện yêu thú tập kích lần này nhất định có ẩn tình, rất có thể đây là thủ đoạn của đám người Mộc Tượng. Ta cũng không nghĩ ra được bọn hắn đang có ý đồ gì, vì vậy mỗi người trong số chúng ta đều phải nâng cao cảnh giác, mọi người đã hiểu chưa?

-Rõ.

Đối với lời nói của hắn, mọi người ở đây đều rất tin phục, cũng không có ai có chất vấn đối với lời nói của hắn. Đoàn người một đường khẩn trương hướng tới vị trí tập kết. Tới nơi thì đám người Mộc Tượng đã tập trung đầy đủ, chờ bọn hắn tới.

-Quả nhiên có vấn đề.

Trong lòng hắn thầm nhủ một tiếng. Đối với tổ chức của đám người này hắn hiểu rất rõ, là một đám thấy lợi quên nghĩa, tham sống sợ chết, gió chiều nào ngả chiều đó. Nếu phát sinh đại sự, bọn hắn chắc chắn sẽ nháo nhào hết cả lên, không thể nào tập hợp đầy đủ, chỉnh tề như vậy được.

-Đến rồi sao?

Mộc Tượng lên tiếng trước tiên, nhìn vào hắn hơi nhẹ gật đầu mà nói.

-Hải Long, ta không muốn vòng vo, hiện nay tình thế đang nguy cấp, chúng ta hai phe phải tạm gác lại ân oán cá nhân, đối phó với dã thú tập kích trước mắt, ngươi thấy sao?

-Được, ta đồng ý.

Hắn không mặn không nhạt mà đáp lại, đối phương cũng không có ý kiến gì với thái độ của hắn, liền thông báo kế hoạch hành động với đám người.

-Được rồi, các người nghe cho kỹ những lời ta sắp nói đây. Đàn sói lần này tập kích chúng ta có tất cả mười bốn con, đều là những con trưởng thành, lực lượng và tốc độ của chúng kinh khủng như thế nào chắc không cần ta phải nhắc các ngươi. Tính đến hiện tại đã có ba người trong lúc vào rừng không may bị tấn công và bỏ mạng. Cũng may bọn chúng đánh hơi được mùi của con người thì liền tản ra đi săn, điều này cũng thuận lợi cho chúng ta đánh chết từng con hơn. Chúng ta ở đây có hơn bốn mươi người, trong đó thực lực của ta và Hải Long mạnh nhất, sẽ đơn độc hành tẩu. Còn lại các ngươi phải cùng nhau lập nên tổ đội liệp sát chúng, theo ta kiến nghị thì mỗi tổ đội có từ bốn đến năm người, trong đó mỗi bên đều có ít nhất hai người trong mỗi tổ đội, tránh bị đối phương ám hại vì ân oán cá nhân. Xong chuyện ngày hôm nay nếu như có báo cáo kẻ nào cố tình vi phạm quy định thì chúng ta sẽ hợp lực tiêu diệt kẻ đó. Các ngươi thấy sao?

Nói rồi hắn nhìn qua đám người Hải Long một lần rồi dừng lại trên người hắn, chờ hắn trả lời. Hắn cảm thấy kế hoạch phân bổ của Mộc Tượng quả thực rất công bằng, cũng không có lợi cho bên nào cả, không biết trong hồ lô của tên này bán thuốc gì. Trầm ngâm một chút, hắn quay lại nhìn vào đám người bên mình, thấy họ đều đang đợi mình phân phó thì khẽ nói một câu:

-Được, chúng ta đồng ý.

