Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghi ngờ (2)

Tiểu thuyết gốc · 2070 chữ

Chợt từ phía sau hắn một cái miệng gớm ghiếc đầy răng nanh táp tới, cắn ngay vào đầu của hắn. Thân ảnh hắn ngay tại chỗ biến mất, chỉ chớp mắt sau lại xuất hiện phía sau kẻ công kích. Đây là một con sói khác, thân hình to lớn dị thường, phải đến gấp rưỡi con sói trưởng thành kia. Thân nó cao gần một thước, độ dài thân thể cũng có đến gần ba thước, toàn thân cơ bắp săn chắc, dáng vẻ vô cùng uy mãnh, là con sói đầu đàn. Nó còn chưa kịp phản ứng trước một kích thất bại thì thân thể liền bị áp chế. Hải Long một tay ôm chặt thân thể của nó, lập tức lật ngửa thân thể khiến tứ chi của nó chổng ngược lên trời. Với cấu tạo thân thể của nó thì một khi bị khóa trong tư thế như vậy, nó liền không thể nào thoát ra được. Còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thì miệng của nó đã bị một tay còn lại của hắn khóa chặt lại. Hoàn toàn yên tĩnh, quá trình giao thủ chỉ kéo dài chưa tới một hơi thở, con sói đầu đàn liền bị khống chế, một âm thanh cũng không phát ra được. Lúc hắn định đưa tay bẻ gãy cổ của nó thì chợt nghe thấy tiếng bước chân của một người ngày càng gần hướng thẳng tới chỗ Mộc Tượng. Chỉ giây lát sau một thân ảnh của trung niên nam tử liền xuất hiện, Hải Long cũng nhận ra hắn, là một trong những thủ hạ của Ảnh Sát. Hắn tới trước mặt của Mộc Tượng cúi đầu xuống mà nói:

-Đại nhân, đại nhân nhà ta đã nhận được chỉ thị của ngài, tới nhà của tên tiểu tử Hải Long kia bắt muội muội của hắn.

-Ngươi vừa mới nói cái gì? Hắn đã đi chưa?

-Ngày ấy vừa mới xuất phát cách đây không lâu.

Nghe thấy vậy toàn thân Hải Long chấn động, thì ra đây mới là kế hoạch của bọn hắn, bắt muội muội để uy hiếp mình. Không chần chừ, hắn bật phắt người dậy, tiếng động phát ra làm cho Mộc Tượng phát hiện ra hắn nhưng hắn cũng không quan tâm. Chỉ trong chớp mắt tên kia không nói không rằng liền như tên bắn mà lao tới vị trí của hắn. Hắn cũng chẳng quan tâm, tiện tay nắm lấy chân của con sói kia mà quăng tới vị trí của đối phương rồi một đường chạy như bay rời đi. Chỉ trong chớp mắt thân ảnh của hắn đã khuất khỏi tầm nhìn nhưng với nhãn lực của Mộc Tượng thì đã ngay lập tức nhận ra hắn. Trong lòng tên kia thầm kêu không ổn, vừa mới định đuổi theo thì một bóng đen to lớn đã bay tới ngay tầm mắt, cản lại đường đi của hắn. Biết đại sự đã hỏng bét nhưng cũng không còn cách nào, hắn đành phải ở lại giao chiến với con sói hung dữ đang nhìn chằm chằm vào mình.