Được hắn đồng ý, Mộc Tượng liền sắp xếp cho đám người còn lại thành các tổ đội hành động, sau đó liền lệnh cho mọi người tản ra tìm kiếm mục tiêu. Chờ đến khi mọi người đi hết, chỉ còn hắn và Hải Long, hắn quay qua nhìn đối phương cười lạnh một cái rồi rời đi. Hải Long biết tên này nhất định đang che giấu điều gì đó, liền lặng lẽ đi phía sau hắn vào sâu trong rừng. Tên kia cũng không phải chỉ làm dáng mà thực sự đang đi tuy tìm tung tích của dã thú, thân hình hắn không ngừng chuyền qua các cành cây, không làm ra một tiếng động nào. Đôi khi đang di chuyển hắn lại ngoái đầu xung quanh nhìn một lượt, không thấy được gì lại tiếp tục tìm kiếm. Hải Long thì vẫn đang nhàn nhã đi phía sau hắn, không để bị phát hiện cũng không để mất dấu đối phương. Không mất quá nhiều thời gian Mộc Tượng đã tìm được con mồi đầu tiên cho mình. Đây là một con sói đực trưởng thành, toàn thân nó màu bạc pha lẫn chút màu đen, hai răng nanh dài và sắc nhọn từ trong miệng đâm ra ngoài nhìn vô cùng dữ tợn. Nó đang mải miết cắn xé xác của một con thỏ nhỏ, chắc hẳn là con mồi mà nó vừa mới bắn được. Không hề do dự, Hắn lao xuống đúng vị trí của nó, một cước tung ra nhắm thẳng vào cổ của nó.

-Nhanh quá!

Hải Long âm thầm kinh hãi trước tốc độ của tên kia, cho dù hắn không chủ tu tốc độ thì tốc độ của hắn vẫn vô cùng khủng bố. Đây cũng là chuyện dễ hiểu, một người phàm là lực lượng càng lớn thì khả năng bạo phát tốc độ cũng sẽ càng mạnh. Với lực lượng khủng bố của Mộc Tượng, không nghi ngờ gì con sói kia sẽ bị một cước đánh gãy xương cổ mà tử vong. Thế nhưng khi hắn sắp đắc thủ, con sói như cảm nhận được nguy hiểm, liền tránh thân mình đi, làm một cước của hắn thất bại. Nó nhận thấy đối thủ cũng vô cùng cường đại, nhìn đối phương gừ gừ mấy tiếng rồi quay người rời đi. Thế nhưng Hắn há lại để cho nó đi như vậy, cười lạnh một tiếng, thân mình hắn như tên bắn lao vào người nó tung một quyền. Nó lại khó khăn tránh một đòn của hắn nhưng lần này không còn thuận lợi nữa, nắm đấm của hắn tuy chỉ lướt qua thân nó nhưng lực lượng khủng bố kia cũng khiến nó bay sang một bên, đập mạnh vào một thân cây gần đó. Rên lên đau đớn một tiếng, trong miệng con sói có máu tươi chảy ra. Ánh mắt nó đỏ ngầu, đầy oán độc mà nhìn vào kẻ vừa tấn công mình. Nó biết chắc đối phương sẽ không buông tha cho mình, liền lao thẳng tới hắn, há cái miệng táp tới, hai cái răng nanh dữ tợn nhắm thẳng vào đầu lâu của hắn. Mộc Tượng thì không thèm để nó vào trong mắt, bước chân hắn khẽ đảo, thân thể hắn khẽ đảo một cái liền tránh thoát công kích của nó. Một kích thất bại, con dã thú không cam lòng mà tiếp tục lao lên, không ngừng sử dụng hàm răng sắc bén mà cắn tới, ý đồ muốn cắn rụng đầu của đối phương xuống, bộ dạng càng ngày càng dữ tợn. Mộc Tượng thì ngược lại, vẫn là một bộ vân đạm phong khinh, nhẹ nhàng tránh đi từng đòn của nó, trái lại còn thường xuyên phản kích, đánh đến thân thể nó khắp nơi đều là vết thương.