Một đường chạy như bay, Hải Long mở hết tốc lực hướng về phía nhà của mình. Khoảng cách từ vị trí của hắn về đến nhà cũng rất xa nhưng tốc độ của hắn quá nhanh, chỉ khoảng thời gian một chén trà thì đích đến đã xuất hiện ngay trong tầm mắt. Lúc này trong sân nhà hắn đang loạn thành một đoàn, khắp nơi đều là người đang nằm ôm thân thể mà rên rỉ. Vì để phòng ngừa bất trắc nên trước khi rời đi hắn lền đã lệnh cho một tên thiếu niên đi thông tri cho đám các huynh đệ mau chóng tập hợp nhiều nhân thủ nhất có thể tại nhà hắn cố thủ. Mặc dù hành động này có chút thái quá nhưng linh cảm mách bảo hắn cần phải làm như vậy. Thật không ngờ chuẩn bị của hắn liền phát huy tác dụng, chỉ vừa mới đây một hắc y nhân xuất hiện trong nhà hắn, không nói không rằng liền xuất thủ muốn bắt Vân lại. Cũng may có đám người kia mai phục sẵn, hắc y nhân kia liền rơi vào thế bị vây công. Thế nhưng điều mà bọn hắn không lường tới đó là hắn y nhân này thực lực quá khủng bố, chỉ trong vòng mười hơi thở liền đánh gục gần ba mươi tên nam tử, trong đó thực lực thấp nhất cũng gần hai trăm cân, cao nhất cũng có một vài tên có lực lượng gần ba trăm cân. Mặc dù rất kinh hãi trước thực lực tổng thể của đám người này nhưng hắc y nhân cũng không trì hoãn một chút nào, hắn ngay lập tức lao về phía Vân, muốn một lần bắt được nàng rồi lập tức rời đi. Thế nhưng khi vừa đẩy cửa nhà ra, trước mặt hắn đã xuất hiện một thanh trủy thủ bằng gỗ. Thanh trủy thủ này cũng không quá sắc bén, nếu như đâm vào thân thể cũng không thể đi quá ba tấc. Thế nhưng vị trí mà nó hướng tới lại là ngay mắt trái của hắn, nếu bị đâm trúng thì mù một mắt coi như còn nhẹ, nếu không may thì mất mạng cũng không phải là nói quá. Cũng may thân thủ của hắn bất phàm, phản xạ cũng vô cùng tốt nên vừa cảm thấy không đúng thì chân hắn liền đạp mạnh, cả người lùi về sau đồng thời đầu hắn nghiêng qua một bên. Thanh trủy thủ đi ngang qua nhãn cầu của hắn, vầng trán hắn đã rịn ra mồ hôi lạnh. Lùi lại một khoảng, hắn mới định thần nhìn lại. Đứng ở trước cửa nhà là Thiết Trụ tay đang cầm cây trủy thủ gỗ kia. Bàn tay cầm trủy thủ của hắn siết chặt, không ngừng đổ mồ hôi. Hắn nhận ra tên này, chính là hắc y nhân mới ám sát hắn và Hải Long ngày hôm qua. Bây giờ đám Hải Long chắc hẳn đang đi liệt sát dã thú, sẽ không thể nào về sớm được. Hắn thừa biết mình không phải là đối thủ của đối phương, xung quanh cũng không còn một ai có thể giúp đỡ, chỉ đành cố gắng chống cự, câu kéo thời gian, chờ đợi kỳ tích xảy ra. Hắc y nhân không cho hắn cơ hội chuẩn bị, vừa biết rõ đối phương là hắn thì liền lại lao lên, một quyền tung ra, thế công hung mãnh làm cho không khí cũng như bị đè nén. Thiết Trụ không kịp làm ra phản ứng gì, chỉ biết đứng đó chờ chết. Một thước, năm xích, hai xích, một xích, khi nắm đấm cách hắng chỉ trong gang tấc, thân hình hắn lại biến mất, ngay lập tức xuất hiện sau lưng của đối thủ. Hắn hoàn toàn có thể đâm một đao vào ngay sau lưng đối phương nhưng hắn biết như vậy là vô nghĩa, thực lực của hắn không đủ gây thương tổn gì đáng kể cho người kia. Hắn đâm trủy thủ trượt qua đầu của đối phương rồi cổ tay hắn lượn một cái, tay phải hắn rút về, trủy thủ liền tinh chuẩn hướng vào mắt phải của đối phương mà đâm tới. Thế nhưng lần này người kia đã có chuẩn bị trước, hai ngón tay hắn đưa lên trước mặt kẹp lấy cây trủy thủ kia, nó liền không tiến thêm được một chút nào nữa. Tay còn lại của hắn đẩy ra sau, cùi chỏ liền đánh thẳng vào sườn của Thiết Trụ. Một đòn này lực đạo cực lớn, cũng may Thiết Trụ nhanh nhẹn tránh được. Hắn dùng hai ngón tay khép lại thành chỉ, đâm vào phía dưới cánh tay của đối phương làm cho cánh tay đang kẹp lấy cây trủy thủ của hắn run lên, nhất thời không giữ được mà phải thả ra, khiến cho nó tiếp tục đâm thẳng tới. Hắc ý nhân cũng không hề nao núng, hắn chỉ đơn giản lắc đầu một cái liền tránh được đòn này, đồng thời cùi chỏ của hắn vô cùng linh hoạt, khẽ đổi hướng liền lại đánh tới Thiết Trụ. Thiết Trụ buông cây trủy thủ ra khỏi tay, thân hình lại một lần nữa biến mất, khi xuất hiện liền đã là ở ngay trước mặt của hắc y nhân. Tay hắn đón lấy cây trủy thủ đang rơi xuống, lại đâm tới mắt của đối phương. Hắc y nhân có khổ mà không thể nói, tiểu tử này thực lực chả ra sao nhưng lại có một chiêu thức quá quái dị, chỉ cần bất cẩn một chút thì hắn sẽ mất mạng như chơi. Không dám dây dưa với đối phương nữa, hắn vội tránh đi, đồng thời thân hình lùi lại ra xa. Thấy hắn lùi lại, Thiết Trụ cũng không tham công liều lĩnh, hắn chỉ lẳng lặng đứng đó mà quan sát đối phương. Hắc y nhân biết cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, để tránh đêm dài lắm mộng, hắn cũng rút ra cây trủy thủ bằng gỗ của mình, lại đánh tới người kia. Tên này kỹ nghệ dùng dao cũng rất không tồi, mỗi một đòn vung ra đều khiến cho Thiết Trụ phải rất chật vật mới có thể đón đỡ, mỗi lần không thể đỡ được thì hắn đành phải dùng vô ảnh bộ né tránh. Giao thủ mười mấy chiêu, hắc y nhân càng đánh càng kinh hãi. Tên kia thực lực yếu hơn hắn, tốc độ cũng thua xa hắn, rõ ràng không thể nào đoán được hướng công của hắn nhưng mỗi lần đều có thể tinh chuẩn đón đỡ công kích của hắn hoặc khó khăn mà tránh đi. Phải mấy chiêu thì hắn mới có thể ép đối phương dùng đến chiêu thức quỷ dị kia. Nếu như tình hình này có thể kéo dài thì Thiết Trụ sẽ rơi vào thế bất bại, nhưng hắn rõ ràng là không thể làm được. Chỉ giao thủ thêm mười mấy chiêu nữa hắn liền dần thấm mệt vì đã sử dụng vô ảnh bộ đến năm lần. Lại thêm một lần nữa, hắn liền đã kiệt sức. Thế nhưng hắn không ngã quỵ xuống như mọi lần mà hai chân hắn khuỵu xuống, quỳ xuống dưới đất, tay cầm trủy thủ run run cố gắng giơ lên chỉ vào đối phương. Vẫn đang công kích ác liệt, hắc y nhân thấy hắn như vậy như hiểu ra điều gì đó. Hắn dừng lại, cất trủy thủ của mình đi, tiến tới gần Thiết Trụ. Tên kia thấy chết không sờn, miệng thở hổn hển nhưng vẫn chằm chằm mà nhìn hắn. Vẩy tay một cái, hắn liền đánh bay cây trủy thủ trong tay đối phương đi, tay phải của hắn bóp cổ của đối phương mà nâng hắn lên. Thân thể của người kia không ngừng giãy giụa nhưng chỉ được một lát rồi ngừng lại. Hắn do dự một lúc rồi cũng không hạ sát thủ, liền ném tên kia qua một bên rồi không ngừng lại mà lao vào trong nhà. Đầu hắn quay trái rồi lại quay phải, liền đã phát hiện ra một thân ảnh yểu điệu đang ngồi trên xe lăn nhìn hắn. Sắc mặt của nàng tái nhợt, không biết là do bệnh tật lâu năm hay vẫn là do sợ hãi mà thành. Nàng mặc một thân bạch y đơn giản, mái tóc dài như một thác nước đổ xuống hai bên vai, hai bàn tay trắng như ngọc thạch nắm lại, đan vào nhau. Ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài đâm xuyên qua cửa sổ, khẽ chiếu lên mặt nàng. Sắc mặt trắng bệch của nàng không thể che đi vẻ đẹp ngàn người có một, hắc y nhân thân là một kẻ từng trải qua không biết bao nhiêu sóng to gió lớn nhưng mỹ nhân đẹp đến như vậy thì đây là lần đầu hắn được diện kiến, cho dù thiên kiều bá mị như Bạch Miêu cũng bị nàng bỏ xa mấy con phố.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.