Xa xa quan chiến, Hải Long cũng không ngừng cảm khái trước thực lực của người kia. Nếu chỉ là bạo phát tốc độ đơn giản mà nói thì cũng không có gì đáng kể. Mộc Tượng không những tốc độ bạo phát rất nhanh mà khống chế thân thể cũng rất tốt. Cước bộ hắn vô cùng uyển chuyển, có thể lợi dụng lực bạo phát của bản thân một cách hoàn mỹ. Vốn hắn tưởng rằng cùng lắm thân thủ của tên này chỉ mạnh hơn Hoa Hỏa một chút mà thôi, bây giờ tận mắt thấy hắn chiến đấu nghiêm túc thì mới biết được tên kia căn bản không đủ tư cách xách giày cho hắn. Mải rơi vào suy tư nên phía xa chiến đấu đã chuẩn bị kết thúc, lúc này con sói kia toàn thân đều là vết thương, ngoài những vết bị đánh ra thì còn có vài lỗ máu. Lực lượng đến năm trăm cân chỉ cần dùng tay làm chỉ cũng có thể đâm thủng cả đá chứ chưa nói tới thân thể của dã thú, mấy lỗ máu trên người nó cũng bị Mộc Tượng dùng tay không chọc thủng. Dường như đã biết bản thân không phải đối thủ của nhân loại kia, hắn ta cũng không có ý định buông tha cho mình, nó gầm gừ mấy tiếng, giống như hồi quang phản chiếu làm ra công kích lần cuối. Mộc Tượng cũng vô cùng cảnh giác, kinh nghiệm liệp sát dã thú nhiều năm cho hắn biết rằng một kích trước khi chết của chúng lúc nào cũng mạnh hơn một kích toàn lực lúc ở trạng thái đỉnh phong. Thân hình của con sói lao lên nhưng không theo một đường thẳng mà chợt trái chợt phải, ngày càng nhanh, khi còn cách hắn năm thước thì bóng dáng của nó cũng có chút mờ ảo, đã vượt ra khỏi tầm quan sát của hắn. Đồng tử hắn co rút lại, còn đang cố gằng tìm kiếm thân ảnh của nó nhưng không biết nó đã xuất hiện dưới thân hắn từ lúc nào. Nó nhảy bổ lên thân mình của hắn, chân trước vung ra một cái tát mang theo những cái vuốt sắc nhắm thẳng vào đầu của hắn. Thế nhưng hắn ta vẫn rất sung sức, thân thể nhanh chóng làm ra phản xạ. Một lần nữa hắn duỗi hai ngón tay ra tạo thành chỉ, như điện xẹt mà đâm vào đầu của nó tứ phía dưới cằm. Lực đạo chỉ một chỉ này mạnh đến mức lập tức xuyên qua đầu lâu của nó, tiếp tục đâm ra ngoài đến hơn một xích mới dừng lại. Một chỉ chí mạng, nó đã đoạn tuyệt sinh cơ, chân trước đang tát tới cũng vì vậy mà lực đạo giảm đi rất nhiều, quỹ đạo cũng bị thay đổi nhưng vẫn kịp cào vào trước ngực của hắn.

-Xoẹt.

Một tiếng xé vải vang lên, Mộc Tượng rút tay ra khỏi đầu của nó, tạo thành một cái lỗ rất lớn. Lau lau tay phải vào vạt áo xóa đi vệt máu, hắn ngồi xuống điều tức, khôi phục thể lực. Hải Long đang quan sát hắn bỗng cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn cố gắng căng mắt ra nhìn vào Mộc Tượng.

-Không hề có vết thương!

Hắn âm thầm kinh hãi. Một chỉ đâm xuyên đầu lâu, tay của tên kia khẳng định sẽ bị các mảnh vỡ trong xương sọ của con sói đâm vào, vậy mà lại không có vết xước. Nó trước khi chết cũng đã cào một nhát rất mạnh vào ngực của hắn nhưng chỉ có y phục bị xé rách, căn bản không có máu chảy ra. Đây rốt cục là chuyện gì chứ? Hắn đưa tay lên xoa xoa cằm, đau khổ suy tư. Bỗng hai tai của hắn khẽ động, lông tơ toàn thân cũng dựng đứng hết lên.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.